• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm nay quay cảnh này cả một ngày. Triệu Nhượng yêu cầu nghiêm khắc, lúc làm việc lại cẩn thận tỉ mỉ, không cho phép một chút sai sót, trong quá trình quay vô số lần NG.

Thôi Hưng thì không cần phải nói. Dù sao cũng là người lăn lộn từ con số không cho tới có được thành công như bây giờ, lại còn nổi tiếng nhiều năm, được Thế Kỷ Ngân Hà tận lực nâng đỡ trở thành một lão đại trong làng, vì vậy cách hành xử đương nhiên không cần phải bàn cãi. Sự tận tâm là điều chắc chắn có, như thế mới có thể quay phim cho đến bây giờ, hơn nữa còn được đạo diễn yêu thích.

Nhưng Giang Sắt là người mới, hơn nữa bằng tâm mà nói, cường độ làm việc của cô còn lớn hơn rất nhiều so với Thôi Hưng.

Người từng học đánh đàn thì sẽ biết, người ngoài nhìn việc đánh đàn là một thú vui tao nhã, nhưng chỉ có người đánh đàn mới biết được sự vất vả trong đó.

Cô phải liên tục giơ hai tay lên, chơi đi chơi lại gần một ngày.

Đối với cánh tay và cổ tay mà nói, đây là một gánh nặng rất lớn, nhưng cô lại có thể nhịn không nói, thậm chí nhẫn nhịn cả một ngày, hiển nhiên tính nhẫn nại rất tốt.

Bởi vì muốn đuổi tiến độ, nên người phụ trách cửa hàng nhạc cụ khu vực Hoa Hạ sáng sớm đã gọi điện đến, nhắc nhở chỉ cho đoàn làm phim mượn đúng một ngày. Hơn nữa, yêu cầu của Triệu Nhượng lại mười phần nghiêm khắc, để tránh quay không xong, ngay cả ăn cơm trưa đoàn làm phim cũng không màng đến.

Nhưng Giang Sắt lại không hề tỏ ra khó chịu, làm cho Triệu Nhượng rất thích. Đặc biệt là yêu cầu của ông cực cao, thái độ khi làm việc cũng không tốt, mọi người trong đoàn làm phim đều có chút sợ hãi, vậy mà Giang Sắt lại chịu được áp lực, thậm chí ông càng nghiêm khắc, cô càng làm tốt việc được giao phó.

Không dễ dàng bị áp lực đè bẹp, ngược lại nghênh đón khó khăn mà thẳng tiến, lại có điều kiện ngoại hình tốt như vậy, Triệu Nhượng thật sự rất coi trọng cô.

"Tạm thời tôi cũng chưa có kế hoạch gì, chuẩn bị đi học trước rồi tính tiếp."

Giang Sắt nhìn đoạn quay của mình trên màn hình vừa chiếu xong, thì tiếp ngay sau đó là hình ảnh Thôi Hưng.

Lúc đó cô đưa lưng về phía Thôi Hưng, không nhìn thấy tình huống diễn xuất phía sau Thôi Hưng, chỉ có thể dựa vào phản ứng của Triệu Nhượng mà phỏng đoán.

Mặc dù nói lúc trước đã thấy Thôi Hưng thể hiện bản lĩnh, nhưng chân chính nhìn thấy anh diễn một thanh niên xuất thân nghèo khó thân mang ước mơ vô cùng sống động, Giang Sắt vẫn có chút ngoài ý muốn.

Thôi Hưng trong phim tựa như biến thành một người khác, anh phảng phất trở thành Lý Thanh Dương chân chính, tự ti, mẫn cảm lại có chút hướng nội.

Từ nhỏ đã có khát vọng với đàn dương cầm, muốn trở thành nghệ sĩ đàn dương cầm, nhưng lại bởi vì hoàn cảnh gia đình mà không thể thực hiện ước mơ.

Khi anh vào trung tâm mua sắm này để giao hàng, Lý Thanh Dương có chút lo sợ bất an, Thôi Hưng đã thể hiện rất tốt những diễn biến tâm lý nhỏ nhặt này.

Đuôi lông mày mi mắt của anh đều đưa vào diễn xuất, mỗi một lần nhíu mày, mỗi một động tác mím môi, đều mang theo hương vị độc đáo của Lý Thanh Dương trong phim.

"Có thể tĩnh tâm học được chút gì đó là rất tốt." Triệu Nhượng nghe được câu trả lời này của Giang Sắt, thì gật đầu, rồi lập tức nghiêng mặt hỏi: "Cô cũng đã xem màn biểu diễn của Thôi Hưng rồi đấy, thấy thế nào?”

Cô bị Triệu Nhượng hỏi, cũng không nơm nớp lo sợ, mà cười nói:

"Tôi nhớ tới một đoạn mà thầy Cố Gia Nhĩ từng nói, ông từng nói, một diễn viên giỏi thực thụ là để phục vụ bộ phim, mà không phải để tăng thêm hào quang của bản thân. Anh Hưng diễn rất tốt.”

Triệu Nhượng tất nhiên là hiểu rõ, nói: "Lời này của Cố Gia Nhĩ rất đúng, chỉ là rất nhiều diễn viên hiện giờ không thể xưng là diễn viên, nhiều nhất cũng chỉ là minh tinh thôi. Tôi ở trong giới này nhiều năm, thấy cũng nhiều, ngôi sao đã từng hợp tác cũng phải trên ba con số. Khán giả là những người hay quên nhất, thời nay hiện tượng thay thế thần tượng trong giới giải trí diễn ra quá thường xuyên. Năm nay nổi đình đám, sang năm đã có những người tương tự như vậy ra mắt, thế hệ này sang thế hệ khác, đợt sóng trước không còn dùng được luôn luôn chết trên bãi cát.”

Ông bình thường nói không nhiều, nên không dễ nghe ra khẩu âm.

Nhiều lời đôi câu, liền nghe ra xen lẫn trong tiếng Hoa Hạ là giọng điệu đặc trưng của tiếng Quảng Đông, khiến Giang Sắt nghe thấy có chút muốn cười.

"Nhưng thời gian nhớ kỹ, lại là những diễn viên chân chính, mà không phải ngôi sao thần tượng." Ông nhìn vẻ mặt Giang Sắt thoải mái, khi đối mặt với mình cũng không phải vẻ mặt căng thẳng, thì cũng cười theo:

"Cố Gia Nhĩ có thể nói với cô những điều này, hiển nhiên cũng rất coi trọng cô." Ông suy nghĩ một chút, rồi chỉ điểm: "Sau khi phim công chiếu, đừng tùy ý ký hợp đồng với công ty quản lý, rồi vội vàng nhận một đống phim. Đại học Điện ảnh và Truyền hình có quy định sinh viên năm thứ nhất và năm thứ hai không thể đóng phim." Nói đến đây, ông lại hỏi:

"Cô thi Đại học Điện ảnh và Truyền hình đúng không?"

Dù sao ngoại hình Giang Sắt như vậy, nhất định chính là phần thưởng mà trời cao ban ân, mà cô lại có ý định tiến vào giới giải trí, thì lẽ dĩ nhiên hẳn là thi vào Đại học Điện ảnh và Truyền hình.

Thậm chí Triệu Nhượng hoàn toàn không nghĩ đến phương diện khác. Lúc ông hỏi lời này cũng chỉ là vì nói đến đây, thuận miệng nhắc tới mà thôi, chưa từng nghĩ qua Giang Sắt sẽ có câu trả lời khác.

Nào ngờ Giang Sắt nghe xong lời này của ông, thì lắc đầu:

"Trường tôi thi là Học viện Đệ Nhất, về phần những thứ khác, còn chưa suy nghĩ kỹ càng."

Lời nói của cô khiến Triệu Nhượng lắp bắp kinh hãi, xoay người lại.

"Học viện Đệ Nhất?"

Tuy Triệu Nhượng đã nhìn Giang Sắt với con mắt khác, nhưng không nghĩ tới cô lại có thành tích tốt như vậy.

