Trống trơn.
Mọi người dù trên hay dưới sân khấu đều sững sờ khi nhìn thấy bảng Trình Bạch công bố.
Bởi vì trên bảng không hề viết một chữ nào.
Phương Bất Nhượng ngồi dưới bắt chéo hai chân, bỏ bảng của mình xuống, nở nụ cười khó hiểu nhìn Trình Bạch.
Biên Tà cũng không có phản ứng gì khác thường.
Anh cũng bỏ bảng xuống nhưng rất khó nói hiện giờ rốt cuộc anh thấy thất vọng nhiều hơn một chút hay nhẹ nhõm nhiều hơn một chút.
“Sao lại để không nhỉ?”
“Luật sư Trình chưa kịp viết đáp án hay sao?”
“Hay đây chính là đáp án?”
“Nói vậy là sao…”
Đám đông bên dưới bắt đầu xì xầm bàn tán.
Người ngạc nhiên nhất chính là người dẫn chương trình, anh ta nhìn bảng của Trình Bạch ba lượt rồi hỏi: “Bảng của luật sư Trình không viết gì có phải là… không muốn công bố đáp án phải không ạ?”
“Không, là không có đáp án.”
Trình Bạch choàng chiếc khăn tua rua qua vai, thái độ hững hờ, đưa ra lý do hợp lý của bản thân nhân tiện trào phúng tất cả mọi người đã tham gia trò chơi:
“Câu hỏi không có giới hạn rõ ràng chỉ hỏi quyển sách có ảnh hưởng lớn nhất đến một người căn bản không thể có đáp án chuẩn. Có người sẽ hiểu là có ảnh hưởng lớn nhất đến sự nghiệp của mình, cũng có người sẽ hiểu là ảnh hưởng lớn nhất đến quan niệm về cuộc sống của mình, đương nhiên cũng sẽ có kiểu đáp án viết sao cũng đúng như “Từ điển Tân Hoa” hay “Hiến pháp”. Cho nên đáp án của tôi là: Không có.”
Thế này là diss luôn cả mình rồi.
Ban nãy chính cô là người viết câu trả lời “Từ điển Tân Hoa”, hơn nữa còn được rút thưởng. Cuối cùng đến lượt cô lên sân khấu làm người để đoán thì lại biến thành câu hỏi có vấn đề!
Tiêu chuẩn kép đến thế là cùng!
Người dẫn chương trình thực sự không sao ngờ được xung phong đi làm dẫn chương trình cho một buổi tất niên lại gặp phải khách mời khó chơi như vậy, ngơ ngác nhìn Trình Bạch không nói nên lời.
Trình Bạch lại điềm nhiên như không: “Mọi người ở đây đều là luật sư, chắc là đều hiểu vấn đề tôi nói nhỉ?”
Câu hỏi không cụ thể, không cần trả lời.
Mọi người: …
Chị đã lôi cái danh luật sư ra nói vậy rồi thì bọn tôi còn nói gì được nữa!
Vốn chỉ là một trò chơi vui, kết quả lại gặp phải người nghiêm túc như Trình Bạch, thật sự là…
Có điều đây quả đúng là tác phong của Trình Bạch.
Mặc dù mọi người ít nhiều cũng nhận ra Trình Bạch không muốn nói cho người khác biết quyển sách có ảnh hưởng lớn nhất đến mình nhưng cũng không tiện hỏi, đành phải cho qua.
Người dẫn chương trình xem lại đáp án của các người chơi, bỗng ồ lên một tiếng, chỉ tay về phía hàng ghế sau: “Kể ra thì nếu như đáp án của luật sư Trình là không có, vậy thì ở hàng ghế sau đằng kia có một bạn từng giơ bảng đáp án cũng là không có phải không ạ?”
Mọi người đổ dồn nhìn về phía đó.
Tấm bảng không đó được giơ cao, mọi người đều trông thấy.
Biên Tà ngạc nhiên quay đầu lại nhìn suýt thì thổ huyết: Người giơ tấm bảng không đó chẳng phải là luật sư trợ lý Tiêu Nguyệt thì còn ai vào đây nữa?
Khuôn mặt tròn tròn của cô nàng đỏ hồng.
Giơ bảng bằng cả hai tay, cười hết sức vui vẻ khoe ra cặp răng khểnh, mắt sáng lấp lánh như sao.
Ban nãy mọi người cứ nghĩ là cô nàng không đoán được nên để bảng không, giờ xem bảng của Trình Bạch mới biết, hóa ra cô bé này cố ý để bảng không!
Hóa ra đây mới thật sự là tâm ý tương thông!
Không hổ từng là trợ lý của Trình Bạch.
Đáp án không tưởng như thế mà cũng đoán ra được.
Mọi người vỗ tay cực kỳ thán phục.
Trình Bạch đứng trên sân khấu cũng không khỏi mỉm cười nhìn Tiêu Nguyệt vui vẻ.
Không cần phải bàn cãi, Tiêu Nguyệt được thưởng cao nhất.
Lên sân khấu rút thưởng trúng luôn giải một trăm nghìn làm mọi người phải ghen tị.
Đáp án Biên Tà viết cũng không sai, ít nhất là mọi người cho rằng không sai nên được thưởng cao nhì.
Về phần Phương Bất Nhượng thì chẳng ai ngó ngàng.
Kết thúc lượt chơi, mọi người đều chỉ chú ý đến đáp án của Biên Tà và Tiêu Nguyệt, dường như chẳng ai để ý đến bốn chữ “Quốc gia lý tưởng”.
*
Buổi tiệc kéo dài tới 12 giờ đêm mới kết thúc.
Một buổi tiệc cuối năm chân chính.
Mọi người còn cùng nhau đếm ngược theo con số nhảy trên màn hình, rất có không khí của một buổi tiệc tất niên.
Kết thúc buổi tiệc, một số nán lại trong biệt thự thêm một chút nói với nhau những lời chưa kịp nói hết, một số chào tạm biệt nhau ra về.
Trình Bạch bị Phí Tĩnh kéo đi chào hỏi các vị bên hiệp hội luật sư mấy câu.
Lúc rời khỏi hội trường thì đã chẳng còn lại mấy người, cô vào phòng vệ sinh một chuyến.
Có điều thật không được khéo cho lắm, lúc ra chỗ gương lớn tô lại son môi, nhìn qua gương, Trình Bạch thấy trong góc lối ra vào hình như có người.
Mà còn là hai người.
Trong đó có một người có thể coi là “người quen”.
Chuyện tế nhị của người ta, tốt nhất là không nhìn.
Cô bình tĩnh chuyển mắt nhìn đi hướng khác, không lên tiếng, không làm phiền, vặn son dưỡng lên tô.
Đã là mặt gương thì bạn thấy người ta, người ta cũng sẽ thấy được bạn.
Trình Bạch thấy người ở đằng đó thì tất nhiên người ở đằng đó cũng thấy cô.
“Tôi có dạy cô đi khiêu khích cô ấy không…”
Phương Bất Nhượng đứng trong góc vắng của lối đi nắm chiếc cằm nhọn của Tô Diệu bắt Tô Diệu ngẩng đầu lên nhìn anh ta.
Cô bé còn non tuổi đời mắt ngân ngấn nước.
Hết sức tủi thân.
Ngón tay anh ta mơn trớn cánh môi mềm mại như cánh hoa của cô nàng, quệt lấy chút son gợi cảm làm Tô Diệu run rẩy toàn thân.
Cô ta biết ban nãy mình chủ động bắt tay Trình Bạch đã chạm phải vào vùng cấm của Phương Bất Nhượng. Quan hệ giữa hai người là gì, trong lòng Tô Diệu hiểu rất rõ.
Chẳng qua là Phương Bất Nhượng đang bao nuôi cô ta mà thôi.
Anh ta chỉ thích những người phụ nữ biết nghe lời, nghe nói người trước cô đã bị tống cổ đi vì không ngoan.
Tô Diệu vừa sợ vừa không cam lòng, rụt rè nhón mũi chân hôn anh ta, giọng thỏ thẻ: “Em sai rồi, sau này em không…”
Cơ thể uyển chuyển sà vào lòng Phương Bất Nhượng.
Đường cong lồi lõm đâu ra đấy dù cách lớp âu phục dày vẫn cảm nhận được một cách rõ ràng.
Phương Bất Nhượng nhìn cô ta từ trên xuống, để mặc cho cô ta đưa môi lưỡi ve vuốt môi anh ta, bàn tay to rộng chuyển lên trên cổ cô ta.
Trước nay anh ta luôn là một người thành thật với thân thể của mình.
Tô Diệu chẳng qua cũng chỉ có dáng dấp là khác với những người phụ nữ trước của anh ta mà thôi, trong mắt anh ta, về bản chất cũng chẳng có gì khác nhau.
Mặc dù một vài hành vi đã vượt quá giới hạn nhưng ít ra cũng đã biết điều nhận lỗi, vậy thì vẫn còn chấp nhận được.
Cho nên anh ta hé môi.
Cho môi lưỡi Tô Diệu vào sâu hơn, anh ta giữ lấy gáy cô ta, cúi đầu xuống. Cánh môi lạnh, nụ hôn lạnh, cho dù trông có vẻ rất nóng bỏng, người Tô Diệu vẫn bất giác run lên.
Nụ hôn của Phương Bất Nhượng rất đáng sợ.
Trông như ấm áp, thực ra lại lạnh lùng,
Làm người ta phải hoài nghi anh ta không có trái tim, không có tình cảm, không có hơi ấm, tựa như một con rắn lạnh giá ẩn trong màn đêm nguy hiểm đến độ có thể cướp đi mạng sống của con mồi.
Song, ngay lúc đặt bàn tay lên eo Tô Diệu, anh ta bỗng ngừng lại, phóng mắt nhìn vượt qua đỉnh đầu cô ta nhìn về một góc.
Dù cách xa nhưng anh ta vẫn nhìn thấy rõ người trong gương.
Màu son tươi tắn của Tô Diệu nhòe ra xung quanh, bỗng nhiên được dừng lại thở, cô ta nhận ra Phương Bất Nhượng đã dừng lại, hai má đỏ hồng, đôi mắt mê ly ngẩng lên nhìn anh ta sau đó nhận ra anh ta đang nhìn đằng sau mình.
Thế là cũng ngoái nhìn.
Tính Trình Bạch xưa nay không biết sợ, tội phạm giết người còn gặp rõ nhiều rồi, tiết mục thân mật đêm khuya thế này chẳng có gì kích thích.
Cho nên lúc Phương Bất Nhượng buông Tô Diệu ra đi lại chỗ cô, Trình Bạch chẳng ngạc nhiên chút nào.
Cô đứng bên bồn rửa, túi xách nhỏ để ở bên, người hơi nghiêng về trước, tô son dưỡng màu nhạt lên môi, nhìn qua gương nhìn Phương Bất Nhượng đứng cạnh cô một cái.
Ngón cái của Phương Bất Nhượng dính son môi.
Cánh môi mỏng mím hờ cũng dính khá nhiều.
Anh ta thản nhiên rút chiếc khăn ướt để ở bên bồn rửa chùi sạch ngón tay mình xong mới mở miệng như chẳng hề có chuyện gì: “Trợ lý Biên của cô đánh bài được phết đấy, trình nhớ quân bài không tồi đâu.”
Biên Tà?
Lúc họ chơi mạt chược Trình Bạch không đứng xem nhưng Phương Bất Nhượng nói vậy thì xem ra tay này căn bản chẳng hề bị thua thiệt gì nhỉ?
Cô cười một tiếng: “Tôi không biết đấy.”
Son trên ngón tay Phương Bất Nhượng chuyển sang tờ khăn ướt chỉ còn một màu son nhàn nhạt.
Điều mờ ám nhất chính là son môi trên người một người đàn ông.
Nhìn qua gương, Trình Bạch thấy cô gái tên Tô Diệu đó xem chừng rất xấu hổ, đứng nguyên ở đằng đó không lại đây, kể ra cũng thật bội phục Phương Bất Nhượng.
Cô hết sức tò mò: “Làm chuyện này ở chỗ bất kể lúc nào cũng có thể có người tới bị người nhìn thấy thì sẽ kích thích hơn à?”
Phương Bất Nhượng chùi môi.
Miết mạnh tay hơn một chút.
Anh ta nhìn vào gương, lướt nhìn cánh môi đang tô dở son dưỡng của Trình Bạch, trả lời điềm nhiên như chẳng buồn để tâm: “Em tìm cơ hội tự thử một lần chẳng phải là biết hay sao?”
Trình Bạch nhướn mày.
Cô quay qua nhìn thẳng vào Phương Bất Nhượng.
Trong đầu bỗng nhiên thoáng hiện gương mặt xấu hổ đỏ mặt tía tai trên sân khấu vì phải hát “Học mèo kêu” của người nào đó, và cả câu “tốt với tôi thêm một chút” đầy ẩn ý.
Ánh mắt lập tức toát lên vẻ hứng thú.
Cô tô nốt son, nhấp nhẹ môi một cái, chẳng mấy khi mới chung ý kiến với Phương Bất Nhượng một lần: “Anh nói có lý.”
Không tự thử một lần, sao có thể biết rốt cuộc nó kích thích thế nào chứ?
Trình Bạch vặn son xuống, cất vào túi, không nói chuyện tiếp nữa, cũng không hề đề cập đến chuyện “Quốc gia lý tưởng”, xách túi bỏ đi.
“Không làm phiền hai người nữa, cứ thong thả tiếp tục nhé.”
Nói hết câu thì người cũng đã biến mất sau chỗ rẽ.
Phương Bất Nhượng nhìn vết son đỏ nhạt trên tờ khăn ướt, không nói gì, tiện tay vứt nó đi.
*
Lúc Trình Bạch đi ra ngoài, mọi người đã về giãn tương đối.
Có điều Biên Tà vẫn đang còn ở đây.
Thấy cô đi ra, anh đứng dậy khỏi sô pha, để áo khoác sang bên, hết sức tự nhiên giữ áo khoác cho Trình Bạch mặc, nhìn cô chăm chú: “Hình như cô không đi xe tới phải không, ngoài trời đang mưa, lát tôi đưa cô về nhé?”
Chiêm Bồi Hằng và Tiêu Nguyệt đã về rồi.
Mặc dù Biên Tà không biết lái xe nhưng Từ Kiệt bên phòng làm việc sẽ đến đón.
Cho nên anh tiện thể hỏi một tiếng.
Áo khoác dày khoác lên người cực kỳ ấm áp.
Trong sảnh tiệc chẳng còn lại mấy người, ánh đèn đã được chỉnh tối xuống.
Trình Bạch ngẩng đầu nhìn Biên Tà thấy anh đang hơi cúi xuống nhìn mình, dưới ánh sáng mờ trông có vẻ gì đó hơi mờ ám.
Kể ra là một thời cơ thích hợp.
Chỉ có điều…
Ít nhiều có phần đáng tiếc.
Cô cười với anh: “Thật không khéo, hôm nay bạn tôi chở tôi tới, lát sẽ tới đón tôi về.”
Biên Tà không nói gì nữa.
Anh mỉm cười, đi ra ngoài cùng với Trình Bạch.
Nhân viên phục vụ đứng thẳng tắp ở cạnh cửa đưa cho họ một chiếc ô.
Biên Tà nhận lấy, bung dù lên.
Trình Bạch nhìn qua.
Nơi tổ chức sự kiện như biệt thự kiểu này cho dù có chuẩn bị ô thì cũng không phải là loại ô như vậy. Cán ô thẳng, tán ô rộng, mặt ngoài màu đen, mặt trong là hình bức “Đêm đầy sao” của Van Gogh, trên cán dù có in các khối màu, rất có phong cách trường phái nghệ thuật ấn tượng.
Cô ngạc nhiên: “Anh mang cả ô theo à?”
Đứng dưới hành lang bên ngoài, gió hắt mưa vào, Biên Tà nghiêng ô chắn.
Anh nhún vai bất đắc dĩ: “Trợ lý nói với tôi là xem dự báo thời tiết thì hôm nay sẽ mưa nên nói tôi mang thêm ô.”
Bên ngoài lần lượt có xe chạy qua.
Còn khá đông người đứng chờ xe dưới hiên nhưng họ có đi xe tới nên giờ chỉ việc chờ đi.
Góc Trình Bạch và anh đứng khá yên tĩnh.
Cô ngẩng đầu nhìn những giọt mưa rơi xuống từ bầu trời đêm bay qua chỗ ánh đèn hắt sáng ngoài hiên trông như những sợi tơ phát sáng.
Áo khoác dày bọc lấy người làm nổi bật lên khuôn mặt nhỏ nhắn.
Các đường nét rất tinh tế.
Trong cảnh mưa rơi, bỗng nhuốm màu mông lung, yêu kiều.
Trình Bạch không có mù, ban nãy chơi trò chơi cô đã muốn hỏi rồi: “Ban đầu anh viết đáp án gì trên bảng vậy?”
Cô thấy rõ ràng…
Anh xóa gì đó đi rồi viết lại câu trả lời.
Tay Biên Tà vẫn đang còn vết bút lông nãy lấy tay xóa đáp án chưa chùi sạch.
Nghe Trình Bạch hỏi, anh cười một tiếng.
Vậy mà lại nói là: “Quên rồi. Nhưng trực giác của tôi nói với tôi rằng có lẽ đó là một cuốn sách tôi không thích.”
Trình Bạch biết năng lực quan sát của anh rất nhạy bén, thực ra cô loáng thoáng đoán ra câu trả lời đầu tiên của anh cũng giống Phương Bất Nhượng nên cô chỉ hỏi: “Vậy tại sao lại muốn xóa đi đổi câu trả lời?”
Mưa rơi lộp độp xuống mặt dù.
Nước mưa chảy ra mép dù rồi rơi xuống bậc thềm.
Biên Tà im lặng một hồi mới đưa mắt nhìn cô.
Cặp mắt màu nâu tảo sâu như biển cả thoáng chốc dậy sóng triều như thể cuốn lấy cả cơ thể cô.
Trông như đang cười nhưng thực ra không cười.
Anh bình thản trả lời cô: “Trình Bạch, tôi cũng biết sợ.”
Trình Bạch, tôi cũng biết sợ.
Rõ ràng giữa họ còn chưa có quan hệ gì cả, cho dù đã nhận được một số tín hiệu, nhưng tất thảy đều chỉ là những khối đá ngầm ẩn dưới mặt nước, ở trên mặt nước không hề thấy gì.
Chỉ khi nào tàu chạy qua va phải đá ngầm thì mới biết.
Nhưng một câu nói của anh dường như đã xé mở điều gì đó.
Trình Bạch nhìn anh, nhớ tới lần đầu tiên ăn cơm với người này, nhớ tới lần ăn cháo khuya cùng người này, nhớ tới việc anh mặt dày làm trợ lý cho cô, cũng nhớ tới bài hát càng hát càng thật và lời đùa nửa thật nửa giả của anh trên sân khấu ban nãy.
Trong chớp mắt ngắn ngủi này, cô thực sự muốn nói với người đàn ông này điều gì đó.
Nhưng đằng trước bỗng có đèn pha xe chiếu tới.
Thượng Phỉ ngồi trong xe, hạ cửa sổ xe xuống gọi với về phía cô: “Trình Nhi! Lên xe thôi!”
Biên Tà nói một tiếng: “Đi thôi.”
Anh đi xuống trước rồi quay người lại chờ Trình Bạch.
Vì đưa ô về phía cô nên quần áo anh bị ướt mưa.
Trình Bạch nhìn anh một thoáng.
Biên Tà đùa: “Cô không đi là chốc tôi phải xin nghỉ ốm đấy.”
Nhưng cô không cười.
Hôm nay rốt cuộc không phải lúc để nói.
Trình Bạch đi xuống, được anh đưa ra tới tận xe, mở cửa ngồi vào trong xe.
Anh thu dù lại đưa cho cô: “Nhớ không nhầm thì tiểu khu cô ở khá rộng, cô cầm luôn dù đi.”
Bình thường Trình Bạch đều đi thẳng từ hầm để xe lên trên tầng, không lo bị mưa.
Cô hơi cau mày.
Nhưng chưa kịp từ chối, Biên Tà đã nói thêm: “Tặng cô nhé được không?”
Trao cán dù vào tay cô.
Cô chưa kịp từ chối, anh đã đứng ngoài đóng cửa xe lại.
Thượng Phỉ ngồi xem huýt sáo.
*
Mưa mùa đông không nặng hạt nhưng lạnh.
Xe Trình Bạch vừa chạy khỏi, biểu cảm trên khuôn mặt Biên Tà liền tắt, anh yên lặng quay lại mái hiên, bắt gặp Phương Bất Nhượng mới đi từ trong ra.
Phương Bất Nhượng nhìn thấy toàn bộ cảnh vừa rồi.
Anh ta rút lấy một điếu thuốc trong bao thuốc lá đưa lên miệng, cười một tiếng: “Kỹ năng diễn xuất được đấy.”
Biên Tà không chối, cười một tiếng vô thưởng vô phạt: “Quá khen.”
Anh nhìn gói thuốc của Phương Bất Nhượng.
Anh ta liền thoải mái chia cho anh một điếu, châm thuốc làm một hơi, trả lại chiếc bật lửa Dupont màu đen cho Phương Bất Nhượng, kẹp điếu thuốc ở tay, thoải mái dựa người vào cột trụ ở hàng hiên.
*giá 1 chiếc Dupont đen trên mạng là 8800CNY: Link
Thần thái phóng khoáng hiếm có.
“Quyển “Quốc gia lý tưởng” trên giá sách của Trình Bạch là anh tặng à?”
Phương Bất Nhượng nhận lại bật lửa, xoay một vòng, không trả lời.
Biên Tà thấy buồn cười: “Anh cũng là một trong số bạn trai cũ của cô ấy giống Tạ Lê à?”
Phương Bất Nhượng bật nắp bật lửa kêu đánh cách, tiếng kim loại va chạm giòn tan rõ nét đối lập với tiếng mưa rơi rì rầm.
Châm lửa xong.
Nhưng vẫn không trả lời, thậm chí không nhìn Biên Tà lấy một cái.
Thế là Biên Tà bật cười, bình thản bổ một tia sét: “Đáng tiếc, xem chừng anh đã kết hôn rồi, hơn nữa hiện vẫn chưa ly hôn.”
“…”
Cảm giác này phải tả thế nào đây?
Giống như là bị người ta xọc một nhát vào tim một cách dứt khoát.
Rốt cuộc Phương Bất Nhượng cũng chịu ngẩng đầu lên nhìn Biên Tà, đối mặt với tay nhà văn chỉ mới gặp đôi lần.
Nhìn thẳng vào mắt nhau.
Trong cái tĩnh lặng tối tăm, có một sự đối chọi gay gắt chỉ hai người họ biết.
Nụ cười nở trên môi Biên Tà từ đầu tới cuối không thay đổi.
Lúc này đây mang đến cho người ta một thứ cảm giác bất cần đời.
Hoàn toàn chẳng thèm để ý tới ai, như thể đã nghiệm chứng xong điều gì, anh giữ nguyên nụ cười nhạt của mình, tiện tay dụi tắt điếu thuốc hút dở vào gạt tàn.
Ven đường ở trước mặt, xe tới đón anh đã đến.
Biên Tà khoác áo bước vào trong mưa, đưa lưng về phía Phương Bất Nhượng, hờ hững phẩy tay, giọng điệu thoải mái, nhàn nhã:
“Đại luật sư Phương, hẹn khi khác gặp lại.”
Tô Diệu ở đằng sau trang điểm lại xong đi ra.
Phương Bất Nhượng đứng tại chỗ, mắt nhìn xuống đầy lo âu.
Điếu thuốc đang kẹp trên tay chẳng biết bị anh tay bấm gãy từ lúc nào, tàn thuốc rung rung rơi xuống nền nhà ướt mưa.
*
Biên Tà lên xe.
Từ Kiệt tới đón anh nhìn anh một cái qua gương chiếu hậu, thoáng ngạc nhiên: “Sao anh lại đội mưa? Không phải nãy có mang theo ô à?”
Ô đâu?
Biên Tà đang vui, nghĩ lại ba câu vừa mới nói với Phương Bất Nhượng, cảm thấy mình thật giống trùm phản diện thích đối chọi với người khác làm người khác khó chịu trong sách.
Lòng dạ thật đen tối.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lòng dạ anh có lúc nào trắng sáng đâu?
Đóng cửa xe lại, dựa lưng vào chỗ ngồi, cười với Từ Kiệt: “Lo lái xe của cậu đi, câu hỏi ở đâu ra mà nhiều thế.”
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay không phải Thời chó, là Thời tổng.