• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong số các học sinh nhà trường mời trở lại quay video lần này, thì ngoại trừ Giang Sắt, còn có một số học sinh khác đạt thành tích tốt trong kỳ thi tuyển sinh đại học.

Đối mặt với phòng quay chụp tạm thời được bố trí, mấy người đều có chút căng thẳng.

Giang Sắt là người đầu tiên được hóa trang, bởi vì còn là học sinh, cho nên chuyên gia trang điểm cũng chỉ bôi một lớp kem nền mỏng cho cô, cũng không trang điểm quá đậm.

Nhưng cho dù là trang điểm nhẹ, thì ở dưới ánh đèn cô cũng đẹp không sao tả xiết.

Điều khiến người quay phim cảm thấy ngạc nhiên, đó chính là Giang Sắt cũng không hề nao núng trước ống kính, ánh mắt cũng không chớp, phảng phất không hề sợ hãi đối với tình cảnh này.

Trước tiên anh ta thử chụp một tấm, sau đó lại để cho trợ lý chỉnh lại góc độ một chút, rồi giơ tay lên ra dấu "OK", ánh mắt mọi người liền rơi lên trên người Giang Sắt đang ngồi ở trên ghế.

Lúc này, ánh sáng chiếu vào người cô, ống kính nhắm vào nửa thân trên của cô, biểu hiện trên gương mặt của cô trông rất thoải mái, đôi mắt cũng nhìn thẳng vào ống kính.

Cô giáo chủ nhiệm lấy ra một tờ giấy đã được in sẵn, đứng ở một bên theo chỉ thị của người quay phim, giơ lên cho Giang Sắt:

"Em chỉ cần đọc đoạn văn ghi trên giấy này là được rồi."

Trên giấy viết một số lời cảm ơn nhà trường đã dạy bảo, Giang Sắt lặng lẽ đọc hai lần, cảm thấy nhớ không sai biệt lắm, liền ra hiệu có thể bắt đầu quay phim.

Thợ quay phim vốn đã chuẩn bị sẽ bị NG[1] nhiều lần, nhưng không ngờ cô lại có cảm giác camera [2] rất tốt, một lần là qua.

[1] NG: cảnh quay hỏng

[2] cảm giác camera: chỉ việc nhạy bén với ống kính máy quay.

Quay xong, người quay phim lại quay lại nhìn qua thước phim một lượt, tuy nói phòng quay chụp tạm thời vô cùng đơn giản, sau lưng Giang Sắt thậm chí chỉ treo một khối vải nhung màu đen để làm phông nền.

Nhưng dung mạo xuất chúng của cô đã trung hòa màu sắc ảm đạm trong phòng chụp, khuấy động bầu không khí trong phòng.

Một video đơn giản chỉ nói đôi ba câu cho trường học, tuy nhiên bởi vì biểu hiện và vẻ ngoài của cô đã dấy lên được vài phần cảm xúc, cho nên ngoại trừ cảnh quay xung quanh, thì gần như của Giang Sắt không cần chỉnh sửa gì đã rất tốt rồi.

Người quay phim có chút hứng thú, hỏi cô:

"Trước đây em đã từng quay qua video rồi?"

Giang Sắt liền mỉm cười gật đầu.

Trước đó cô đã đi Thẩm Trang một chuyến, đã đóng một vai trong đoàn làm phim "Hành động giải cứu" của Trương Tĩnh An, cho nên cũng đã từng phải đối mặt với máy quay phim rồi.

Mặc dù kinh nghiệm quay phim không phong phú, nhưng cũng không đến mức nhìn thấy ống kính liền căng thẳng luống cuống.

Sau khi quay video xong, cô giáo chủ nhiệm mỉm cười, đi về phía cô: "Biểu hiện rất tốt.”

"Em cảm ơn." Hôm nay khi tới, Giang Sắt mặc đồng phục do trường chuẩn bị, đồng phục học sinh đơn giản mặc trên người cô, cũng đẹp hơn người khác rất nhiều, vòng eo mềm mại nhỏ nhắn, cô giáo chủ nhiệm nhìn thoáng qua, thật sự cũng không ngờ học sinh này lại cho mình nhiều sự bất ngờ như vậy.

Cô cũng đã chủ nhiệm một vài lớp đến tốt nghiệp, nhưng trong số các học sinh được dạy, những người lớn lên xinh đẹp như Giang Sắt, mà thành tích lại tốt cũng không nhiều.

"Nhà quay phim Đàm Minh trường mời về cũng khen em quay rất tốt, anh ta còn đoán có phải trước đó em đã từng đứng trước ống kính máy quay rồi hay không."

Trước kia, cô giáo chủ nhiệm cũng không quá chú ý đến Giang Sắt, chỉ biết Giang Sắt và Lô Bảo Bảo rất thân thiết. Nhưng không nghĩ tới đều là bạn tốt cùng lớp, nhưng lúc này một người xuất chúng, còn một người thì ngay cả cánh cửa đại học cũng không bước vào.

"Lần thi đại học này em phát huy rất tốt, có thể thấy được bình thường cũng bỏ rất nhiều công sức, chỉ tiếc Lô Bảo Bảo bình thường cũng thân thiết với em, nhưng không đặt tâm trí vào việc học.”

Giang Sắt nhớ tới biến hóa trong hơn một tháng nay kể từ khi trọng sinh, đang muốn nói chuyện, thì Hiệu trưởng đã rón rén đi tới, ra dấu im lặng.

Đằng kia đang có học sinh khác quay video, người quay phim ra hiệu cho bọn họ nhỏ giọng xuống.

Mấy học sinh còn lại quay phim không được thuận lợi như Giang Sát, rất nhiều lần NG.

Cũng may mặc dù người quay phim có vẻ mất kiên nhẫn, nhưng cũng không nổi giận, sau khi quay nửa ngày, thì video cuối cùng cũng được quay xong. Hiệu trưởng nhà trường dẫn các học sinh đi ra từ phòng quay phim, sau đó lại động viên vài câu, rồi phát cho mỗi người một cái phong bì, rồi để mọi người tự mình rời đi.

Ra khỏi sân trường, Giang Sắt mở phong bì ra xem, bên trong chứa hai ngàn đồng, cô tìm một ngân hàng gần đó, vốn muốn gửi toàn bộ hai ngàn này vào thẻ ngân hàng, nhưng cô nhớ tới gần đây Chu Huệ nói với cô vài câu nói có tính ám chỉ.

Kể từ khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học, ngoại trừ buổi thử vai ngày hôm đó và hai lần đến trường. thì cô vẫn luôn không đi ra ngoài.

Chu Huệ như có như không nhắc nhở cô về chuyện công việc, lại oán giận gần đây chi phí sinh hoạt, tiền điện nước quá cao.

Giang Sắt suy nghĩ một chút rồi gửi vào trong thẻ một ngàn rưỡi, để lại năm trăm đồng trên người, chuẩn bị giao cho Chu Huệ làm chi phí sinh hoạt của mình.

Tiền vừa gửi vào thẻ, điện thoại di động nhanh chóng nhận được một tin nhắn ngắn, số dư trong thẻ thoáng cái đã biến thành ba ngàn một trăm.

Còn có bốn ngàn hai tiền thù lao của đoàn làm phim "Biến giả thành thật" chưa tới tay, cộng thêm mấy ngàn còn lại, tổng tài sản hiện tại của cô có hơn bảy ngàn.

Số tiền này nếu chỉ dùng cho học phí không thôi thì hẳn là đã đủ rồi, nhưng sau khi lên đại học, cô cũng không định ở lại nhà họ Đỗ.

Học viện Đệ nhất ngược lại có ký túc xá dành cho sinh viên, nhưng nếu muốn ở lại thì cũng phải nộp tiền, đây là một khoản khác trong năm.

Cô liếc mắt nhìn tin nhắn số dư nhận được trong điện thoại di động, thở dài một hơi, có vẻ đã đến lúc phải tìm một công việc khác, số tiền ít ỏi này dù có tằn tiện đến mấy cũng không đủ cho cô.

Lúc này đã qua đầu tháng 7 rồi, khi đến đoàn làm phim "Biến giả thành thật" để thử vai, người của đoàn làm phim đã nói giữa tháng 7 sẽ khai máy, nhưng cảnh quay của Giang Sắt cũng không nhiều, cũng không biết đến lúc nào thì đến lượt cô quay. Cô đang cân nhắc thừa dịp này liệu mình có thể tìm được một công việc bán thời khác hay không, thì nào ngờ đoàn làm phim đã gọi tới.

Hẹn cô sáng sớm ngày 18, đến Trụ sở Điện ảnh và Truyền hình Đế Đô để quay phim, Giang Sắt trời chưa sáng đã tỉnh dậy.

Trong nhà, Đỗ Xương Quần còn chưa đi, trong phòng khách không bật đèn, chỉ có Chu Huệ đang bận rộn ở một góc bếp.

Trong phòng chỉ có thể nghe thấy tiếng Đỗ Xương Quần ăn cháo, hai chị em Đỗ Hồng Hồng và Đỗ Bưu còn đang ngủ, chưa dậy.

Giang Sắt vào nhà vệ sinh đánh răng trước, vừa mới mở nước ra, Đỗ Xương Quần ở bên ngoài đã lập tức "rầm rầm" một tiếng nặng nề ném bát đũa trong tay lên bàn, lớn tiếng hỏi:

"Tiền nước tháng này bao nhiêu?" Ông ta ném bát đũa đến mức kêu "loảng xoảng".

Cuộc sống ở nhà họ Đỗ trôi qua rất căng thẳng, Giang Sắt lại có thói quen tắm rửa trước khi đi ngủ, nhất là vào mùa hè, phòng của cô ngột ngạt như chuồng chim bồ câu.

Mỗi đêm trước khi đi ngủ, Chu Huệ đều nhắc nhở cô tắt quạt, chứ đừng nói đến lúc tắm, người nhà họ Đỗ luôn lạnh mặt mở miệng nhắc tới chi phí điện nước.

Cô vừa vặn khăn tay rửa mặt, vừa suy nghĩ với tình huống như vậy, mình có nên ra ngoài thuê một căn nhà ở không?

Lúc đi ra từ nhà vệ sinh, Đỗ Xương Quần đã đi ra ngoài, Chu Huệ nhìn thoáng qua con gái lớn, thở dài một hơi:

"Con có phải nên tìm một công việc rồi hay không?"

Bà biết lần này Giang Sắt thi đại học không tệ, cô giáo chủ nhiệm sau khi tra kết quả vào ngày 23, đã gọi điện thoại đến nhà báo tin vui.

Nhưng cho dù Giang Sắt có thi tốt đến đâu thì thế nào chứ? Điều kiện trong nhà đặt ngay trước mắt, muốn vào đại học cũng cần học phí, Đỗ Xương Quần đã nói rõ sẽ không trả tiền học phí cho nó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK