Hầu hết các sinh viên đến đây đều có ước mơ muốn tiến vào ngành giải trí, vì vậy có rất nhiều tuấn nam mỹ nữ, Giang Sắt đứng ở ga một lát, rồi sau đó mới xách dây đeo cặp xách, tiến vào cổng trường.
Cô cũng không vội vàng hỏi đoàn làm phim "Biến giả thành thật" có phải là muốn tuyển diễn viên tại Đại học Điện ảnh và Truyền hình hay không, mà ngược lại đi một vòng trong trường, làm quen với hoàn cảnh.
Sau khi tìm hiểu đại khái vị trí của mỗi khoa trong trường học, thì cô có chút mệt mỏi, khóe mắt cô nhìn thấy một đài phun nước được xây bằng đá cẩm thạch cách đó không xa.
Bên hồ được tu sửa lại rất rộng, Giang Sắt đi đến bên cạnh hồ, cầm túi ngồi xuống, lấy ra nước khoáng mua trong túi uống một ngụm.
Nước ở trong hồ phía sau phun lên, thỉnh thoảng có vài giọt nước rơi xuống má cô, mang đến cho cô một chút mát mẻ vào lúc chạng vạng tối nóng nực này.
Cô lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán, một làn gió mang hương thơm ập đến, có người ngồi xuống bên cạnh cô, không bao lâu Giang Sắt ngửi thấy mùi hương gay mũi.
Cô quay đầu nhìn, một cô gái mặc váy ngắn màu đỏ ngồi cách mình khoảng một mét, một đôi chân dài trắng nõn dưới sự phụ trợ của lớp váy đỏ trông càng đặc biệt bắt mắt.
Một lọ sơn móng tay được mở nắp đặt ở một bên, nữ sinh kia đang cong chân, lấy sơn bôi lên móng chân mình.
"Ôi!!! Làm cô cay mũi rồi sao?"
Ánh mắt chăm chú của Giang Sắt dường như đã thu hút sự chú ý của nữ sinh. Sau khi bôi xong ngón chân cái, cô nàng ngẩng đầu lên, lộ ra gương mặt vốn bị che khuất một nửa dưới mái tóc xoăn lọn to gợn sóng, gương mặt trang điểm tinh xảo.
Đuôi lông mày cô nàng nhướng lên, nhưng cũng không dừng lại động tác trong tay.
Giang Sắt nhìn cô ấy một lúc lâu, nữ sinh kia cười lạnh một tiếng, rồi lại nhúng đầu cọ vào trong lọ cho dính một chút sơn, đúng lúc muốn bôi lên chân, thì Giang Sắt mới nói:
"Nhìn thấy màu đen của quần trong rồi."
Tay nữ sinh kia run lên, màu sơn đỏ thẫm thoáng cái liền rơi lên trên móng chân cô nàng, cô nàng cuống quít muốn nhét cọ vào trong lọ, lại muốn mò mẫm túi xách của mình để lấy khăn giấy.
Giang Sắt lấy khăn giấy trong tay, rút ra hai tờ đưa qua, nữ sinh kia cũng không nói lời cảm ơn, mà vội vàng nhận lấy lau đi nước sơn rơi trên chân.
"Dù sao cả hai đều là con gái, nhìn thì cứ nhìn thôi."
Nữ sinh kia sau khi lau chân xong, cũng không khép chặt hai chân, mà ngược lại lại nghiêng người về phía trước, chiếc váy vốn ngắn kia càng trượt lên trên một đoạn, đùa với Giang Sắt:
"Có muốn liếc mắt một cái không?"
"Cảm ơn, tôi không có sở thích như vậy."
Giang Sắt bỏ khăn giấy trong tay vào trong túi, cũng không bị cô nàng chọc cho thẹn thùng.
Biểu hiện này của cô ngược lại khiến nữ sinh váy đỏ thoáng cái không nhịn được mà nở nụ cười, sau khi vặn nắp sơn móng tay lại, thì lại ngồi xuống:
"Nè, cô thuộc khoa nào?"
Nữ sinh hỏi xong lời này, thì lại đưa tay vén mái tóc dài bên phải của mình cài vào sau tai:
"Cô là khoa diễn xuất, phải không? Trông rất xinh xắn, đẹp hơn rất nhiều so với Lưu Vũ Thuần mới nhập khoa năm nay.”
Giang Sắt mơ hồ cảm thấy cái tên này có chút quen tai:
"Nghe nói có đoàn làm phim muốn tuyển diễn viên ở đây, tôi đến nhìn xem một chút."
Cô vừa dứt lời, nữ sinh kia vén tóc lên, ngay sau đó cười nói:
"Quả nhiên sức mạnh truyền thông vẫn lớn, vừa mới phát sóng, là ai cũng biết." Cô nàng ngồi gần lại, mùi nước hoa trên người rất nồng nặc
"Chẳng qua, có thể cô đã phải chạy một chuyến vô ích rồi."
Cô nàng cười lạnh:
"Có phải "Biến giả thành thật" do Cố Gia Nhĩ quay không?"
Giang Sắt khẽ gật đầu.
"Giữa nhà trường và đoàn làm phim có mối quan hệ hợp tác, vai diễn thực sự quan trọng nào đến lượt cô? Tất cả đều là do giáo viên tiến cử đi thử kính đấy." Cô nàng lại đưa tay vén mái tóc dài, quay đầu định tựa vào người Giang Sắt
"Cô có chỗ dựa không? Có người đỡ đầu [1] không? Có tiền không?”
[1] Gốc cha nuôi.
Mỗi lần cô nàng hỏi một câu, thì Giang Sắt lập tức lắc đầu, sau khi hỏi xong, nữ sinh liếc mắt nhìn cô một cái:
"Chỉ bằng cô như vậy, còn muốn tiến vào ngành giải trí? Muốn nổi đến phát điên rồi hả!”
Cơ thể cô nàng mềm nhũn, lại hơi đẫy đà, đồi tuyết trước ngực to như núi, cao ngất, ngược lại làm cho Giang Sắt có chút ngây ngô.
Nữ sinh này dựa gần cô một cách thân thiết, nhưng Giang Sắt lại cũng không quen thân cận với người khác như vậy, sau khi đỡ nữ sinh ngồi xuống, thì lui về phía sau cách xa cô nàng một chút.
"Tôi chỉ muốn đóng một vai diễn viên quần chúng mà thôi."
Cô cũng không phải Giang Sắt nguyên thân, cũng không có tham vọng muốn nổi bạo ở trong giới giải trí.
Lúc trước Phùng Trung Lương coi thường minh tinh đã tạo thành chút ảnh hưởng đối với cô cô, muốn lăn lộn đi diễn cũng chỉ là để giải quyết khốn cảnh trước mắt mà thôi.
Nếu như cuộc sống sau này của người này đều thuộc về mình, thì ít nhất cô cũng nên có trách nhiệm đối với bản thân mình hơn.
"Đóng diễn viên quần chúng sao?"
Lúc đầu Giang Sắt đẩy cô, nữ sinh kia vẫn còn dựa vào người cô một cách thân thiết, không chịu để cô đẩy ra.
Nào biết Giang Sắt nói xong lời này, cô nàng sửng sốt một chút, vậy mà tự mình ngồi thẳng người lên.
"Cô vậy mà muốn tìm một nhân vật quần chúng sao?" Cô nàng đánh giá Giang Sắt từ trên xuống dưới, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.
"Cô có bị điên không? Cô có biết đóng diễn viên quần chúng thì bao nhiêu tiền một ngày, còn một diễn viên phụ có lời thoại thì bao nhiêu tiền không?”
Giang Sắt xách túi đứng lên.
Hôm nay cô đã đi dạo qua một vòng ở trường, cũng tìm hiểu rõ vị trí của từng khoa, cũng nhận thấy không có chỗ nào có dấu vết canh phòng của đoàn làm phim.
Cổng trường Đại học Điện ảnh và Truyền hình Đế Đô không áp dụng biện pháp đóng cửa, ra vào cổng trường rất thuận lợi.
Nếu đoàn làm phim thật sự ở trong khuôn viên trường, phóng viên sẽ luôn cố gắng làm hết sức mình để lẻn vào, nhìn chằm chằm bên này.
Hôm nay cô đã có cảm giác mình đã chạy một chuyến vô ích, lời nói của cô gái này chỉ là kiểm chứng phán đoán của cô mà thôi.
Nếu không có kết quả, thì buổi tối còn có buổi tự học, cô cũng nên chuẩn bị trở về.
Nữ sinh kia cầm khăn giấy đã lau qua sơn móng tay trên tay, nhìn cô một hồi, rồi mới nhíu mày:
"Cô có hay không..."
Cô nàng giống như muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng lại cảm thấy có chút phiền muộn, đan ngón tay xen vào trong mái tóc xoăn dài màu nâu, suy nghĩ một chút rồi lại thả tay xuống:
"Bỏ đi, trong khuôn viên trường cũng không có thử vai, thầy giáo sẽ trực tiếp giới thiệu sinh viên đi thử vai." Cô nàng liếm liếm môi, lại đưa tay sờ túi xách bên hông mình, từ bên trong lấy ra một cái gương: "Nghe nói là ngày 12 tháng 6, ở tầng mười ba của Cao ốc Ý Cảnh ở Trung tâm Thượng Hoàn Đế Đô, đến lúc đó cô đi thử xem."
Nữ sinh tự soi gương, lại cầm son môi ra trang điểm.
"Chẳng qua tôi nhắc nhở cô, nhân vật chính và vai phụ quan trọng đã sớm được định sẵn, nếu thành công cô nhiều nhất cũng chỉ được đóng nhân vật quần chúng."
Giang Sắt ghi nhớ địa chỉ mà cô nàng nói ra, lúc này mới nói lời cảm ơn đến cô ấy.
"Cũng không cần cảm ơn tôi, tôi ghét nhất chính là thiếu nợ nhân tình của người khác."
Cô nàng giơ lên khăn giấy còn chưa ném trong tay, nói xong lời này thì cũng không nói chuyện phiếm với Giang Sắt nữa, cúi đầu lại vặn lọ sơn móng tay ra, bắt đầu bôi lên móng tay.
Trước khi rời đi, Giang Sắt lại nhắc nhở cô nàng.
"Lộ hết rồi."
Nữ sinh kia kéo căng mặt không để ý tới cô, Giang Sắt đi xa, cô mới khép chặt hai chân, không nhịn được 'phì' một tiếng bật cười.
Khi Giang Sắt trở lại trường học, Lô Bảo Bảo vẫn đang chép từ tiếng Anh.
Nhìn thấy Giang Sắt, cô nàng vẫy tay, dáng vẻ đáng thương, lại có chút khẩn trương hỏi:
"Sắt Sắt, cậu đi Đại học Điện ảnh và Truyền hình? Có nhìn thấy Từ Tiểu Oánh không? Có nhìn thấy Chu Tĩnh Hiên không?"