Lúc đi ăn cơm Trình Bạch không đi xe riêng của mình nên lúc về phải nhờ Chu Dị tiện đường chở về. Bãi bừa bộn tối qua đã được dọn dẹp sạch sẽ, trong không khí chỉ còn hơi thoảng mùi rượu. Cô vẫn đá đôi cao gót đi như lần trước, đi chân trần trên thảm, vứt túi xuống sô pha, bỏ quyển sách Biên Tà tặng lúc tối ở bàn trà.
“Một năm bị đánh cắp”.
Trên trang bìa là một thành phố mang đầy cảm giác khoa học viễn tưởng, phác họa mây đen mịt mùng, chân trời chớp xẹt, lấy cận cảnh một bóng lưng đứng lặng trên nóc tòa nhà cao tầng.
Đai sách chỉ in bốn câu:
Tỉnh lại sau giấc ngủ, trở thành trung tâm thế giới.
Nhưng rốt cuộc là ai, điều khiển cuộc đời tôi, đánh cắp một năm tôi say ngủ?
Kỳ bí và diễm lệ, kinh dị và hoành tráng.
Kiệt tác mới nhất của Biên Tà, cuốn thứ bảy trong bộ truyện Kẻ săn đêm, cảm giác hồi hộp bạn mong chờ đã lâu sắp quay trở lại.
Đai sách (Obi). Ảnh: Vu Long
Không phải Trình Bạch không đọc tiểu thuyết nhưng hầu như cô toàn đọc văn học truyền thống, sau khi trở thành luật sư, góc nhìn đánh giá sự việc cũng thay đổi, độ yêu thích tác phẩm văn học khó tránh cũng bị sụt giảm.
Cho nên các tiểu thuyết bán chạy trên thị trường, cô rất hiếm xem.
Có điều, đúng là bộ truyện “Kẻ săn đêm” của Biên Tà thực sự rất nổi tiếng. Bắt đầu từ bảy năm trước, tốc độ đều đặn mỗi năm một quyển, mỗi quyển mới ra đều chiếm sạch ngôi đầu các bảng xếp hạng trong suốt nửa năm. Chỉ cần lên mạng mua sách là sẽ thấy trên các bảng, khó mà không để lại ấn tượng.
“Lời giới thiệu khá phô trương.”
Trình Bạch nhìn lướt qua nhưng cô không phải người giàu tính hiếu kỳ, hay nói cách khác, hiện tại cô không muốn đọc sách cho nên không mở ra xem, để mặc nó nằm trên bàn nước.
Sau đó bật điện thoại di động lên xem.
Trong giao diện liên hệ gần đây, tên Ngũ Cầm nằm dưới tên Phương Bất Nhượng.
Cô im lặng nhìn chúng hồi lâu rồi mở Wechat, định gửi cho Ngũ Cầm một tin nhắn nhưng nghĩ một hồi, cô lại chẳng biết nên nói gì.
Nói với cậu ấy mình đã nhận vụ này rồi ư?
Ngũ Cầm gọi cho cô nghĩa là đã biết rồi.
Nhắc nhở cậu ấy đừng xen vào vụ này để tránh phải gánh trách nhiệm trước mặt ông chủ ư?
Lăn lộn ở chỗ làm nhiều năm vậy rồi, Ngũ Cầm đâu phải đứa ngốc, đâu cần cô nhắc. Với lại, nếu cô nói vậy thật, chắc chắn Ngũ Cầm sẽ cho là cô xem thường cậu ấy, e là lại phản tác dụng.
Biết nói gì được đây?
Thực ra nói gì cũng được nhưng mà nói gì cũng vô dụng. Chuyện bày ra sờ sờ ở đó, chẳng ai có thể tránh được.
Công ty lớn như Bảo hiểm tài sản An Hòa đều có hợp tác với công ty luật, lúc xảy ra kiện tụng sẽ mời luật sư từ công ty luật chứ rất hiếm khi để người của bộ phận pháp lý ra tòa. Cho nên, thực ra Ngũ Cầm không dính dáng nhiều lắm đến vụ này, chỉ xem cậu ấy nghĩ thế nào thôi.
Với lại, quan trọng nhất là…
Cô muốn gửi tin nhắn cho Ngũ Cầm thật sao?
Không.
Cô không muốn.
Trình Bạch đặt tay lên ngực tự hỏi mình, cuối cùng bỏ điện thoại xuống.
Cuối thu đầu đông, trời ngày càng lạnh.
Nửa tháng liền đó, cô chẳng có lúc nào được rảnh rỗi.
Vụ Tằng Niệm Bình kiện Bảo hiểm tài sản An Hòa và vụ Biên Tà kiện Cao Thư Bằng được tiến hành song song. Vụ đầu còn đơn giản, tài liệu khởi tố chuẩn bị xong rất nhanh và đã nộp đơn kiện lên tòa; nhưng vụ sau thì dính dáng đến rất nhiều bên, có rất nhiều chi tiết cần làm rõ, kết hợp hai điều này làm vụ việc trở nên phức tạp.
Lúc Trình Bạch xem hồ sơ vụ này đã phát hiện ra chỗ khá lạ lùng.
Cô gọi điện cho Chu Dị mấy cuộc để chứng thực.
Sau đó, sau trận mưa thu tháng Mười Một kéo dài ba ngày liên tục, cô hẹn Biên Tà ra ngoài, quyết định đi gặp ba vị cổ đông còn lại trong vụ tranh chấp này: Một là Giả Lam Lam, nhân chứng mà Biên Tà nói; hai là Cao Thư Bằng, người sắp trở thành bị cáo; ba là Kỳ Trấn, người cùng tăng vốn với Cao Thư Bằng trong cuộc họp đại hội đồng cổ đông, làm pha loãng tỷ lệ cổ phần nắm giữ của Biên Tà.
Giống lần trước, Biên Tà đến công ty luật rồi hai người cùng xuất phát.
Trình Bạch đã đổi từ bộ âu phục đẹp đẽ sang áo len cổ cao ấm áp hơn tôn lên phần cổ cao thanh mảnh và tự cầm chiếc áo khoác dài của mình trên tay.
Biên Tà hình như còn sợ lạnh hơn cô.
Anh đã bọc lớp trong lớp ngoài đồ sộ như một chú gấu, chẳng hề bận tâm đến đẹp xấu, chiếc khăn quàng dài quấn khắp ba bốn vòng quanh cổ, che lút phần cằm sắc nét, chỉ lộ ra mỗi sống mũi cao và cặp mắt hữu thần.
Lúc đi lấy xe, Trình Bạch thấy bộ dạng của anh buồn cười liền không nhịn được bật cười: “Đại tác gia, anh đã bắt đầu mùa đông rồi à?”
“Tôi sợ lạnh.”
Biên Tà khụt khịt mũi, chớp chớp mắt, giọng nói xuyên qua tầng tầng lớp lớp khăn quàng nghe nghèn nghẹt, hai tay đút trong túi áo ấm áp, ngay cả ngón tay cũng không muốn lộ ra một chút nào.
“Giờ chỉ còn thiếu điều chưa ngủ đông.”
Sau vụ cơm tối bị nhồi thức ăn lần trước, có vẻ Biên Tà sợ Trình Bạch thật, sợ lây luôn cả hãng luật Thiên Chí, không dám bước vào một bước.
Trong lòng anh như thể đã thiết lập một phương trình.
Thiên Chí = Trình Bạch = ăn cơm.
Lần này mà không phải bị Trình Bạch gọi điện thoại giục liên tục thì có nói gì anh cũng không tới, thà núp trong ổ chó của mình tiếp tục gặm “Luật bảo hiểm” còn hơn.
Đành chịu.
Sĩ diện mà.
Lần trước dù nói với Trình Bạch là “không muốn nghe” nhưng chẳng có tác dụng tẩy não bản thân chút nào, ngược lại, còn càng thêm hiếu kỳ nhiều hơn. Anh rất muốn biết Trình Bạch sẽ giải quyết vụ này như thế nào nhưng lại không thể hỏi, cho nên bèn tự mua luật bảo hiểm và các tài liệu liên quan về đọc.
Nghiên cứu liên tục gần nửa tháng vẫn chẳng hiểu gì.
Hôm trước, anh đọc đến nửa đêm thì rồ lên, hai giờ sáng gọi điện cho Chu Dị hỏi xem điều 43 pháp lệnh Bảo hiểm giao thông bắt buộc có thể dùng cho vụ Tằng Niệm Bình không.
Chu Dị nhận điện thoại xong câm nín hồi lâu.
Không trả lời câu anh hỏi mà lại hỏi anh một câu khác: “Anh có biết có một biên kịch tên là Lục Lục không?”
Đổi đề tài nhanh quá, Biên Tà không kịp hiểu, vô thức đáp: “Người viết “Băng dính hai mặt” và “Ngôi nhà nhỏ bé” à, biết chứ. Sao vậy, cô ấy cũng gặp ai lừa tiền bảo hiểm rồi à?”
“…”
Đầu bên kia lại tiếp tục câm nín.
Sức kiên nhẫn của Chu Dị gần như đã đạt tới giới hạn, anh ta gằn giọng cảnh cáo một cách thiện chí: “Vì muốn viết một bộ về đề tài Trung y nên cô biên kịch này đã đi nghiên cứu Trung y. Nghe nói, đến giờ vẫn chưa viết xong nhưng đã mở được một quán hành nghề Trung y rồi. Mảng Pháp luật rất sâu, chỉ có hơn chứ không đời nào kém Trung y đâu, đã dấn bước vào rồi là không trở ra được đâu. Thật đấy, tôi khuyên anh đừng có đâm đầu vào chỗ chết.”
Nói xong liền cúp điện thoại.
Cúp xong còn kéo luôn số của Biên Tà vào danh sách đen.
Biên Tà nhủ thầm chẳng qua mình chỉ muốn biết Trình Bạch sẽ giải quyết vụ án thế nào thôi, biết rồi là có thể cho qua, không giống như chuyện của Lục Lục nên hoàn toàn không để tâm lời cảnh cáo này một chút nào.
Chu Dị chặn anh, anh cũng không bận tâm, dù sao thì vẫn còn Wechat mà.
Không có Wechat Trình Bạch nhưng Chu Dị thì anh có chứ.
Hễ có vấn đề gì là lại vào Wechat hỏi.
Sau khi ngồi vào xe, anh liền hỏi đến là tự nhiên: “Vụ bác Tằng giờ tiến triển đến đâu rồi?”
“Đã nộp đơn kiện rồi, đang chờ bên tòa thụ lí.”
Trình Bạch đánh xe ra khỏi bãi đậu, liếc nhìn Biên Tà một cái qua gương chiếu hậu.
“Tôi nghe nói dạo này tuy Biên đại tác gia không tới công ty luật nhưng có qua bên bệnh viện mấy lần. Vụ kiện của mình thì chẳng hỏi câu nào lại rõ quan tâm vụ của Lão Tằng.”
“Đâu có, tôi trò chuyện với bác Tằng rất hợp.”
Biên Tà nói chẳng hề biết ngượng, nói xong, nhìn ra bên ngoài, những cành cây trụi lủi trên đường bất giác làm anh cảm thấy buồn tiêu điều se sắt, anh ngồi lặng đi.
“Luật sư Trình, cô nói là có được không?”
Một câu không đầu không đuôi nhưng Trình Bạch lại hiểu.
Cô đánh tay lái, rẽ vào đường Hoài Hải hướng đi Hong Kong Plaza, nhẹ nhàng trả lời: “Sau khi tòa thụ lí còn phải chờ sắp xếp thời gian. Thẩm phán cũng có chỉ tiêu giải quyết các vụ án nên các vụ cuối năm sẽ nhanh được mở phiên tòa. Nhưng có được hay không, anh hỏi tôi, tôi cũng không trả lời được.”
Bệnh tình của cậu con trai của Tằng Niệm Bình gần đây đã chuyển xấu.
Bác sĩ nói nhất định phải phẫu thuật trong năm nay, không thể để sang năm sau được.
Nhưng chuyện kiện tụng, nhanh thì một, hai tháng, dài có khi tới một, hai năm. Dựa vào tiền công ty bảo hiểm bồi thường cho sau khi có phán quyết thì đúng là phải trông nhiều vào số phận.