Chương 52: Bại lộ
Edit: Bánh
Bữa ăn này là Vũ Cảnh Thước được mời, người trả tiền chính là Tiểu Phương, lúc về công ty cậu ta sẽ được hoàn tiền sau.
Ăn cơm xong rồi, kế tiếp là thời gian ngủ trưa của Hiểu Bắc, chỉ trong chốc lát, nhóc con liền ngủ trong lòng Lê Hiểu Hàm, có em trai bên cạnh, Lê Hiểu Hàm cũng không muốn quay về phòng tập, Vũ Cảnh Thước cũng nhận ra cậu đang khó xử.
"Đợi lát nữa có thể đưa Hiểu Bắc vào nghỉ ngơi trong văn phòng của tôi, nơi đó rất an tĩnh, sẽ không có ai có thể tùy tiện tiến vào. Vừa hay chúng ta có thể tận dụng buổi chiều hôm nay để thảo luận về công tác của tuần sau." Vũ Cảnh Thước sắp xếp.
"Cũng được ạ." Lê Hiểu Hàm đáp ứng, vì Vũ Cảnh Thước đã đến, giảng viên âm nhạc đã báo cáo lại cho hắn tiến độ học tập của cậu, buổi luyện thanh chiều nay có thể hủy bỏ, tuần sau có thể bắt đầu thu âm rồi nhanh chóng làm cho xong việc.
Thời gian ngủ trưa của Hiểu Bắc luôn cố định hai tiếng, lúc về văn phòng của Vũ Cảnh Thước vẫn còn một tiếng rưỡi đồng hồ nữa, thật ra thì Lê Hiểu Hàm cũng không biết Vũ Cảnh Thước muốn bàn cái gì với cậu.
Thứ nhất, cậu không xuất thân là dân chuyên nghiệp, thứ hai, cậu không phải Đồng Khải Văn.
Phòng làm việc của Vũ Cảnh Thước rất đầy đủ tiện nghi, trong ba lô của Lê Hiểu Hàm có chăn của Hiểu Bắc, hoàn toàn không cần lo đứa nhỏ sẽ thấy lạnh.
Vũ Cảnh Thước thấy Lê Hiểu Hàm săn sóc cho một đứa trẻ 4 tuổi thành thục như thế, trong lòng có chút kinh ngạc, Đồng Khải Văn vẫn còn rất trẻ.
Thanh niên thời nay lại có thể kiên nhẫn chăm một đứa trẻ tự kỉ như thế đúng là hiếm khó có tìm, nếu đưa cậu ấy về bên cạnh mình sẽ rất tuyệt nhỉ?
Vũ Cảnh Thước vừa pha trà, vừa suy nghĩ, cảm thấy vô cùng hợp lý, nghe nói gia cảnh của Đồng Khải Văn rất được, nhà họ Vũ cũng xuất thân từ giới âm nhạc, gia đình hai bên sẽ có chung đề tài để nói chuyện.
Nhan sắc của "Đồng Khải Văn" cũng rất đẹp, tính cách ôn hòa, nói chuyện lại lễ phép, mẹ y chắc chắn sẽ rất thích, hay là đêm nay đưa cậu ấy về nhà dùng bữa luôn?
Càng nghĩ lại càng không kiềm được sự hưng phấn, Vũ Cảnh Thước cảm thấy hay là tìm một cơ hội thổ lộ cho "Đồng Khải Văn" biết tâm ý của mình, thật ra y đã chú ý đến "Đồng Khải Văn" từ rất lâu, chẳng qua lúc ấy vẫn luôn không có dịp ở chung, giờ đã có rồi, cũng biết được về nhân phẩm của người ta, đúng là kiểu nhan sắc cùng tính cách thuộc gu của y, cần phải nhanh chóng nắm bắt lấy cơ hội này mới được.
Xem ra, album của "Đồng Khải Văn" lần này phải do đích thân mình làm, không được để lọt vào tay của kẻ khác.
Nhìn Lê Hiểu Hàm không chớp mắt một lúc lâu, Vũ Cảnh Thước càng nhìn càng cảm thấy cậu rất hợp gu: "Em thích uống trà sao? Đây là Trà đại hồng bào núi Vũ Di*."
*Đại Hồng Bào Vũ Di Sơn (Big Red Robe) hay còn gọi là Nham Trà Vũ Di là một loại trà thuộc dòng Oolong có xuất xứ từ núi . Đây là một trong Thập Đại Danh Trà nổi tiếng với chất lượng tuyệt vời, mang hương hoa ngào ngạt, dai dẳng, vị trà dịu ngọt đượm hương lan.
"Rất ngon, nhưng tiếc là tôi không am hiểu trà đạo lắm, cám ơn anh." Lê Hiểu Hàm vẫn bình tĩnh trước sự nhiệt tình của Vũ Cảnh Thước, lễ phép mỉm cười nói tiếng cảm ơn.
"Đừng khách sáo, chúng ta bắt đầu đi, nói về bài title của album trước..."
......
Nửa giờ sau, điện thoại trong phòng làm việc vang lên, tiếng chuông cũng không quá to, không có đánh thức Hiểu Bắc, nhưng Lê Hiểu Hàm vẫn khẩn trương nhìn về phía Hiểu Bắc đang nằm trên sô pha, sợ em trai mình giật mình tỉnh dậy.
"Được, tôi biết rồi, để cậu ta lên đi."
Gác máy xong, Vũ Cảnh Thước nói: "Có một người bạn đến thăm, đừng ngại nhé."
"Có cần tôi phải tránh ra chỗ khác không?" Lê Hiểu Hàm nói.
"Không cần, cậu ta lên đưa đồ rồi đi ngay." Vũ Cảnh Thước đáp.
Chỉ một lát sau, một người đàn ông đẩy cửa, tiến vào trong.
Lê Hiểu Hàm đang quay lưng về phía cửa, cậu quay đầu lại: "......"
Thế giới này nhỏ thật.
Diệp Hi đang đẩy cửa vào: "Mẹ bảo em mang cho anh...... Đồng Khải Văn?"
Lê Hiểu Hàm cười mỉm: "Xin chào."
Ba mẹ của Vũ Cảnh Thước và Diệp Hi tái hôn với nhau, hai người không có quan hệ huyết thống.
"Hai người biết nhau?" Vũ Cảnh Thước nói.
"Ừm, có gặp nhau hai lần, trùng hợp thật đấy." Đâu chỉ là quen biết thông thường, Diệp Hi còn tưởng mình đã kích hoạt được bộ kĩ năng "Tình cờ gặp được bạn trai của Thiệu Trì", đi đâu cũng gặp thế này, ảo thật đấy.
"Mẹ làm món gì vậy?" Vũ Cảnh Thước hỏi.
"Canh cá, cứ bắt em phải đưa tới cho bằng được." Diệp Hi nói.
"Em ở nhà nhàn nhã quá nhỉ, ngày nào cũng bị mẹ bắt đưa canh." Vũ Cảnh Thước nói, mở hộp giữ nhiệt ra múc cho Lê Hiểu Hàm một chén, "Khải Văn, em uống luôn nhé?"
Lê Hiểu Hàm nghiêng người, chắn tầm mắt của Diệp Hi lại, nhìn thấy Diệp Hi cậu thiếu điều muốn nhảy dựng, toàn thân đều cứng đờ, Diệp Hi biết Thiệu Nam, hắn đã từng gặp Thiệu Nam, ngàn vạn lần không thể để bị phát hiện!
"Cảm ơn, anh cứ uống đi, tôi không ăn cá." Cậu không thể đứng lên được, sẽ làm lộ Hiểu Bắc mất.
"Tôi sẽ chừa lại một phần cho Hiểu Bắc." Đối với đối tượng mà mình đang chuẩn bị theo đuổi, Vũ Cảnh Thước muốn biểu hiện thật tốt.
"Nó cũng không ăn cá được, sợ bị hóc xương." Toàn thân Lê Hiểu Hàm bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
"Hiểu Bắc là ai vậy?" Diệp Hi bắt được trọng tâm.
"Em trai của Khải Văn, đang nằm trên sô pha." Vũ Cảnh Thước chỉ về phía sô pha, "Đang ngủ, em nói chuyện nhỏ giọng tí."
Lê Hiểu Hàm nghĩ thầm, không thể tiếp tục chuyện này nữa, chi bằng rời đi trước: "Vũ tổng, ngài có bạn đến rồi, chuyện còn lại thôi để tuần sau bàn tiếp nhé?"
"Không sao cả, cậu ta đi ngay ấy mà." Vũ Cảnh Thước nói.
Diệp Hi phát hiện Lê Hiểu Hàm có gì đó rất khả nghi, hình như cậu đang cố ngăn hắn nhìn đến đứa nhỏ đang nằm trên sô pha.
Đúng lúc đó, Hiểu Bắc mở mắt, nghe được giọng của anh trai, an tâm mà lên tiếng: "Ca ca."
Lê Hiểu Hàm vội chộp lấy mũ beret đang đặt ở một bên đội lên cho em mình: "...... Hiểu Bắc, tỉnh rồi hả."
Hiểu Bắc thức dậy rồi, muốn đi toilet, Lê Hiểu Hàm hỏi Vũ Cảnh Thước toilet ở đâu, y chỉ về căn phòng phía sau: "Có toilet bên kia, không cần ra ngoài đâu."
Lê Hiểu Hàm bế Hiểu Bắc đi vào trong, lúc đi còn cố gắng che mặt đứa nhỏ lại không cho Diệp Hi nhìn thấy, giờ cậu chỉ muốn kiếm cớ rời đi.
Nhưng mà, Diệp Hi không phải Thiệu Trì, không phải kẻ nhảy vào cái hố tình yêu không đáy dành cho "Đồng Khải Văn" như anh, người ngoài cuộc lúc nào cũng tỉnh táo hơn, điều khiến hắn phải để ý chính là, sao Đồng Khải Văn lại có em trai.
"Đừng nhìn chằm chằm Đồng Khải Văn như thế, đúng rồi, em cảm thấy cậu ấy thế nào?" Vũ Cảnh Thước nói.
"Đừng có đặt mục tiêu trên người cậu ấy, giờ cậu ta bị Thiệu Trì nhìn trúng rồi." Diệp Hi rất thẳng thắng.
"Không thể nào! Nhìn cậu ấy đâu có giống người đang yêu đương cuồng nhiệt đâu." Vũ Cảnh Thước nhíu mày, "Chẳng lẽ tình báo của anh sai rồi sao? Đâu có nghe nói chuyện Thiệu Trì cùng có quan hệ gì với Đồng Khải Văn đâu nhỉ."
"Đó là bởi vì Thiệu Trì đã ém tin tức xuống rồi, à, em trai của cậu ta trông như thế nào vậy?"
"Rất đáng yêu, lớn lên chắc chắn sẽ rất đẹp trai."
"Anh gặp Thiệu Nam bao giờ chưa?"
"Nhà Thiệu Trì ấy à? Chưa, nhưng hôm cúng Mụ anh có qua đó tặng quà rồi."
"Lát nữa anh nhớ tìm cách cho em nhìn mặt em của Đồng Khải Văn."
"Nói cho anh biết nguyên nhân đã."
"Tạm chưa nói được, nhưng cứ để em nhìn xong sẽ biết."
"Em trai cậu ấy là trẻ tự kỉ."
"Gì chứ!"
Đừng nói Thiệu Trì để ý đến chuyện Đồng Khải Văn nhắc tới mẹ của Thiệu Nam, ngay cả hắn cũng cảm thấy rất nghi hoặc, một người thanh niên trẻ tuổi còn chưa kết hôn sinh con làm sao có thể nghĩ ngay đến chuyện mẹ của Thiệu Nam có bệnh tật gì không, trừ phi cậu ta vô cùng quen thuộc với người phụ nữ kia, hoặc là cậu ta biết được tin tức nội bộ nào đó.
Khi hắn vừa vào cửa, thấy rất rõ sự hoảng loạn trên mặt Đồng Khải Văn, Vũ Cảnh Thước lại còn nói cho hắn biết em trai Đồng Khải Văn là trẻ tự kỉ, vì sao lại bị tự kỉ chứ?
Rốt cuộc Thiệu Trì có điều tra về gia thế của Đồng Khải Văn không vậy!
Lê Hiểu Hàm vừa xi xi cho Hiểu Bắc vừa tự hỏi làm thế nào để né Diệp Hi, nhưng suy nghĩ cả nửa ngày vẫn không có kết quả.
Tuy rằng không biết Thiệu Trì đang có dự tính gì trong đầu, nhưng anh lại rất dễ bị qua mặt, chỉ có Diệp Hi lúc nào cũng rất khôn khéo tinh quái, không phải là kẻ dễ bị lừa.
Hiểu Bắc xi xi xong, rửa tay rồi lại lau khô tay cho em trai, Lê Hiểu Hàm dắt đứa nhỏ ra ngoài.
Dù có bị phát hiện hay không phát hiện đi chăng nữa cũng thế thôi, cậu có phải là Đồng Khải Văn hay không cũng chả quan trọng, sớm muộn gì Hiểu Bắc cũng phải gặp Tiểu Nam, chẳng qua chuyện xảy ra sớm hơn so với những gì cậu dự tính.
Nghĩ thông suốt rồi, Lê Hiểu Hàm cũng không hề ngăn cản ánh nhìn của Diệp Hi nữa, chủ động lên tiếng: "Diệp tiên sinh, tôi có thể nói chuyện với anh một chút không?"
Diệp Hi đã không biết phải trả lời như thế nào, hắn nhìn thấy Thiệu Nam!
Lập tức liền không nói nên lời: "Tiểu, Tiểu Nam?"
Lê Hiểu Hàm bế Hiểu Bắc lên, biểu thị quyền sở hữu của mình một cách công khai: "Không, đây là Hiểu Bắc, không phải Tiểu Nam."
Diệp Hi há miệng thở dốc: "...... Tôi muốn tĩnh tâm một chút."
Lê Hiểu Hàm ôm Hiểu Bắc lên đùi mình: "Vũ tổng, tôi nghĩ là mình cần phải về thôi, Diệp tiên sinh có thể cho tôi quá giang một đoạn được không?"
Diệp Hi cùng Vũ Cảnh Thước đều biết ý tứ của cậu là gì, cả hai đều không có ý kiến.
Vũ Cảnh Thước lại càng bối rối, đồng thời cũng chưng hửng khi đối tượng của mình bị kẻ khác chiếm chỗ trước, lại còn là Thiệu Trì hớt tay trên, còn có cả con cái gì nữa chứ, phức tạp thật.
Diệp Hi tự lái xe tới, đưa Lê Hiểu Hàm đến một quán cà phê an tĩnh, nơi này thích hợp để nói chuyện.
Thật ra, Lê Hiểu Hàm cũng không biết nên nói nhưng gì.
Nói với phục vụ lấy lên một ly nước ấm, đổ vào bình nước của Hiểu Bắc, cho đứa nhỏ ôm uống dần.
Lê Hiểu Hàm hít một hơi thật sâu, mở lời: "Diệp tiên sinh, có thể phiền anh không nói với Thiệu tiên sinh về sự tồn tại của Hiểu Bắc được không?"
Diệp Hi hỏi ngược: "Nếu tôi không nói thì cậu tính giấu cả đời à?"
"Tôi không tính sẽ giấu chuyện này thật lâu, thêm một khoảng thời gian nữa, tôi sẽ tự mình nói với Thiệu tiên sinh." Lê Hiểu Hàm đáp, "Tôi cũng vừa mới biết đến sự tồn tại của Tiểu Nam, cũng cần phải có thời gian để thích ứng đã."
"Tôi biết điều cậu lo sợ là gì, cậu sợ Hiểu Bắc sẽ bị đem về nhà họ Thiệu, đúng không?" Diệp Hi rất thông minh.
"Vâng, đứa nhỏ là người nhà của tôi...." Lê Hiểu Hàm cúi thấp đầu xuống, ánh mắt đen tối không rõ.
"Khải Văn, Hiểu Bắc là con của ai trong nhà cậu?" Diệp Hi hỏi.
"......" Diệp Hi không phát hiện ra Hiểu Bắc là em trai của cậu, cũng không phát hiện ra cậu là Lê Hiểu Hàm sao?
"Một người chú, tôi về sẽ báo lại cho bọn họ chuyện này, nhưng mà anh cũng biết đấy, đều là người lớn tuổi cả, họ phải tiếp thu từ từ."
"Tôi sẽ tạm giúp cậu giữ bí mật, dù gì đây cũng là chuyện cá nhân của các cậu."
"Cảm ơn Diệp tiên sinh." Lê Hiểu Hàm nói tiếng cảm tạ.
Ở quán cà phê được một lúc, Diệp Hi đã làm người tốt phải làm tới cùng, đưa Lê Hiểu Hàm đến chỗ Đồng Khải Văn.
Lê Hiểu Hàm chờ Diệp Hi đi khuất rồi, trực tiếp xông lên nhà Đồng Khải Văn, Tiểu Phương đã nói với hắn chuyện Hiểu Bắc bị bại lộ.
Đồng Khải Văn đi đi lại lại: "Hiểu Bắc bị lộ, là chuyện như thế nào vậy?"
Lê Hiểu Hàm kể lại ngắn gọn chuyện vừa qua, Đồng Khải Văn mê mang: "Vậy, vậy cũng được nửa hả, sao trùng hợp thế chứ."
"Người kia tạm thời đồng ý sẽ không kể cho Thiệu Trì, nhưng tôi không chắc nữa, chuyện album lần này, tôi không thể giúp anh nữa đâu, Khải Văn."
Hai người còn chưa bàn xong, di động của cả đổ chuông cùng một lúc.
Điện thoại của Lê Hiểu Hàm: Thiệu Trì.
Điện thoại của Đồng Khải Văn: Trì Việt Thần.
Hai người nhìn nhau, ăn ý ném điện thoại qua một bên.
Đã nghèo còn gặp cái eo.
Danh Sách Chương: