• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe thấy ám chỉ trong lời nói, Giang Sắt dở khóc dở cười.

Khi cô còn là Phùng Nam, thì không có bất cứ liên quan nào đến ngành giải trí, nhưng ngược lại ngẫu nhiên cũng nghe qua một ít tin đồn.

Mọi người đều nói cái vòng tròn luẩn quẩn này là một vũng nước đục, lúc này đây hành động này của người đàn ông khiến cô nở nụ cười.

Danh thiếp tất nhiên là phải nhận, nếu cô cự tuyệt, thì sợ vai phụ vất vả mới có được cũng muốn bay đi.

Người đàn ông thấy cô tiếp nhận danh thiếp thì trên mặt tươi cười nói:

"Đoàn làm phim từ trên xuống dưới tôi đều biết rõ ràng, nếu cô muốn diễn nhân vật gì trong phim thì chỉ cần gọi điện thoại cho tôi, đoàn làm phim dự kiến còn lưu lại Thẩm Trang thêm mấy ngày."

Anh ta vừa nói xong, thì bên kia đã có người gọi anh ta, anh ta lên tiếng đáp lời, rồi quay đầu lại lại nói với Giang Sắt:

"Nhớ kỹ phải gọi điện cho tôi đấy."

Nói xong mới quay người chạy đi.

Lô Bảo Bảo nhìn thấy anh ta vừa đi, vội vàng châu đầu lại.

"Sắt Sắt, chẳng lẽ anh ta nhìn thấy cậu rất xinh đẹp, nên muốn lăng-xê cậu?

Giang Sắt lắc đầu, thuận tay ném danh thiếp vào thùng rác.

"Cậu đừng để bị lừa."

Người này chỉ là chân chạy của đoàn làm phim, bị người gọi đến gọi đi, nào có địa vị gì.

Những lời nói vừa rồi, cũng chỉ lừa được những người muốn ôm mộng làm sao nhưng vẫn còn là thiếu nữ đơn thuần chỉ có chút vốn liếng. Quyền lợi duy nhất của anh ta chắc chỉ dừng ở việc lựa chọn diễn viên quần chúng mà thôi, nhân vật chính, làm sao đến lượt anh ta quyết định chứ.

"Đi thôi."

Nhưng cô gái đi trước kia đã tiến vào đoàn làm phim, hai người đã bị muộn mất một lúc rồi. Sau khi tìm được phòng thay quần áo, thì đã thấy không ít người thay xong trang phục hóa trang rồi.

Nhìn qua phục trang, thì có thể thấy bộ phim có bối cảnh là thời dân quốc, nhìn tên phim là « Hành Động Giải Cứu » thì Giang Sắt suy đoán nội dung bộ phim tám chín phần mười là về kháng chiến.

Từng kiện trang phục được treo thành từng dãy ở trên giá treo, màu sắc không giống nhau, hiển nhiên mấy ngày trước cũng đã từng được mặc qua, bốc mùi hôi khó chịu.

Lô Bảo Bảo là được nuông chiều từ bé, nên trên mặt đã lộ ra vẻ ghét bỏ, ngược lại Giang Sắt lại thản nhiên, cầm y phục tiến vào sau rèm để thay.

Trong rèm cũng có không ít người, nhưng lúc này đây lại không một ai nói với nhau câu nào, sau khi thay đổi trang phục đi ra, thì có một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi ăn mặc sành điệu cầm bảng tiến vào:

"Diễn viên được tuyển hôm nay, mỗi người đều đóng cảnh quay số bốn mươi mốt, tám tiếng làm việc, đoàn làm phim sẽ bao cơm hộp để ăn trưa." Cô ta gọi từng nhóm diễn viên đi qua, cầm bảng hướng dẫn:

"Đã thay xong phục trang, thì phải theo sự sắp xếp của đoàn làm phim, nếu không thì sẽ không nhận được tiền. Nếu không còn vấn đề gì thắc mắc, thì ký tên tại đây, buổi tối báo tên rồi đến lĩnh tiền là được."

Từng người tiến lên ký tên, lúc đến lượt Giang Sắt, người phụ nữ kia có chút ngoài ý muốn, liên tục nhìn Giang Sắt vài lần, rồi ôm giấy tờ đi ra ngoài.

Một đám người xếp hàng chờ trang điểm, nhìn ra được mọi người diễn cũng không phải nhân vật xinh đẹp gọn gàng gì. Sau khi Lô Bảo Bảo hóa trang, thì khí sắc toàn thân cũng mờ nhạt đi, tóc tai lộn xộn, phối với áo họa tiết hoa nhỏ màu xanh da trời mặc trên người cô, thoạt nhìn liền già đi thêm vài tuổi.

Người trang điểm cho Giang Sắt là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, anh ta nhìn Giang Sắt cảm thán nói:

"Thật xinh đẹp."

Nhan sắc của Giang Sắt đúng là vô cùng được ông trời ưu ái, cho dù cô mặc trên người là phục trang dầy nặng hơn nữa còn vô cùng quê mùa thì điều đó cũng không hề tổn hại đến vẻ ngoài xinh xắn của cô.

"Cảm ơn." Giang Sắt mỉm cười, người thợ trang điểm kia lại nhìn nàng một cái.

Tuy bây giờ là mùa hè, tháng năm tháng sáu, nhưng bối cảnh của « Hành Động Giải Cứu » là mùa đông, cho nên mấy người Giang Sắt mặc phục trang vô cùng dày và nặng, cô và Lô Bảo Bảo đã tới muộn, nên mấy bộ đồ mỏng hơn đã bị người khác chọn hết, còn thừa lại mỗi hai bộ này. Mặc ở trên người cho dù trong phòng hóa trang có mở điều hòa, thì mồ hôi vẫn tuôn ra như tắm, khiến cho y phục dán sát lên người Giang Sắt, mùi hôi của bộ y phục cũng khiến cho Giang Sắt không thở nổi.

Cô thật sự xinh đẹp, nhan sắc đẹp như vậy cho dù có đem so với mấy vị nữ minh tinh trong đoàn phim thì cũng không hề kém cạnh, chỉ là nếu làm diễn viên quần chúng thì nhan sắc này quá chói mắt.

Thợ trang điểm nghĩ ngợi, rồi dặm cho cô phấn trang điểm có màu hơi tối khiến làn da của cô đen đi một chút, lập tức che bớt được sự chói lọi của người trong gương, không giống như lúc ban đầu khiến mọi người chú ý.

"Mấy người sẽ phải diễn thôn dân bị Hán gian bắt và sát hại."

Thợ trang điểm cười nói với Giang Sắt, động tác trên tay cũng không ngừng lại: "Cho nên tôi muốn vẽ thêm mấy vết thương lên trên mặt của cô."

Nếu như diễn viên quần chúng thông thường, thì thợ trang điểm sẽ không cẩn thận như vậy, cũng không rảnh rỗi mà dành thời gian giảng giải cảnh quay hôm nay là gì.

Thế nhưng lăn lộn trong giới cũng khá lâu, thợ trang điểm này cũng là một người đã thành tinh, nhìn thấy Giang Sắt xinh đẹp, người như vậy chỉ cần không quá ngu xuẩn, thì chắc chắn sẽ có ngày nổi danh trong giới giải trí. Anh ta dịu dàng vừa cầm cọ trang điểm trang điểm cho Giang Sắt, vừa cười tự giới thiệu:

"Tôi tên là Tony."

Giang Sắt khẽ gật đầu, nhìn trên mặt của mình nhiều thêm mấy vết thương, rồi lại làm tóc, cả người thoạt nhìn cũng không còn giống lúc trước.

Tony trái phải nhìn Giang Sắt một lúc, hóa trang cũng đã xong, nhưng vẫn luôn cảm nhận được có chút không thích hợp.

Lưng cô rất thẳng, khí chần hồn nhiên vô tư, cho dù đã hóa trang thành đầu bù tóc rối, vẫn trông không hề giống với những cô gái đóng vai phụ khác.

"Như vậy không được." Anh ta duỗi ngón trỏ lắc lắc, "Còng lưng và eo xuống một chút." Anh ta chỉ vào mấy cô gái khác đang không làm gì trong phòng :"Giống như mấy cô ấy vậy, như vậy thì càng tốt hơn."

Giang Sắt liếc nhìn người khác, rồi lại liếc nhìn mình trong gương, làn da của cô đã bị trang điểm đen đi không ít. thế nhưng cổ áo kiểu cổ tàu không thể che hết cần cổ thon dài mảnh khảnh và quai hàm xinh đẹp thanh tú của cô, dù là trên mặt có thêm mấy "vết thương" nhưng ánh mắt của cô trấn định bình tĩnh không có chút nào chật vật, như vậy xác thực là không được.

Cô cảm ơn lời nhắc nhở của Tony, đã được tuyển làm diễn viên quần chúng thì cũng không cần quá nổi bật.

Cô cong lưng, rồi lại rụt rụt cổ, ở trước gương luyện tập nhiều lần ánh mắt rụt rè sợ hãi, gian ngoài đã có người thúc giục diễn viên quần chúng đi ra, cũng không đủ thời gian cho cô có thể suy nghĩ nhiều.

Lộ Bảo Bảo có chút hưng phấn lại có chút sợ hãi, ôm cánh tay của Giang Sắt, nhìn dáng vẻ bây giờ của cô phì cười.

Nội dung phải diễn Giang Sắt đã nghe qua từ thợ trang điểm Tony, cho nên lúc xe của trường quay xuất hiện, ngược lại Giang Sắt lại vô cùng bình tĩnh.

Cảnh quay này được bố trí tại bến tàu trên sông Đại Hưng, trường quay đã sớm được dọn dẹp, đoàn làm phim đã sớm thuê toàn bộ vùng Thẩm Trang này, bốn phía đều được lắp đặt máy quay.

Dưới ánh mặt trời, một đám ăn mặc phục trang đứng tụm tốp năm tốp ba trò chuyện.

Ở phía xa có dựng lên mấy lán ô, mấy người ngồi trên ghế tắm nắng giống như đang nghiên cứu kịch bản.

Nhìn thấy xe của trường quay tới, một người đàn ông trung niên có dáng vẻ hơi mập đứng dậy, cầm chiếc loa hô:

"Diễn viên quần chúng đến rồi, tất cả đều vào vị trí!"

Đang ở trên xe, mấy người Giang Sắt bị đuổi xuống xe hoảng hốt lúng túng, mấy người trong đoàn làm phim đã mang theo dây thừng tiến đến.

"Đây là muốn làm gì?"

Lô Bảo Bảo nhìn thấy như vậy thì có chút hốt hoảng, nhỏ giọng hỏi Giang Sắt một câu, thân thể vẫn còn hơi run run.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK