"Anh muốn đấu khẩu, tôi lại không có rảnh rỗi." Lâm Trí nói tiếp.
"Nếu như cậu không rảnh, vậy thì mời trở về đi!" Tên Cường mất hứng mà nói.
"Đương nhiên không có thời gian với anh, thế nhưng nếu như là Quan Hùng Phách, thì tôi vẫn có thời gian." Lâm Trí vẫn tự đại nói.
"Giọng điệu thật lớn, không quá được Cường Tử này, cậu đừng có mà muốn gặp đại ca của tôi, vả lại tên của đại ca cũng không đến lượt cậu có thể gọi?"
"Anh ta là lão đại của anh, còn tôi không liên quan gì, không gọi là Quan Hùng Phách chẳng lẽ phải gọi là gấu đen sao?" Vừa mới mở mồm, lại sợ Cường Tử xông tới, cho nên không định nói thêm gì nữa.
"Thằng nhóc cậu chán sống rồi à, không có phép tắc, nếu như là trước kia, thì cái mạng nhỏ của cậu đã sớm không còn." Cường Tử trở nên an phận rất nhiều.
"Được rồi! Cậu chờ một chút, tôi đi thông báo một tiếng." Cường Tử rời đi.
Lâm Tr cố ý nói lời như vậy, tục ngữ đã nói không sai: mềm sợ cứng, cứng sợ liều mạng, thật đúng là có tác dụng.
"Đại ca, em đã thử qua thằng nhóc kia, giống như chui ra từ trong kẽ đá, thực cứng, hơn nữa lại rất mạnh mẽ. Là một hạt giống tốt. Đại ca nói không sai. Kế tiếp phải làm thế nào."
"Ừ -- lần đầu tiên thấy cậu ta, đến tôi cũng cảm thế ngoài ý muốn, cậu ta giống như mọc ra trong giếng, cái rễ cắm vào rất sâu. Tương lai nhất định có thể thành tài, chỉ là vẫn còn trẻ người." Quan Hùng Phách hút điếu xì gà nói, khói mù nồng nặc vây quanh, làm cho người ta cảm giác thần bí.
"Đi gọi cậu ta vào đi, xem cậu ta còn có chuyện gì?" Quan Hùng Phách nói.
"Vâng" Cường Tử đi ra ngoài.
"Ê, mau vào đi." Cường Tử nói với Lâm Trí.
"Tiến vào." Vẫn là cái giọng nói từ tính đó. Lâm Trí đẩy cửa đi vào.
"Muốn gặp anh, thật đúng là không dễ dàng." Lâm Trí phàn nàn nói.
"Không phải cậu đã tiến vào rồi sao, nói đi, là chuyện gì? Tôi rất bận." Quan Hùng Phách nghiêm túc nói.
"Anh có biết Mục Hung Hi không?" Lâm Trí hỏi Quan Hùng Phách.
"Nhóc con, việc này có quan hệ gì tới cậu sao?" Quan Hùng Phách không thể bình tĩnh mà nói.
"Đương nhiên là có quan hệ, người này muốn giết tôi, anh nói xem, đây có coi là có quan hệ hay không?" Lâm Trí cúi xuống nhìn Quan Hùng Phách.
Quan Hùng Phách nhìn không chuyển mắt khỏi người Lâm Trí.
"Vậy nói rõ cậu còn tác dụng, có chỗ dùng nên bị giết, chứ có người bị giết mà không có tác dụng, ít nhất bây giờ cậu còn được sống không phải hay sao?" Quan Hùng Phách lạnh lùng nói. Quả nhiên Quan Hùng Phách là lão đại danh bất hư truyền. Người nhát gan đã sớm bị lời của anh ta hù dọa. Nhưng mà đối với Lâm Trí, chỉ là kinh ngạc một chút, còn không thể dọa tới cậu.
"Tôi rất rất tò mò, anh ta chưa từng gặp tôi trước kia sao, tại sao lại muốn giết người? Chẳng lẽ có người sai khiến nên làm như thế?" Lâm Trí nhìn Quan Hùng Phách nói, hiện rõ câu nói có hàm ý khác.
"Nhóc con, nói cho rõ ràng, đừng có giống phụ nữ, nói cuyện quanh co, không mạnh mẽ chút nào."
"Được -- rất thẳng thắn. Tôi là nói có phải anh sai người này làm vậy hay không?" Lâm Trí kích động nói ra lời nói trong lòng.
"Mẹ kiếp-- Quan Hùng Phách tôi sẽ không bao giờ làm việc mờ ám, muốn tôi giết người, thì đã không cần tốn sức như vậy." Quan Hùng Phách cảm thấy tức giận, liên tiếp mắng người .