• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 18 Nhớ

Ngày đó ở Mai Trúc Sơn Trang, Lê Hiểu Hàm cũng không gặp lại Thiệu Trì, cậu thực sự thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cũng không biết là vận khí kiểu gì, toàn gặp phải Thiệu Trì, ngày thứ ba đi tới chùa tham quan, cậu ở trước đền mà thắp mấy nén nhang, quả thật, cậu chính là muốn cầu xin Phật Tổ phù hộ cho Hiểu Bắc có thể thuận lợi mà trưởng thành.  

Liên tục chạy tới chạy lui ở bên ngoài ba ngày, sau khi thuận lợi tiễn nhóm người nước ngoài về nước, Lê Hiểu Hàm cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi. Thế nhưng bệnh của cậu lại không thấy đỡ, ngược lại còn nặng thêm. Lại đang là mùa dễ mắc bệnh cảm nhất, để khỏe lại cần nghỉ ngơi thật tốt.  

Chuyện gặp phải Thiệu Trì ở Mai Trúc Sơn Trang, Lê Hiểu Hàm vừa chảy nước mũi vừa báo cho Lý Tuế Vinh, hắn không khỏi cảm thán: "Đúng là vận khí của cậu không giống ai, ai cũng muốn gặp được lão đại của thương giới, riêng có mình cậu lại tránh người ta như tránh tà."

Lê Hiểu Hàm nói chuyện vẫn còn thấy được cậu đang cảm: "Lý tiên sinh, nếu như tôi không phải lấy thân phận của Đồng Khải Văn để gặp anh ta, tôi cũng sẽ không trốn tránh như thế."

Lý Tuế Vinh đầu hàng: "Được rồi, là tôi sai. Từ giờ cho tới lịch trình tiếp theo còn một khoảng thời gian, cậu ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, cho thân thể mau khỏe lại." 

Lê Hiểu Hàm ứng thanh: "Được, tôi biết rồi."

Sau đó Lý Tuế Vinh lại hỏi qua một chút xem Lưu Vũ Côn chăm sóc Hiểu Bắc như thế nào, Lê Hiểu Hàm khách quan đánh giá hai câu. Sau khi ngắt điện thoại của Lý Tuế Vinh, Lê Hiểu Hàm hít hít mũi trở về phòng học tiếp tục chuẩn bị cho khóa học tiếp theo, muốn nghỉ ngơi cũng khó. 

Sau khi kết thúc ba ngày làm phiên dịch, Lê Hiểu Hàm nhận được tiền thù lao, còn có thêm cả tiền hoa hồng, nhìn thấy túi tiền của mình ngày càng nhiều thêm, cậu cảm thấy bị cảm cũng không phải là không thể chịu đựng được. 

Tiết tiếp theo là tiết học nói, Lê Hiểu Hàm quyết định không mở miệng, trừ khi cả nhóm bàn về đề tài chung, cậu chọn đứng ở phía sau, lớp trưởng hôm nay tới trễ cũng lựa chọn đứng ở hàng sau cùng, nhìn thấy cậu liền dịch người đến bên cạnh. 

Giáo viên vẫn chưa tới lớp, lớp trưởng tranh thủ thời gian trống cùng Lê Hiểu Hàm nói chuyện:  "Thù lao đi phiên dịch cậu đã nhận được chưa?"

Lê Hiểu Hàm lười nhác mà lên tiếng: "Lấy rồi."

Lớp trưởng nghe ra cậu bị khàn tiếng: "Cậu bị cảm à?"

Lê Hiểu Hàm dùng khăn giấy che bịt mũi: "Ừ, coi chừng lây cho cậu đó."

Lớp trưởng cười nói: "Không có chuyện đó đâu, tớ vừa mới bị cảm xong, làm sao lại bị tiếp được. À đúng rồi, trường mình dự định tổ chức lễ Giáng sinh cùng Tết Nguyên Đán cùng một lúc, sẽ biểu diễn một tiếc mục vô cùng lớn, cậu có muốn tham gia không?" 

Lê Hiểu Hàm không chút do dự cự tuyệt: "Không muốn."

Lớp trưởng nói: "Có cộng điểm rèn luyện đấy"

Lê Hiểu Hàm: "Cộng nhiều hay ít?"

Lớp trưởng: "Tùy trường hợp, diễn viên chính cùng diễn viên quần chúng sẽ khác nhau, mà chưa chắc tiết mục này đã qua kiểm duyệt." 

Lê Hiểu Hàm bực: "Xét duyệt cái gì nữa, phiền phức thật."

Lớp trưởng nói: "Đây là trường học, đương nhiên phải nghiêm khắc chút, các bạn nữ đã suy nghĩ xong tiết mục rồi, cậu đến tham gia đi, dù gì đi chăng nữa cậu cũng coi như là ban thảo của trường chúng ta mà." 

*Ban thảo: đại loại chỉ mấy người vừa đẹp vừa giỏi, đứng đầu.

Lê Hiểu Hàm đáp: "Đừng để Tề Phàm nghe thấy, cậu ta vẫn luôn cho rằng mình là ban thảo, tớ cũng không dám đoạt vị trí của cậu ta đâu." 

Lúc học quân sự hai người đã gặp qua nhau, Tề Phàm tự luyến vẫn luôn xem Lê Hiểu Hàm là kình địch. 

Hai người nhìn nhau cười, lớp trưởng lại càng cười ẻ.

Một lúc sau, giáo viên vào lớp.

Lúc tan học, lớp trưởng cùng Lê Hiểu Hàm vẫn ngồi ngay tại chỗ không nhúc nhích, Lê Hiểu Hàm là vì bị bệnh nên lười đứng dậy, còn lớp trưởng vẫn cứ lải nhải khuyên cậu tham gia tiết mục, Lê Hiểu Hàm bị y làm cho phiền muốn chết, thuận miệng nói vài câu lấy lệ, bảo cậu sẽ suy nghĩ lại sau.

Lớp học buổi sáng kết thúc, buổi chiều là tiết thể dục, Lê Hiểu Hàm giữa trưa tan học trực tiếp về nhà.

Lớp trưởng vỗ vỗ cái trán: "Bị Lê Hiểu Hàm chơi xỏ rồi, cậu ấy căn bản sẽ không đáp ứng tôi."

Tề Phàm ê ẩm mà nói: "Không có nó lên sân khấu cũng đâu có chết."

Lớp trưởng liếc mắt, lại bắt đầu giảng giải mà khuyên nhủ: "Thêm người thêm vui, lại thêm một phần sức chứ sao." 

Tề Phàm trợn trắng mắt: "Cậu là bác gái tổ dân phố à?" Mỗi lần người này nói chuyện đều phải khuyên giải một chút.

Lớp trưởng: "......" Biết vậy khỏi nói cho rồi.

Lê Hiểu Hàm sau khi tan học thì liền về nhà, xe buýt tuyến buổi trưa đi rất nhanh,không đến hai mươi phút liền đến nhà, cậu không ăn cơm trưa mà nằm xuống nghỉ ngơi, thật sự mệt quá, mấy ngày nay không nghỉ ngơi đủ tốt, quầng thâm mắt cũng càng ngày càng thấy rõ. 

Không hơi bao lâu Lê Hiểu Hàm liền hôn hôn trầm trầm rơi vào trong bóng đêm.

Đường phố ầm ỹ, ngõ nhỏ tối tắm.

Đèn đường hai bên phố mờ ảo, còn có mấy cái bị mấy thanh niên quậy phá chọi đá cho hư, mất đi vẻ đẹp vốn có.  

Cậu mê mang đứng ở đầu phố, miệng bị gắt gao che lại, hoàn toàn phát không ra thanh âm.

Nữ nhân che lại miệng cậu thở phì phò, nàng tận lực làm cho âm thanh mình hít thở vững vàng trở lại, không cho những người đang truy sát bọn họ tìm thấy được hai người. 

Âm thanh bước chân chạy vội cùng tiếng rống giận của đám đàn ông lướt qua hẻm nhỏ nơi bọn họ đang trốn, tiếp tục chạy về hướng đường phố trước mặt, trong miệng chúng còn phun ra mấy câu chửi thô tục. 

Năm phút sau khi mấy người đó rời đi, nữ nhân mới ôm Lê Hiểu Hàm đi ra một hướng khác, nàng có một khuôn mặt xinh đẹp, mái tóc màu nâu xoăn, biểu tình khẩn trương trên khuôn mặt dần biến mất.

"Không kịp nấu cơm, tối nay cứ đến quán mỳ ăn đi." Nữ nhân như thế nói.

Lê Hiểu Hàm gật gật đầu, cậu là khách quen của quán, sinh hoạt như vậy cũng đã quen,ông bà chủ của quán mỳ cũng đã quen mặt với bọn họ. 

Sau khi ăn xong bữa, bọn họ trở về ngôi nhà quạnh quẽ, trong nhà bị quậy phá đến bừa bộn, cái TV duy nhất đã bị mang đi, gương soi trong phòng tắm cũng bị đập nát, drap giường cũng bị xới tung lên.

Người phụ nữ thu dọn mọi thứ, đưa Lê Hiểu Hàm đi tắm, ngày mai lại đưa cậu đi học, không, là đưa đến nhà bà ngoại.

Sau khi ngủ dậy Lê Hiểu Hàm đã trên đường đi đến vùng ngoại thành. Một tiếng rưỡi sau, bọn  họ xuất hiện ở nhà bà ngoại, nữ nhân đưa Lê Hiểu Hàm vào nhà bà, chào đón nàng là những lời mắng chửi đầy tức giận, Lê Hiểu Hàm đã đến tuổi hiểu chuyện, nghe được những lời chửi bới của bà ngoại, tâm tình hụt hẫng.

Người phụ nữ để lại sinh hoạt phí cho Lê Hiểu Hàm, nàng lên xe rời đi.

Lê Hiểu Hàm vẫn nhớ rõ bóng lưng đứng thẳng ngạo nghễ kia của nữ nhân. 

Chiếc xe đi càng ngày càng xa, biến thành một chấm nhỏ rồi hoàn toàn biến mất trong mắt Lê Hiểu Hàm, cậu bị tiếng lải nhảu của bà ngoại kéo về trong nhà.

Lần gặp lại tiếp theo sẽ là khi nào?

Không ai biết được.

Lê Hiểu Hàm tỉnh lại, toàn thân cậu đều là mồ hôi, nguyên lai chỉ là một giấc mộng, ho nhẹ hai tiếng, nghe tới Lưu Vũ Côn đang cùng Hiểu Bắc chơi ghép hình ở ngoài đại sảnh. 

Lưu Vũ Côn bưng chén nước vào phòng: "Tỉnh rồi à?"

Lê Hiểu Hàm ngồi dậy, nhưng đầu vẫn là hôn hôn trầm trầm: "Cảm ơn anh." Uống nước xong liền hỏi: "Hiểu Bắc đang làm gì vậy?"

Lưu Vũ Côn nói: "Đang chơi ghép hình, gần đây cậu nhóc tương đối thích thú với trò này, thầy cô cũng nói có thể nhờ trò này làm tăng trí tưởng tượng cho nó, anh mua cho nó mấy bộ đơn giản, hiện đã ghép xong được hai bộ rồi." 

Trong đầu vẫn là vừa rồi mộng trong gương mang đến nặng nề, trong lòng thực không thoải mái, nhìn đến Hiểu Bắc cậu cũng không dậy hứng, chỉ nhàn nhạt liếc qua nhóc con, sau đó vào phòng tắm tắm rửa, trên người dính nhớp toàn là mồ hôi.

Lưu Vũ Côn đem cơm chiều đã được làm nóng bưng lên bàn, Lê Hiểu Hàm tắm rửa xong liền có thể ăn.

Cháo trắng cùng rau xào, tương đối thích hợp cho thể trạng đang không được tốt của Lê Hiểu Hàm.

Dùng xong bữa tối, Lê Hiểu Hàm liền ngồi yên ở một bên nhìn chằm chằm TV đến xuất thần, Lưu Vũ Côn tiếp tục chơi cùng Hiểu Bắc, để yên cho cậu ngồi nghĩ ngợi, không có quấy rầy Lê Hiểu Hàm đang phát ngốc.

Có thể thấy được, Lê Hiểu Hàm là một người đầy tâm sự về những chuyện xưa cũ, Lưu Vũ Côn cảm nhận được cậu thường xuyên toát ra loại khí chất u buồn, chính là trong nhà chỉ có một mình cậu cùng Hiểu Bắc là người biết được về những chuyện trong quá khứ đó, một người vẫn còn là sinh viên, còn một lại là trẻ tự kỉ, cha mẹ chưa bao giờ xuất hiện, Lê Hiểu Hàm lại càng không nhắc tới họ bao giờ, trong nhà cũng không có nổi một tấm ảnh gia đình.  

Quạnh quẽ không có một chút không khí gia đình, nói đúng hơn là giống như cuộc sống sinh hoạt của một người anh phải mang theo em trai bên mình. 

Nếu như là người khác, có lẽ đã đem tình cảnh thảm hại của mình phơi bày trước mặt xã hội, sau đó xin nhờ sự trợ giúp đến từ các khoảng phúc lợi, hy vọng nhận được sự đồng cảm cùng thương hại của người đời nhằm thoát khỏi tình cảnh hiện tại. Nhưng Lê Hiểu Hàm lại hoàn toàn ngược lại, cậu sẽ không vui khi để người khác biết được khốn cảnh của bản thân, cũng không thèm nhận được sự thương hại xót xa trong mắt người khác, cậu tự tạo nên cho mình một lớp vỏ kiên cường, đem chính mình cùng Hiểu Bắc gắt gao khóa lại bên trong, cùng nhau vượt qua xuân hạ thu đông, tránh đi người đời lúc nóng lúc lạnh.

Lê Hiểu Hàm đối xử với người khác lúc nào cũng nho nhã lễ độ, có thể thấy cậu vẫn được tiếp thu nền giáo dục tốt đẹp của gia đình, đại khái cũng có thể là do tình cảnh gia đình đặc biệt cấu tạo nên tính cách của cậu.

Cậu không muốn lây bệnh cho Hiểu Bắc, thế nên mấy ngày nay đều cho nhóc con ngủ cùng Lưu Vũ Côn.

Lúc mới bắt đầu Hiểu Bắc còn không vui, ngủ một lát liền sẽ chạy về  phòng ngủ với cậu, Lê Hiểu Hàm cho rằng nhóc con không quen ngủ khác phòng, liền cùng Lưu Vũ Côn đổi phòng, nhưng cậu nhóc vẫn mò tới, thì ra là muốn cùng Lê Hiểu Hàm ngủ chung.

Lê Hiểu Hàm phải kiên nhẫn khuyên nhủ, nói cho nhóc con biết rằng cậu sẽ có khả năng lây bệnh cho nó, Hiểu Bắc mới bằng lòng ngoan ngoãn cùng Lưu Vũ Côn ngủ.

Phản ứng như vậy, Lê Hiểu Hàm thật cao hứng, Hiểu Bắc rõ ràng đối với mình khác biệt, bọn họ sống nương tựa lẫn nhau bốn năm, không phải sao?

Giấc mơ lúc nãy mang đến ảnh hưởng vô cùng lớn, vô hình trung đè ép lồng ngực Lê Hiểu Hàm, khiến cho cậu cơ hồ không thở nổi.

Không biết cậu đã duy trì tư thế ôm đầu gối như thé được bao lâu, Lưu Vũ Côn thấy không ổn, đẩy đẩy cậu.

"Hiểu Hàm? Hiểu Hàm? Cậu có ổn không đấy? Đã khuya rồi, về phòng ngủ đi." Lưu Vũ Côn có điểm lo lắng, liệu đã có chuyện gì xảy ra sao, sao sau một giấc ngủ cậu đã trở nên ngơ ngác như thế.

Lê Hiểu Hàm rốt cuộc lấy lại tinh thần, lắc lắc cánh tay tê dại, hư hư cười: "Em suy nghĩ chút chuyện nên có chút nhập tâm."

Lưu Vũ Côn chỉ chỉ thời gian: "Cậu ở chỗ này ngồi suốt hai tiếng đồng hồ không nhúc nhích. Nếu như có chuyện gì có thể nói cùng anh, yên tâm anh sẽ không nói cho người khác đâu." 

Lê Hiểu Hàm lắc đầu nói: "Em không có việc gì, cảm ơn anh đã quan tâm, anh đi ngủ trước đi, ngày mai anh phải về nhà đúng không?"

Lưu Vũ Côn có điểm lo lắng, Lê Hiểu Hàm sinh bệnh, hiện tại vẫn chưa hoàn toàn khỏe, bệnh còn có xu hướng nặng thêm, tự lo cho bản thân có khi còn chưa được, nói chi đến việc chăm cho Hiểu Bắc, hắn cảm thấy mình về nhà không an tâm lắm.

Lê Hiểu Hàm biết hắn đang lo lắng cái gì, nói: "Côn ca, anh không cần lo lắng đâu, thật đấy."

Lưu Vũ Côn cuối cùng vẫn là nói: "Thế này đi, ngày mai nếu cậu vẫn chưa khỏe lại, anh sẽ dời lại tuần sau mới về nhà."

Lê Hiểu Hàm cuối cùng vẫn là thỏa hiệp: "Cũng được."

Ngày hôm sau, Lê Hiểu Hàm có khỏe hơn, thế nhưng tinh thần lại không tốt lắm, Lưu Vũ Côn nghĩ muốn ở lại, Lê Hiểu Hàm bảo hắn cứ về đi, chăm lo cho Hiểu Bắc đối với cậu cũng không phải vấn đề.

Thời tiết không tồi, Lê Hiểu Hàm mang theo Hiểu Bắc đưa Lưu Vũ Côn đến dưới lầu lấy xe, cũng coi như là thả lỏng thả lỏng tâm tình của mình.

Lưu Vũ Côn đi rồi, Lê Hiểu Hàm đưa Hiểu Bắc đến công viên lân cận đi dạo.

Nơi đó có cái sa trì (?), mấy người bạn nhỏ đang chơi đùa, Hiểu Bắc đứng một chỗ nhìn bọn chúng chơi.

Lê Hiểu Hàm cổ vũ cậu nhóc: "Hiểu Bắc muốn chơi cùng sao?"

Hiểu Bắc hiện tại biết trả lời Lê Hiểu Hàm, liếc nhìn Lê Hiểu Hàm một cái, cậu cổ vũ cậu nhóc: "Hiểu Bắc, đi thôi."

Hiểu Bắc chơi, bất quá cậu nhóc chỉ ngồi xổm trên mặt đất nghịch cát, không chơi cùng mấy bạn nhỏ bên cạnh.

Cùng lúc đó, một số điện thoại lạ gọi tới.

Lê Hiểu Hàm đang cổ vũ Hiểu Bắc cùng các bạn nhỏ nô đùa, nghĩ chừng không lẽ nào là công ty lừa đảo □□ gọi tới quấy rầy, cậu trực tiếp tắt điện thoại di động đang réo.

Thiệu Trì giãy giụa nửa ngày mới tìm ra được số điện thoại của cậu: "......"

Ở trong đầu anh đã nghĩ tới cảnh nghe được tiếng của Lê Hiểu Hàm trong điện thoại, tỷ như âm thanh biếng nhác lúc đang ngủ,  hay tiếng thở dốc lúc chạy bộ, hay âm thanh kinh ngạc khi nghe được giọng nói của anh. 

Nhưng mà, hết thảy quy về bình tĩnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK