• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 24 Làm vui

Lê Hiểu Hàm bị cưỡng chế đem đi trơ mắt nhìn cửa phòng của cậu biến mất ngay trước tầm mắt, cậu bị Thiệu Trì đem đến phòng tổng thống 609, ban quản lý bao gồm cả Tiểu Phương cũng bị cho sủi bọt. 

Tiểu Phương bị cho ra rìa.

Ban quản lý kia gồm cả Lý Nham Hải đi đến phòng họp đợi. 

Bỗng nhiên bị tách ra, Lê Hiểu Hàm so sánh sự đối lập về hình thể giữa cậu và Thiệu Trì, cậu không có tập võ, cũng không biết Taekwondo hay bất cứ thế võ nào cả, nếu có xảy ra chuyện gì, cậu biết làm sao đây.

Thiệu Trì không ngại việc để ban quản lý phải chờ anh để tiến hành cuộc họp, không có anh ở đó, có khi còn là cơ hội cho bọn họ nói chuyện phiếm thoải mái. 

Lê Hiểu Hàm cho rằng phòng hạng thương nhân của cậu là phòng xịn nhất trong khách sạn này, không nghĩ tới phòng tổng thống còn xa hoa hơn, đa số đồ đạc được trang bị đều là đồ mà cậu chưa gặp qua bao giờ, thứ lỗi cho cậu, cậu vốn chỉ là một dân đen bình thường, chưa trải sự đời mà thôi.  

Bị lôi đi trước mặt đám đông, chắc Thiệu Trì cũng sẽ không làm gì quá đáng với cậu, thế nhưng Lê Hiểu Hàm cũng không dám buông lỏng cảnh giác. 

Nhẹ nhàng thoát ra khỏi vòng tay của Thiệu Trì, cậu đến bên cửa sổ nhìn ra toàn cảnh thành phố chìm trong cơn mưa, bỗng thấy trong lòng dâng lên mỹ cảm, không khỏi cảm thán: "Thiệu tổng, chỗ này của anh có thể nhìn toàn cảnh thành phố, view thật đẹp." 

Cậu cố gắng làm cho giọng nói của mình trở nên vững vàng, thuyết phục.  

Người vào trước là chủ, biểu tình cùng giọng điệu của Lê Hiểu Hàm trong mắt Thiệu Trì lại biến thành cậu đang khẩn trương khi phải đối mặt với anh, lần trước hai lần "tình cờ" gặp gỡ đều là ở bên ngoài, chung quanh đều có người, không thể không công nhận "Đồng Khải Văn" lên kế hoạch thật chu đáo, mỗi lần "tình cờ gặp nhau" đều diễn ra vô cùng tự nhiên. 

Nếu như không phải anh thân kinh bách chiến cũng không nhìn ra "Đồng Khải Văn" đang diễn kịch, vào vai một cậu thanh niên ngây thơ tin vào tình yêu cùng duyên phận. 

Thiệu Trì đi tới gần Lê Hiểu Hàm, một tay vòng qua đáp lên mặt kính phía trong suốt phía bên trái cậu, tư thế  của hai người giống như đang ôm nhau, anh vô cùng hài lòng với khoảng cách này. 

Thiệu Trì bỗng phát hiện tai Lê Hiểu Hàm đã đỏ rực lên, không biết là do lạnh hay do cậu cảm thấy thẹn thùng. 

Anh trực tiếp lựa chọn đáp án Lê Hiểu Hàm đang ngại ngùng.  

Thiệu Trì tới gần khiến cho nội tâm Lê Hiểu Hàm sợ hãi, nghĩ thầm có nên dùng khuỷu tay phá giải vòng vây của đối phương, nhưng mà người ta cũng chưa làm ra điều gì quá đáng, cậu không có lý do gì để đuổi Thiệu Trì đi. 

Trong lòng chỉ muốn thoát khỏi tình cảnh này thật nhanh, tai Lê Hiểu Hàm cũng càng ngày càng nóng đỏ.

Thiệu Trì bỗng có xúc động muốn cắn vành tai đỏ ửng ngay gần kề, quả thật, anh nghĩ sao liền làm vậy, chẳng qua khi anh sắp chạm tới nơi mình muốn chạm, Lê Hiểu Hàm nghe được cỗ hơi thở chất chứa vị nước hoa kia ngày càng nồng nhiệt, cảm giác được nguy hiểm ập tới, liền đột ngột quay đầu, cổ cậu đang hơi ngẩng lên, không tránh được đôi môi đang áp sát lại gần. 

Đụng vào nhau.

Mềm như bông.

Tuy rằng không phải là vành tai đỏ như máu anh đang nhắm tới, nhưng cũng tuyệt vời không kém. 

Tay của Thiệu Trì vẫn chống lên mặt kính, một tay ôm eo Lê Hiểu Hàm, tới gần thêm một chút nữa là anh có thể thưởng thức cậu càng nhiều, mỡ dâng miệng mèo, mỹ vị đã đưa đến sao anh có thể không hưởng thụ thật tốt. 

Mắt kính bị lớp sương mù che khuất, Lê Hiểu Hàm cảm nhận mình bị Thiệu Trì gắt gao giữ lấy, cậu cảm giác mình đã bị làm nhục!

Ấy thế mà cậu dưới tình huống không có chú ý, lại bị một người đàn ông ôm hôn. 

Lê Hiểu Hàm theo bản năng vào lúc Thiệu Trì đang cưỡng hôn mình làm ra một hành động mà đối phương vĩnh viễn cũng không bao giờ ngờ tới, đôi tay cậu dùng sức đẩy Thiệu Trì đang vô cùng hưởng thụ ra, sau đó một nắm đấm ngay lập tức hạ cánh lên mắt trái của Thiệu tổng. 

Lê Hiểu Hàm nắm chặt tay phải đang đau nhói, nhưng so với tay phải thì cậu còn thấy tức giận, mặt nóng hầm hập, cậu dùng tay áo bên tay phải chùi miệng, giận dữ trừng Thiệu Trì, một câu cũng không thèm nói bỏ lại anh đang xuýt xoa che lại khóe mắt, mở cửa chạy nhanh ra ngoài.  

Sau khi Thiệu Trì dọa con nhà người ta chạy mất dép, anh còn chưa kịp nhìn thấy bóng dáng của Lê Hiểu Hàm, nhẹ nhàng xoa bên mắt trái: "Chậc, xuống tay mạnh thật, hôn một cái thôi mà, rõ ràng là em quyến rũ tôi trước." 

Nhưng không thể không thừa nhận, anh là người chủ động hôn. 

Không lẽ đó cũng nằm trong kế hoạch của "Đồng Khải Văn" sao? Nghĩ đến đó, Thiệu Trì không biết nên giận hay nên cười, trong vài giây anh hôn cậu, anh đúng thật có bị đối phương hấp dẫn. 

"Đồng Khải Văn" khiến cho anh thấy mâu thuẫn vô cùng. 

Lúc anh chờ thang máy nhìn thấy "Đồng Khải Văn" ôm đống áo đấu, anh liền biết đối phương chắc chắn được người khác báo tin anh đến thành phố C công tác, sau đó dùng thủ đoạn thuê được căn phòng đối diện phòng của anh, bày ra một màn "tình cờ gặp gỡ."  

Phỏng chừng là một bước khác trong toàn bộ kế hoạch của cậu.

Có lẽ việc cậu thẹn quá hóa giận cũng là một điểm muốn gây chú ý với anh.

Thiệu Trì lại càng muốn biết "Đồng Khải Văn" còn bày ra trò gì để nhằm vào mình, "tình cờ gặp gỡ" đến nay đã là lần thứ ba rồi.

Người ta nói quá tam ba bận, hay là anh cứ thuận nước đẩy thuyền đi?

Ban quản lý tám nhảm trên trời dưới đất chờ ở phòng họp mười lăm phút, nhìn Thiệu tổng của bọn họ bước vào trong bộ quần áo nghiêm chỉnh kèm một đôi mắt kính, hơn nữa trong lúc họp lại thỉnh thoảng dùng ngón tay chạm nhẹ vào khóe mắt. 

Lý Nham Hải ở gần Thiệu Trì nhất, lúc ghi chép lại nội dung cho cuộc hội nghị hắn ta cũng thấy được động tác kia của anh, sau đó hết hồn phát hiện khóe mắt của Thiệu tổng nhà mình có một vết bầm nhỏ, hắn ta nhớ rõ lúc nãy trước khi vào phòng họp, khóe mắt của Thiệu tổng không có thương tích gì cả, hắn ta có điểm không dám tưởng tượng ra nguồn gốc của vết bầm đó. 

"Đồng Khải Văn"  đúng là nhân vật không hề đơn giản.

Kết thúc hội nghị, Thiệu Trì lệnh cho Lý Nham Hải đi tra cứu lịch trình của "Đồng Khải Văn", sau khi rời phòng, Lý Nham Hải yên lặng đi ra nhà thuốc mua thuốc làm tan máu bầm cho ông chủ của mình, không nên hỏi trực tiếp tránh đụng tới vết thương lòng của anh. 

Sau khi Thiệu Trì lãnh trọn cú đấm của cậu cũng không đuổi theo nữa, Lê Hiểu Hàm lúc ấy mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng cậu cũng không quay về phòng ngay, mà là chạy xuống quán cà phê của khách sạn gọi một ly cà phê siêu cấp đắng để uống, lúc thanh toán lại nhận ra mình không cầm theo tiền, đành phải gọi điện kêu Lý Tuế Vinh xuống tính tiền giúp. 

Lý Tuế Vinh thấy trên mặt cậu kết một tầng sương lạnh, thầm nghĩ không hay rồi. Tiểu Phương sau khi về phòng liền kể hết đầu đuôi chuyện cả hai người gặp được Thiệu Trì ở dưới sảnh cho y nghe. Nghe xong, mí mắt Lý Tuế Vinh giật giật liên hồi, đi qua đi lại trong phòng, bồn chồn không yên. 

Không thấy Lê Hiểu Hàm trở về, càng làm y sợ những gì mình lo lắng sẽ biến thành hiện thực.

Lo sợ được nửa tiếng đồng hồ, y nhận được cuộc điện thoại của Lê Hiểu Hàm, nói rằng cậu đi uống cà phê mà quên mang theo tiền, dựa theo thói quen chi tiêu thường ngày của Lê Hiểu Hàm, quán cà phê hạng sang như thế này cậu sẽ không bao giờ tới, giác quan nhanh nhạy của y nói cho y biết, nhất định đã có chuyện xảy ra, hơn thế nữa, chuyện này chắc chắn có liên quan đến Thiệu Trì. 

Việc đầu tiên khi Lý Tuế Vinh tìm được Lê Hiểu Hàm là xem xét cậu từ đầu đến chân, thấy cậu vẫn bình yên vô sự mới nhẹ nhàng thở ra.

Còn nguyên, còn nguyên, không có bị xẻo đi mất miếng thịt nào. 

Hay là cậu bị Thiệu Trì tra tấn về mặt tinh thần? Thấy mặt cậu tràn ngập đau khổ, nhăn như khỉ ăn ớt vậy. 

Vốn dĩ khi Lý Tuế Vinh tìm được Lê Hiểu Hàm phải nhẹ nhàng mà nói chuyện với cậu, nhưng y hỏi nửa ngày vẫn không tìm ra được chút chuyện gì, khẩu khí bỗng cao vọt lên, tận tình khuyên nhủ cậu: "Cậu phải nói cho anh biết là xảy ra chuyện gì, chúng ta mới có thể biết đường mà tính." 

Lê Hiểu Hàm lạnh lùng liếc mắt nhìn Lý Tuế Vinh, nhếch mép trào phúng: "Tính chuyện đưa tôi đi bán thân thay cho Khải Văn à?"

Lý Tuế Vinh bị lời mỉa mai của Lê Hiểu Hàm đâm thẳng vào trái tim vốn sắt đá: "Không lẽ Thiệu Trì cưỡиɠ ɦϊếp cậu?"

Lê Hiểu Hàm rũ mắt, quyết định nói rõ sự việc: "Lý tiên sinh, hiệp ước giữa chúng ta hẳn anh cũng nhớ rõ, tôi sẽ không thay thế Đồng Khải Văn làm loại chuyện đó. Nếu chúng ta ngưng hợp tác, bản hợp đồng kia cũng không hợp pháp, vì nó chỉ là hiệp định giữa riêng chúng ta mà thôi. Bây giờ chỉ vì một quyết định lúc nông nổi của anh đã dồn tôi vào vũng bùn, tôi không thích người khác phá vỡ nguyên tắc cá nhân của mình."

"Anh xem giải quyết như thế nào đi."

"Hơn nữa, tôi phải cho anh biết chuyện này, Tiểu Phương cũng chưa biết đâu, hi vọng anh sẽ chuẩn bị sẵn tâm lý." 

"Tôi đánh Thiệu Trì."

Lê Hiểu Hàm nói một hơi, nói đến mức Lý Tuế Vinh cũng phải ngu người.  

Đầu tiên là Lê Hiểu Hàm uy hiếp, nói cho Lý Tuế Vinh biết cậu hoàn toàn có thể từ bỏ mọi chuyện không làm nữa, vì hợp đồng giữa bọn họ không được pháp luật bảo vệ, chỉ là giao ước giữa hai bên, chưa nói tới việc bên Lý Tuế Vinh vi phạm điều lệ trong hợp đồng trước. 

Lý Tuế Vinh không nói nên lời, chính là y đã khiến cho Lê Hiểu Hàm phải tiếp xúc cùng Thiệu Trì.

Cơ mà vế sau cậu nói gì cơ?

Đánh Thiệu Trì?

Đánh Thiệu Trì?!?

Đánh Thiệu Trì?!!!

Đôi môi Lý Tuế Vinh run rẩy: "...... Cậu vừa nói gì cơ?"

Lê Hiểu Hàm không mang theo cảm tình mà lặp lại thêm một lần: "Tôi đấm cho Thiệu Trì một phát."

Sắc mặt Lý Tuế Vinh bỗng trở nên tái mét: "Thật sự là đánh Thiệu Trì ư?"

Xong rồi, xong rồi, xong rồi, sự nghiệp của Đồng Khải Văn cũng xong rồi.

Hủy ở trong tay của cậu......

Vừa rồi y còn thề son sắt có thể nghĩ ra biện pháp giải quyết vấn đề, hiện tại y thấy vấn đề chính là làm sao để tìm được đường lui cho mình cùng Khải Văn, công ty chủ quản có khi nào bị Trì Đằng thu mua hay không, Thiệu Trì một khi đã muốn chình một người thì sẽ không đơn giản tí nào. 

Tưởng tượng đến việc Thiệu Trì hủy diệt sự nghiệp của Đồng Khải Văn, Lý Tuế Vinh đã không còn quan tâm đến việc Lê Hiểu Hàm trở mặt nữa hay không rồi. 

Giờ phải làm sao đây?

Lúc này Lê Hiểu Hàm đã bình tĩnh lại, còn Lý Tuế Vinh thì bình tĩnh không nổi.

Lê Hiểu Hàm cũng không ngờ rằng mình chỉ nói mấy câu mà lại khiến Lý Tuế Vinh bị đả kích đến mức không gượng dậy nổi, cậu lên tiếng nhắc nhở: "Lý tiên sinh? Anh không sao chứ."

Lý Tuế Vinh dùng đôi tay che mặt lại: "Cậu có sao không? Anh muốn hỏi một chút, Thiệu Trì có động chân động tay với cậu à?"

Lê Hiểu Hàm nói: "Có thể nói vậy." 

Việc bị đàn ông cưỡng hôn nói ra thì có hơi xấu hổ, nhưng cậu vẫn thành thật nói ra: "Anh ta hôn tôi. Sau đó tôi mới đánh lại." 

Lý Tuế Vinh dùng sức che mặt: "Cậu không thể coi như mèo bị chó gặm một miếng hay sao." 

Cơn tức của Lê Hiểu Hàm vừa mới hạ xuống lại trồi lên: "Nếu đổi lại là anh ta hôn anh, anh có thể đứng yên được hả?" 

Lý Tuế Vinh thực không có liêm sỉ mà nói: "Nếu Thiệu Trì muốn hôn anh đây đây, anh đây cũng tình nguyện cho hắn hôn.." 

Lê Hiểu Hàm tức muốn bể phổi: "......" 

Bỗng nhiên cậu tưởng tượng tới hình ảnh Thiệu Trì ôm Lý Tuế Vinh hôn, không tự chủ được run lập cập.

Suy xét đến tính nhạy cảm của vấn đề, Lý Tuế Vinh cùng Lê Hiểu Hàm nhanh chóng rút lui khỏi quán cà phê.

Chuyện đã rồi, thì thôi cứ tùy vậy đi, chỉ có thể lấy bất biến ứng vạn biến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK