Không ngờ tửu lượng của Quan Vũ Hạm lại kém như vậy, chỉ mấy chén nhỏ xuống bụng mà đã không chịu được, đương nhiên cuối cùng là Lâm Trí đưa cô về. ๖ۣۜTiểuMèoHoang๖ۣۜDiễnđàn๖ۣۜLêquý๖ۣۜĐôn
Gọi xe, nhưng đến khách sạn, Quan Vũ Hạm đã đi đánh cờ với Chu công.
"Ôi? Không phải là tôi chiếm tiện nghi của cô! Tôi không thể bỏ cô lại được? Ha ha. . . . . ." Lâm Trí được tiện nghi mà còn ra vẻ, dọc đường cười khúc khích.
"Hiện tại tôi muốn ôm cô thì sao? Muốn bấu tôi chắc! Không được đâu? Đã không thể uống mà còn thể hiện." Lâm Trí có chút đau lòng nói.
Đến gian phòng, đặt cô nằm lên giường, Lâm Trí cũng nằm nghỉ ngơi ở một bên.
"Cô ngốc, ngủ say như vậy, nếu có bị ăn thì cũng không biết." Lâm Trí oán trách nói.
"Ừ --" Quan Vũ Hạm ừ một tiếng, lật người, ngủ tiếp.
"Má ơi! Cô coi tôi làm gối ôm sao?" Nửa người trên của Lâm Trí liền bị cánh tay của Quan Vũ Hạm ôm lấy, nửa người dưới thì bị chân của cô đè ép, mà nếu như là đàn ông thì đều không thể chịu nổi! Lâm Trí quoay mặt về phía Quan Vũ Hạm nói: "Tôi là một người đàn ông, đàn ông bình thường, mà bộ dạng này của cô, khiến tôi không chịu nổi liền muốn ăn cô? Này? Cô có nghe không?" ๖ۣۜTiểuMèoHoang๖ۣۜDiễnđàn๖ۣۜLêquý๖ۣۜĐôn
Bị làm ồn cũng không có phản ứng. Khoảng cách của họ rất gần, có thể nghe được tiếng hô hấp của đối phương, Lâm Trí cũng không kiên trì nổi nữa nói"Quan Vũ Hạm, tôi cho cô biết: cô đừng thử thách tôi, tôi không phải Thánh Nhân, mà là đàn ông."
Lâm Trí nghiêng người đè lên Quan Vũ Hạm nói"Là cô buộc tôi."
Cậu bắt đầu hôn môi cô, phần cổ cô, rồi lại tiếp tục hôn xuống đỉnh nói phập phồng, cậu không dừng lại được, nhưng cũng không thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!
"Vũ Hạm, Vũ Hạm, cô biết phải làm gì không? Cô có biết chúng ta muốn làm gì không? Mẹ kiếp, tỉnh lại đi được không?" Dục vọng trong thân thể khiến cậu càng phát điên.
Không được, phải nhịn xuống, không thể vì nhất thời vui sướng, mà mất đi thứ yêu thích cả đời. Đúng lúc đó thì Vũ Hạm ói ra. Lâm Trí liền dịch sang chỗ khác, may mà tránh kịp, nếu không sẽ bị ói đầy mặt, lần này Lâm Trí có thể sống rồi. Cậu đi tìm quần áo sạch sẽ, không thể để cho cô cứ mặc quần áo bẩn đi ngủ được!
"Tôi cho cô biết? Không ăn cô cũng không sao, chỉ là tôi muốn nhìn cho đã mắt, dù sao cô cũng không mất miếng thịt nào." Cứ như vậy, Lâm Trí thay quần áo cho Quan Vũ Hạm, không rời đi, sợ cô ói thêm lần nữa hoặc là tỉnh lại muốn nước uống, liền nằm ở bên cạnh, rồi ngủ tiêu đi mất.
"A -- cậu -- sao cậu lại ở trên giường của tôi?" Quan Vũ Hạm tỉnh lại kêu to, chỉ vào Lâm Trí hỏi. Lâm Trí mở mắt ra, không để ý tới cô liền ngủ tiếp.
"Cậu đã làm gì tôi vậy, chúng ta, chúng ta. . . . . . Quần áo của tôi, ngày hôm qua tôi không có mặc bộ này mà?" Quan Vũ Hạm thắc mắc đầy đầu. ๖ۣۜTiểuMèoHoang๖ۣۜDiễnđàn๖ۣۜLêquý๖ۣۜĐôn
"Này cô, cô muốn cho toàn thế giới này biết chúng ta đã ngủ chung giường sao? Tôi không phản đối, cứ tiếp tục kêu đi?" Lâm Trí làm bộ tỏ vẻ không liên quan đến mình.
Quan Vũ Hạm che miệng lại, nếu như. bị người khác biết, thì một đời thanh danh của cô coi như xong.
"Này -- rốt cuộc chúng ta có hay không. . . . . ." Vũ Hạm hạ thấp giọng hỏi.
"Cô nghĩ cái gì vậy? Có em bé, đừng sợ tôi đã dùng biện pháp, sẽ không có." Lâm Trí liền đùa giỡn với cô.
"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Làm sao cậu có thể thừa dịp tôi uống say, cậu...cậu. . . . . ." Quan Vũ Hạm cực kì khổ sở.
Ở trong lòng Lâm Trí vui vẻ, cô thật là ngốc. Cậu lại tiếp tục biểu diễn. Nhìn xem cô ngốc này sẽ như thế nào.
"Thật ra thì ngày hôm qua tôi cũng không định thế, chỉ là cô ôm tôi không buông, hơn nữa chân của cô còn gác lên chân tôi, như sợ tôi chạy mất thì phải? Cho nên tôi cho là cô cần, cho nên mới cho cô." Cậu giả bộ rất vô tội, thật ra thì trong lòng đang vui mừng.
"Tôi...Nhất định là tôi đã coi cậu trở thành gối ôm rồi, tôi đi ngủ đều phải ôm thứ gì đó thì mới ngủ được? Không ngờ tôi lại uống say như vậy, một ít ấn tượng cũng không có." Quan Vũ Hạm cúi đầu nói.
"Chỉ là nói thật, cô rất hưởng thụ, mọi việc đều tốt đẹp. Cô yên tâm tôi sẽ phụ trách."
"Tôi -- không cần cậu phụ trách, chỉ cần cậu giữ lấy bí mật này." ๖ۣۜTiểuMèoHoang๖ۣۜDiễnđàn๖ۣۜLêquý๖ۣۜĐôn
"Tôi không tốt sao? Tại sao lại không thể tiếp nhận tôi?" Câu này cậu chỉ nói ở trong lòng, cậu luôn luôn chờ đợi cô.
"Thật xin lỗi, để cho tôi yên tĩnh một chút được không? Tôi đã từng thề, lần đầu tiên của mình sẽ dùng vào đêm tân hôn, nhưng mà cái gì cũng không còn." Nhìn cô đau lòng như vậy, cậu thật sự muốn nói cho cô biết sự thật. Nhưng không được, không thể nói, bởi vì cậu muốn có chút quan hệ với cô.
Tiếp đó, chính là phải trở về nước.