Trong đoàn làm phim, cảnh phim dưới sự chỉ huy đã được bố trí lại một lần nữa. Người phụ nữ đăng ký tên cho đám người Giang Sắt vào buổi sáng lại đi ra, mời nhóm diễn viên đến cùng một chỗ, hiển nhiên là muốn tính toán tiền công.
Mệt mỏi cả một ngày, không ít diễn viên quần chúng lúc này mới coi như thở phào nhẹ nhõm, lộ ra vẻ vui mừng.
Chỉ là người còn chưa đi theo người phụ nữ này, thì đột nhiên lại có người vội vàng chạy tới.
"Mấy anh con trai ở lại, khoan hẵng đi."
Lời này vừa được nói ra, trên mặt không ít người diễn viên quần chúng lộ vẻ không tình nguyện, nhưng cuối cùng vẫn có tầm mười người bị điểm danh ở lại, những người còn lại đi theo người phụ nữ kia.
Dựa theo tính toán đã định ngày hôm nay, thời gian quay phim của Lô Bảo Bảo mặc dù là hơn tám tiếng, nhưng vì thời tiết hôm nay nóng bức, nhiệt độ ở Thẩm Trang đã đạt trên 37 độ, cho nên được trả thêm mười đồng so với đã hứa, tổng cộng được năm mươi đồng.
Còn Giang Sắt thì có lời thoại, hơn nữa còn được chính Trương Tĩnh An chỉ định, cho nên đoàn làm phim cho cô thêm ba trăm đồng, cộng thêm bốn mươi đồng dành cho diễn viên quần chúng, cùng với hai mươi đồng đóng cảnh rơi xuống nước, lại thêm mười đồng tiền trợ cấp nước giải khát của đoàn làm phim, tổng cộng đến tay là ba trăm bảy.
Mọi người lần lượt nhận tiền, lúc này trời đã rất muộn.
Lô Bảo Bảo và Giang Sắt không kịp tắm rửa, thay xong quần áo đi ra, đã gần mười giờ tối.
Lô Bảo Bảo vốn còn muốn nhìn qua đoàn làm phim, nhưng thấy trong điện thoại di động tổng cộng có hơn sáu mươi cuộc gọi nhỡ, toàn bộ hiển thị là cha mẹ trong nhà gọi tới, cô nàng đương nhiên không còn tâm tư theo đuổi minh tinh nữa.
Hôm nay vì hai người bận quay chụp, cho nên quần áo, túi tiền, mọi thứ đều để trong tủ khóa, Lô Bảo Bảo bận rộn đến mức ngay cả thời gian thở dốc cũng không có, thì đương nhiên cũng không thể nhận được điện thoại của cha mẹ.
Cách đó không xa còn truyền đến tiếng quay phim, Lô Bảo Bảo kéo Giang Sắt một cái, có chút sốt ruột.
"Thảm rồi thảm rồi."
Cô nàng giậm chân: "Xe Thẩm Trang về đế đô sắp hết chuyến rồi.”
Cô nàng đã tính toán muốn đến Thẩm Trang từ lâu, cho nên đã sớm hỏi thăm rõ ràng một chút ít tình huống
"Bình thường, xe từ Thẩm Trang về Đế đô, chín giờ sẽ là chuyến cuối, nhưng hôm nay là thứ bảy cuối tuần, cho nên sẽ tăng thêm một chuyến nữa, nhưng muộn nhất cũng là mười giờ."
Đồng hồ trên tay Lô Bảo Bảo lúc này hiển thị đã qua 9 giờ 45 phút, còn có mười lăm phút, một khi không kịp, tối nay hai người đều phải ở lại Thẩm Trang.
"Tớ lớn từng này rồi, nhưng vẫn chưa từng qua đêm ở bên ngoài, ngày mai trở về mẹ tớ nhất định sẽ đánh chết tớ mất thôi!"
Lúc trước cô nàng còn muốn chết không sống nổi, lúc này lại gấp đến độ xoay mòng mòng.
"Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?"
Giang Sắt nhìn dáng vẻ sốt ruột của cô nàng, không khỏi liếc mắt nhìn điện thoại di động của cô nàng một cái.
"Gọi cho bố mẹ cậu, trước tiên an ủi hai người họ, bảo họ đừng lo lắng."
Lúc này, Lô Bảo Bảo đã ở trong trạng thái hoang mang lo lắng, nên vừa nghe xong lời này liền vội vàng gật đầu, nhưng sau khi tỉnh tảo lại, lại nhìn Giang Sắt hỏi:
"An ủi thế nào? Nói ra sao?”
"Tùy tiện nói thôi, nhanh một chút, xe sắp chạy rồi, xong xuôi chúng ta còn phải mua được vé về đế đô nữa."
Chuyến này đoàn làm phim có không ít diễn viên quần chúng, hẳn là cũng có người ở đế đô, chậm hơn một chút, sợ là đến vé xe buýt cũng không mua được.
Lô Bảo Bảo cũng kịp phản ứng, hai người kéo tay, chạy ra khỏi đoàn làm phim.
Thời gian đã không còn sớm, nhưng bên ngoài vẫn còn có phóng viên đang ngồi đợi, vừa thấy có một đám diễn viên quần chúng đi ra, thì đồng loạt xông lên, vội vã muốn hỏi thăm đám diễn viên quần chúng, để có thể thám thính được một chút về hướng gió của đoàn làm phim.
May mắn thay, dưới sự ngăn cản của nhóm phóng viên này, không ít diễn viên quần chúng đã ở lại tiếp nhận các cuộc phỏng vấn, giúp cho lúc Giang Sắt và Lô Bảo Bảo đến trạm xe buýt, người trong trạm xe buýt không nhiều như hai người nghĩ.
Hai người cũng coi như là may mắn, đến cửa bán vé, còn thiếu năm phút đồng hồ mới đến thời gian khởi hành của chuyến xe cuối từ Thẩm Trang, hơn nữa số vé cũng không còn nhiều.
Sau khi lên xe, có lẽ do hôm nay quá mệt mỏi, Lô Bảo Bảo lên xe không bao lâu thì đã nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Còn Giang Sắt làm thế nào cũng không ngủ được, Thẩm Trang cách đế đô một con sông Đại Hưng.
Lúc xe lên cầu vượt, cô nhìn ánh đèn bên kia, bên tai vang lên tiếng ngáy nho nhỏ của Lô Bảo Bảo, gương mặt của cô dưới ánh đèn đêm bên ngoài cầu, lúc sáng lúc tối.
Cô có cảm giác mình ngày càng rời xa tất cả những gì đã từng quen thuộc, giống như Thẩm Trang mà hôm nay cô từng đi qua, nhưng lại không hề để lại một chút vết tích nào.
Lúc trở lại đế đô, đã gần mười một giờ.
Người Đỗ gia đã sớm đi ngủ, cô gõ cửa một lúc, có lẽ đã có người nghe thấy, nhưng không ai đến mở cửa cho cô.
Giang Sắt đành phải lui ra ngoài, khu vực này đã thuộc vùng ngoại ô của đế đô, tòa nhà người Đỗ gia ở lại không có người trông coi, cho nên ở khu vực này, ở bên ngoài vào ban đêm là rất nguy hiểm.
Cô sờ sờ mấy trăm đồng hôm nay mình kiếm được nhờ quay phim, đi ra tìm một phòng trọ, bỏ ra một trăm đồng thuê một căn phòng, vội vàng tắm rửa, không đợi tóc khô hoàn toàn, da trèo lên giường chạm đầu lập tức ngủ luôn.
Ngày hôm nay đã trải qua quá nhiều chuyện, sau khi mệt mỏi, cô ngủ đặc biệt sâu.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại đã gần mười một giờ, Giang Sắt mới vừa định ngồi dậy, thì thấy tay vẫn còn động đậy được, nhưng toàn thân đau nhức.
Hôm qua khi quay phim, nơi bị trói đã xuất hiện vết bầm nhàn nhạt, càng không cần nói đến vết bầm trên vai cô do bị người ta dùng dao đạo cụ chém qua, còn có vết bầm tím để lại sau khi ngực cô bị nổ tung, trải qua một đêm, trông càng thêm đáng sợ.
Cô hít sâu một hơi, nén đau đớn đưa tay xoa ngực mình, những vết thương này e rằng phải mất vài ngày mới tiêu tan.
Đêm qua đồ lót cô giặt qua đã khô, cô thay quần áo của mình, lần nữa trở lại Đỗ gia. Đỗ Xương Quần đã ra ngoài đi làm, Chu Huệ đang chuẩn bị cơm trưa. Trong phòng khách Đỗ Hồng Hồng đang xem TV, thấy Giang Sắt trở về, trong miệng phát ra tiếng “chậc chậc”.
"Ui trời, nhìn xem ai đã trở lại đây này?"
Phòng bếp Đỗ gia chỉ là một góc của phòng khách dùng đồ vật ngăn lại, Chu Huệ ở trong phòng bếp nghe được tiếng của Đỗ Hồng Hồng, lúc đi ra, trên tay nước còn đang nhỏ giọt xuống. Khi nhìn thấy Giang Sắt, sắc mặt bà có chút khó coi, môi động đậy, nhưng cũng không lên tiếng nói chuyện với cô, chỉ xoay người lại tiến vào trong bếp.
Đợi Chu Huệ vừa rời đi, Đỗ Hồng Hồng liền bĩu môi:
“Mày còn trở về làm gì cái gì hả?”
Tuy rằng hai người là chị em cùng mẹ khác cha, nhưng có thể nhìn ra được tình cảm cũng không thân thiết, ngoại hình cũng không giống nhau.
Chu Huệ sinh ra ba đứa con, ngoại trừ con trai Đỗ Bưu lớn lên giống bà, thì hai cô con gái khác cha đều không giống bà chút nào.
Đỗ Xương Quần bề ngoài không đẹp trai, Đỗ Hồng Hồng cũng chỉ có thể gọi là thanh tú mà thôi, đứng ở bên cạnh Giang Sắt, một người xinh đẹp bức người, một người không chút bắt mắt.
Đây cũng là nguyên nhân Đỗ Hồng Hồng, đặc biệt nhìn Giang Sắt không vừa mắt, từ nhỏ đến lớn, mặc dù người xung quanh biết rằng Giang Sắt chỉ là con gái riêng của Đỗ Xương Quần, nhưng đều khen cô có vẻ ngoài xinh đẹp.
Giang Sắt im lặng đi vào phòng, Đỗ Hồng Hồng trợn trắng mắt nhìn cô, thấy cô một câu không nói đã trở về phòng, thì mới bĩu môi:
“Đức hạnh!” Trong mắt cô ta lộ ra vẻ nghi hoặc. Trước kia vì Giang Sắt là ăn nhờ ở đậu, cho nên cô cũng biết người Đỗ gia đều không thích mình, vì vậy quan hệ với người Đỗ gia cũng không thân thiết, chỉ cùng Chu Huệ nói mấy câu.