Lô Bảo Bảo nghiêng đầu nhìn Giang Sắt.
"Còn cậu thì sao?”
Giang Sắt không thể thoát khỏi cô nàng, đành phải tự mình nhét cặp sách vào dưới bàn học, trên bảng đen đã có trực nhật viết lịch học ngày hôm nay.
Cô lấy sách dùng cho tiết đầu tiên ra, cũng không trả lời Lư Bảo Bảo.
Cuối tuần sau khi về nhà, đầu tiên là Chu Huệ tiến vào nói cô đôi câu, sau đó người nhà họ Đỗ bắt đầu đối xử lạnh nhạt với cô. Buổi tối, Đỗ Xương Quần trở về coi cô là người tàng hình, không nói chuyện với cô, thậm chí lúc ăn cơm tối cũng không có ai gọi cô.
Lô Bảo Bảo đang định nói chuyện, bạn học ngồi phía trước hiển nhiên đã nghe được hai chữ "Thẩm Trang", bèn quay đầu lại. có chút hưng phấn hỏi
"Lô Bảo Bảo, cậu và Giang Sắt đi Thẩm Trang lúc nào vậy?"
Lô Bảo Bảo thoáng cái đã lấy lại tinh thần, ngẩng đầu lên, gật một cái:
"Đi rồi, sao vậy?"
Giang Sắt nhìn Lô Bảo Bảo đã chuyển sự chú ý, thì rút tay ra khỏi lòng bàn tay cô. Lô Bảo Bảo đã không còn rảnh để lôi kéo cô nữa, bởi vì bạn học phía trước đã lại mở miệng:
"Nghe nói "Hành động giải cứu" của đạo diễn Trương Tĩnh An sẽ được lấy cảnh ở Thẩm Trang, sẽ có thật nhiều minh tinh, mấy cậu là đi vào lúc nào vậy?"
Lô Bảo Bảo cũng có chút đắc chí, ngồi thẳng người dậy, theo bản năng muốn đưa tay sờ điện thoại di động của mình, nhưng lập tức sờ vào khoảng không.
Trên mặt cô nàng lộ ra vẻ hối hận, rồi rất nhanh lại biến thành thần thái bay bổng:
"Ồ, các cậu nói cái này à?" Cô nàng che miệng, trong nụ cười không che giấu nổi vẻ khoe khoang: "Tớ và Sắt Sắt đã sớm biết tin tức này. Thứ bảy đã đi Thẩm Trang, chúng tớ còn tham gia diễn phim, không chỉ như vậy, mà còn thấy được Ảnh đế Lưu Nghiệp!”
Lời này của cô nàng không chỉ đoạt được ánh mắt hâm mộ ghen tị của bạn học phía trước, ngay cả xung quanh cũng lục tục có không ít bạn học bị lời nói của cô nàng hấp dẫn, không ít người phát ra tiếng kinh hô:
"Oa? Thật hay giả vậy?”
"Đương nhiên là thật rồi!" Cô nàng giương cằm lên: "Vốn trong điện thoại còn có ảnh chụp, nhưng ba tớ nói, sau khi thi đại học xong mới trả lại điện thoại cho tớ, cho nên không thể cho các cậu nhìn rồi.”
Cô nàng được một nhóm bạn cùng lớp vây quanh ở giữa, nói đến mức nước miếng tung bay: "Tuy nhiên, các cậu cũng có thể đợi đến khi phim được công chiếu, ra rạp chiếu phim xem thì sẽ biết.”
Vốn cũng có bạn học muốn hỏi thăm Giang Sắt một số chuyện trong đoàn làm phim "Hành động giải cứu", nhưng lại bị Giang Sắt nói dăm ba câu đuổi đi, nên mọi người lại quấn lấy Lô Bảo Bảo hỏi han.
Lòng hư vinh của Lô Bảo Bảo đã được thỏa mãn, cũng không còn rối rắm chuyện điện thoại di động bị giao nộp nữa.
Một đám người buôn từ chuyện đoàn làm phim "Hành động giải cứu" cho đến các minh tinh trong đoàn làm phim, rồi lại nói chuyện từ các minh tinh, cho đến Triệu Nhược Quân mà Lô Bảo Bảo từng nhắc tới:
"Triệu Nhược Quân gần đây rất nổi đấy, mấy ngày trước tớ mới xem tin tức, cô ấy ngoại trừ tham gia quay phim "Hành động giải cứu", hai ngày trước lúc Cố Gia Nhĩ nhận phỏng vấn của "Tin tức giải trí" còn không ngớt lời khen ngợi. Phải nói Triệu Nhược Quân có ngoại hình rất tốt, cũng rất chuyên nghiệp, nói không chừng chính là có ý định muốn nâng đỡ cô ấy.”
Giang Sắt không cảm thấy hứng thú lắm đối với mấy tin đồn này, nhưng lại nghe thấy có người nói:
"Cố Gia Nhĩ hình như muốn quay phim "Biến giả thành thật". Hai ngày trước tớ lướt Weibo, có tin tức là anh ta cố ý lựa chọn Triệu Nhược Quân làm nhân vật chính đấy."
Nói đến đề tài này, người vây quanh ngày càng nhiều, mồm năm miệng mười thảo luận, có người thích Triệu Nhược Quân, dĩ nhiên cũng sẽ có người chán ghét, một đám nữ sinh tranh cãi đến mặt đỏ tai hồng, ầm ĩ khiến Giang Sắt đau cả đầu.
“...... Dù sao có nói thế nào, thì nếu Nhược Quân có thể làm nữ chính, thì nhất định là có lý do.”
Bên này có người hâm mộ của Triệu Nhược Quân kiên định đứng về phía thần tượng, thì bên kia có bạn học lại nói:
"Nếu vậy, nói không chừng là quy tắc ngầm thì sao?"
Một câu nói khiến gương mặt bạn nhỏ hâm mộ căng đến đỏ bừng, không phục hét lên:
"Bị quy tắc ngầm thì cũng chứng tỏ cô ấy có vốn liếng, lớn lên xinh đẹp mới có thể bị người ta nhìn trúng."
"Đẹp đến mức nào chứ? Tớ thấy Giang Sắt còn đẹp hơn cô ấy rất nhiều.”
Cứ như vậy chiến hỏa cũng có thể đốt đến trên người Giang Sắt.
Ánh mắt của các bạn nữ chuyển lên trên người Giang Sắt, tuy rằng còn có người không phục, nhưng cũng không có ai mở miệng bác bỏ.
Giang Sắt quả thật rất xinh đẹp, cho dù có so với những hoa đán nổi tiếng trong giới giải trí hiện nay, thì dung mạo của cô còn cao hơn một bậc.
Có người lẩm bẩm:
"Xinh đẹp cũng vô dụng, ít nhất Triệu Nhược Quân hiện đang đóng vai nữ chính, mà Giang Sắt cũng không phải."
Lô Bảo Bảo nghe xong lời này, cũng có chút không vui, cô nàng đã quên lúc trước mình còn khen ngợi Triệu Nhược Quân không dứt, không phục nói:
"Sắt Sắt chỉ là không có cơ hội vào đoàn làm phim, nếu có thể vào, ai là nữ chính còn chưa biết đâu."
Cô nàng vừa mới nói xong, bạn học ngồi đằng trước giống như nhớ tới một chuyện:
"Đúng rồi, đoàn làm phim hình như muốn đến Đại học Điện ảnh và Truyền hình Đế Đô [1] để tuyển diễn viên."
[1] Gốc lúc tác giả để là “Học viện” lúc thì để “Đại học” nên dịch giả thống nhất để hết là “Đại học”.
Lúc trước, Giang Sắt bị một đám người ầm ĩ đến hơi đau đầu, đang muốn mở miệng ngăn mọi người không náo loạn nữa, thì nào ngờ vừa vặn nghe thấy một câu như vậy: "Tối hôm qua tớ có được tin tức, là Cố Gia Nhĩ có ý định qua hai ngày nữa sẽ đi Đại học Điện ảnh và Truyền hình Đế Đô tuyển người vào đoàn.”
"Cố Gia Nhĩ luôn nổi tiếng với việc quay phim điện ảnh về tình yêu trong sáng, tớ thích nhất là phong cách của anh ấy! Mấy bộ phim điện ảnh anh ấy quay tớ đều thích. "Tình yêu Đông Đô" này, rồi "Thầm mến"..." Người nói chuyện thuộc như lòng bàn tay, nói ra vài tác phẩm của Cố Gia Nhĩ: "Anh ấy nổi tiếng vì dám dùng người mới, hơn nữa thước phim còn rất đẹp.”
"Chúng ta cách Đại học Điện ảnh và Truyền hình Đế Đô cũng không xa, nếu không chúng ta cũng đi nhìn xem?"
Lô Bảo Bảo chợt nảy ra một ý nghĩ, mở miệng đề xuất: "Đến lúc đó vạn nhất cũng được đạo diễn nhìn trúng thì sao?"
Hiển nhiên, chuyến đi Thẩm Trang lần này thuận lợi, đã để cho cô nàng quen ăn bén mùi.
Ngành giải trí muôn màu muôn vẻ, đủ loại kiểu dáng minh tinh làm cho cô nàng có chút khao khát. Lần này ở Thẩm Trang được diễn vai diễn viên quần chúng, đã khơi dậy hứng thú của cô nàng, cô nàng có chút kích động hỏi:
"Mã Tĩnh Tĩnh, trong tin tức có nói khi nào thì Cố Gia Nhĩ sẽ đến Đại học Điện ảnh và Truyền hình Đế Đô tuyển người không?"
Mã Tĩnh Tĩnh nghe cô nàng hỏi như vậy, thì cũng có chút do dự:
"Trong tin tức không nói."
Trong mắt Lô Bảo Bảo lộ ra vẻ thất vọng, nhưng ngược lại Giang Sắt lại rơi vào trầm tư.
Trước kia cô không biết nhiều về ngành giải trí, nhưng cô cũng đoán được vài phần.
Từ tình cảnh Thẩm Trang vào hôm thứ bảy vừa rồi có thể nhìn ra được, người bình thường đều rất khát khao được trở thành minh tinh, cho dù có gió thổi cỏ lay gì về tình tiết phim [1], thì cũng không giấu được con mắt truyền thông và người hâm mộ.
[1] gốc là spoiler.
Một khi hành tung bị tiết lộ một chút, thì người truy đuổi sẽ nhiều hơn.
Hôm đó, bên ngoài đoàn làm phim "Hành động giải cứu" chật ních người, tất cả mọi người đều muốn vót nhọn đầu để chui vào bên trong.
Lần này, theo lời Mã Tĩnh Tĩnh, "Biến giả thành thật" của Cố Gia Nhĩ có thật sẽ đi Đại học Điện ảnh và Truyền hình Đế Đô để tuyển sinh viên như truyền thông đưa tin hay không cũng không chắc chắn, cho dù là thật, thì cũng sẽ không công bố thời gian cụ thể.
Tuy nhiên, nếu Lô Bảo Bảo thật sự dễ dàng nhận thua như vậy, thì quả thật không phải là tính cách của cô nàng.
Cô nàng lớn tiếng nói:
"Hôm nào đó, chúng ta cùng nhau đi xem, luôn có thể hỏi thăm được một chút manh mối."
Mặc dù cũng có bạn cùng lớp rất động lòng với lời đề xuất này của cô nàng, nhưng có một vài chữ to được viết bằng bút ở phía trên bên trái của bảng đen: Cách Kỳ Thi Đại Học Còn Có 4 Ngày!
"Quên đi, sắp tới kỳ thi đại học rồi, nếu như tớ thi không tốt, thì cuộc sống của tớ sẽ không dễ chịu đâu."