Học viện Đệ Nhất là học viện cao nhất ở Hoa Hạ, có thể tiến vào Học viện Đệ Nhất, đều là những người ưu tú hàng đầu trong số học sinh.

Sinh viên tốt nghiệp Học viện Đệ Nhất, bất luận ở nghề nghiệp nào, cũng đều được đánh giá rất cao.

Trong giới giải trí, các ngôi sao lớn nhỏ giống như cá diếc qua sông, nhiều như lông trâu, nhưng phần lớn đều tốt nghiệp các trường điện ảnh và truyền hình hoặc trường nghệ thuật nổi tiếng trong nước, cũng có học sinh xuất sắc [1] có thành tích cao, nhưng đều quý như lông phượng và sừng lân [2].

[1] gốc "học bá":

[2] ý chỉ vô cùng quý hiếm

Triệu Nhượng thật không ngờ, lần này người mới vào đoàn làm phim lại là sinh viên của Học viện Đệ Nhất.

Nếu cô tốt nghiệp Học viện Đệ Nhất, tương lai cái này sẽ là một khối chiêu bài dát vàng [3] của cô.

[3] chiêu bài dát vàng: Ngày xưa, các cửa hàng dùng vàng lá cho bảng hiểu để thể hiện vốn hùng mạnh của mình. Giờ dùng để chỉ một danh xưng hoặc chức danh mà người ta có thể khoe khoang để thể hiện mình ưu tú. Cũng dùng để chỉ việc có một danh tiếng tốt.

"Rất khó làm được." Triệu Nhượng khen một câu, lần này ánh mắt nhìn Giang Sắt ôn hòa hơn so với lúc trước vài phần: "Nếu đã không phải Đại học Điện ảnh và Truyền hình, thì nhận phim cũng không có nhiều quy củ như vậy. Cô cứ để lại số điện thoại cho Tiểu Tần, tương lai nếu có nhân vật phù hợp, thì tôi sẽ gọi cho cô.”

Ông làm ra động tác gọi điện thoại, còn nhắc tới trợ lý Tiểu Tần, mặc kệ Triệu Nhượng có phải nói lời khách sáo hay không, Giang Sắt vẫn nhận phần tình cảm này.

Đang nói chuyện, Thôi Hưng đã thay xong quần áo, tẩy trang xong đi ra. Trợ lý của anh đi theo phía sau, vừa nhìn thấy Triệu Nhượng, liền nói nhỏ với Thôi Hưng vài câu.

Thôi Hưng đi tới, nhìn Giang Sắt một cái. Triệu Nhượng bắt đầu nói chuyện với anh, Giang Sắt dĩ nhiên không tiện lưu lại.

Sau khi lưu lại số điện thoại cho Tiểu Tần, lúc Giang Sắt đang định rời đi thì một người phụ nữ mặc bộ đồ công sở màu đen do dự một lát, rồi đưa tay ngăn Giang Sắt lại.

"Cô Giang."

Hôm nay ở trường quay cả một ngày, Giang Sắt nhận ra người phụ nữ này hẳn là một trong những quản lý của cửa hàng nhạc cụ. Hôm nay cô ta ở cả ngày trong cửa hàng để giám sát tiến độ quay phim, cũng tránh để đoàn làm phim làm hư hại đến đàn dương cầm.

Chỉ là cô ta cũng không nói nhiều lắm, cả ngày phần lớn thời gian đều ở một bên với nhân viên của cửa hàng nhạc cụ yên lặng nhìn người của đoàn làm phim quay phim, cũng không lên tiếng quấy rầy quá trình quay phim.

Thi thoảng thấp giọng nhỏ giọng nói chuyện, cũng không thể hiện ra dáng vẻ đặc biệt thân thiết với Giang Sắt, nhưng lúc này lại đưa tay ngăn Giang Sắt lại, làm Giang Sắt có chút khó hiểu:

"Xin chào."

Người phụ nữ mặc áo sơ mi cổ tròn màu trắng, vì trung tâm mua sắm có bật điều hòa, nên bên ngoài cô ta mặc một chiếc áo khoác tây trang màu đen, rất có khí chất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK