Sáng nay, Biên Tà dậy lúc tám giờ.
Lúc mở mắt ra, trước mắt chỉ có ngọn đèn trần đầy nghệ thuật, cả người đờ đẫn, lắc lắc đầu xong mới phát hiện ký ức về tối qua đã đột ngột dừng lại ở đoạn sau khi mình và Trình Bạch cùng ra tiễn Chiêm Bồi Hằng lên xe.
Tua ngược trở về trước…
Một ly, hai ly, ba ly…
Rốt cuộc là đã uống bao nhiêu vậy?!
Ngay lập tức, Biên Tà đang nằm như chết ngồi bật dậy, thấy bọn Lục Võ có để lại cho anh một mẩu giấy để bên cạnh gối.
Biên thần, luật sư Trình gọi bọn em tới Tùng Nguyệt Các đón anh về, lúc bọn em đến anh đang nằm trên ghế sô pha, còn lại bọn em không biết gì hết!
Lục Võ, Từ Kiệt Lưu.
Luật sư Trình…
Ôi không phải chứ.
Ôi Trình Bạch!
Khoảnh khắc đọc được mẩu giấy, Biên Tà sợ tê cả da đầu, đến lúc này anh mới đột ngột nhận thức được vấn đề mấu chốt là: tối qua, sau khi xỉn, anh đã ngồi cùng Trình Bạch!
Trong đầu lập tức hiện ngay ra những kinh nghiệm đau thương thê thảm đủ thể loại trước đây…
Hồi mới quen Chu Dị, ký xong hợp đồng quản lý, bọn họ đi uống bia ăn đồ nướng, hôm sau tỉnh dậy, Chu Dị nhìn anh chằm chằm bằng một ánh mắt đầy ẩn ý, sau đó đưa cho anh xem tờ hóa đơn hai mươi ngàn bồi thường cho cái quán họ ăn tối qua.
Có lần hồi còn chưa quen uống rượu trắng, vì tình thế bắt buộc nên phải cố uống hết hơn một chai, kết quả ngày hôm sau người ta đồn nhau rằng “nhà văn Biên Tà lừng danh có sở thích ngủ gầm bàn đầy phóng khoáng”.
Còn có một lần tham dự tiệc tất niên của Tứ Hợp Phiếm Ngu với Cao Thư Bằng bị bọn ranh con chuốc say xong đội đầu linh vật chuột Mickey xách mic karaoke đi gõ cửa từng phòng tặng cho mỗi người một bài “Chúc mừng sinh nhật” lạc tông dở tệ và một phong bao lì xì mừng sinh nhật 200 đồng…
Có trời làm chứng anh đã muốn chết đến thế nào khi xem được video giám sát!
Thể diện đã bốc hơi lên tận sao Hỏa luôn rồi!
*bộ đồ Mickey là bộ đồ linh vật mascot kiểu như thế này:
Cồn như thể một chiếc chìa khóa thần kỳ có thể làm cho một người trông rất bình thường giải phóng ra một con người khác không muốn để mọi người biết. Con người đụng vào cồn thì cũng giống như tham gia vào một trò chơi phiêu lưu mạo hiểm.
Nhất là đối với người như Biên Tà.
Rượu vào đoản mạch mất trí nhớ thì đã đành, cái chính là mọi người hễ say thì luôn say cùng một kiểu, tại sao mỗi lần anh say lại đều bày ra một trò khác bọt?
Chu Dị nói anh thế này là do viết truyện tưởng tượng phong phú bao nhiêu, quá chén giỏi bày trò bấy nhiêu…
Hết.
Hết thật rồi!!!
Sáng sớm ngồi ôm đầu, suýt thì gào lên thảm thiết.
Cứ theo thói cũ thì có ít anh cũng phải ngủ đến mười một giờ mới dậy nhưng vì tối qua say rượu xong anh hoàn toàn không biết mình đã làm chuyện gì, lại biết trong phòng chỉ có anh và Trình Bạch, có vẻ như trước khi Lục Võ đến thì không có thêm ai khác, bỗng dưng anh thấy rất hoảng.
Nỗi sợ hãi ban cho con người ta sức mạnh.
Anh giật mình nhảy xuống giường, nhanh chóng rửa mặt thay bộ quần áo nhàu nhĩ đi rồi bắt một cuốc xe đúng giờ cao điểm, chín giờ đã có mặt tại Thiên Chí, ngồi thẳng tắp ở chỗ của mình.
Từ chín giờ đến mười giờ, trọn một giờ đồng hồ như ngồi trên đống lửa. Say rượu dậy vừa đau đầu vừa mệt vừa buồn ngủ nhưng lại cóc dám ngủ, mở mắt trừng trừng, tâm trạng vô cùng căng thẳng.
Chỉ sợ tối qua đã xảy ra chuyện gì đó.
Trong đầu hết nghĩ chuyện này lại nghĩ chuyện kia, nghĩ xem lát nữa gặp Trình Bạch thì phải nói thế nào, hỏi thế nào, soạn sẵn vô số bài để ứng phó…
Nhưng không ngờ, mãi mười giờ hơn Trình Bạch mới tới…
Áo khoác màu cà phê nhạt, áo len cao cổ màu trắng, đôi bông tai đá malachite sao tám cánh phối rất hợp với chiếc dây chuyền malachite dài trước ngực.
Nước da trắng ngần, tinh thần hăng hái.
Lúc đến thấy anh cũng chỉ tỏ ra ngạc nhiên rất đỗi bình thường, bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa. Xem ra là không xảy ra chuyện gì kỳ cục. Thế là câu “tối qua tôi không làm gì chứ” đang định hỏi liền lặng lẽ chìm xuống đáy lòng.
Trình Bạch thực sự không ngờ một người tối qua đã uống say khướt không còn biết gì, sáng nay vẫn còn có thể tỉnh táo ngồi ở đây, dù cho trông trạng thái tinh thần có vẻ rất tệ.
Thấy anh hỏi dở nửa chừng lại thôi, cô thắc mắc hỏi lại:
“Sao thế?”
“Không có gì, không có gì.”
Biên Tà nghĩ không phải tất cả các lần uống say anh đều bày trò, còn tùy xem tình hình hôm ấy, thỉnh thoảng uống say xong anh vẫn rất ngoan. Cho nên, có lẽ tối qua anh uống quá chén với Chiêm Bồi Hằng xong vẫn ngoan ngoãn. Anh tuyệt đối không muốn nói thêm nửa chữ nào về đề tài uống rượu này nữa.
“Buổi sáng gửi lời chúc “buổi sáng tốt lành” tới luật sư Trình.”
Trình Bạch cười một tiếng, lắc đầu, phẩy tay đáp lại một câu “buổi sáng tốt lành” rồi xoay người đi vào phòng làm việc của mình. Tiêu Nguyệt ở ngoài đi qua chỗ lò vi sóng ở phòng nước hâm nóng lại bữa sáng mua sẵn mang vào cho cô.
Thế là Biên Tà lại được một phen kinh ngạc.
Anh bỗng nhận ra giờ mình mới là trợ lý của Trình Bạch, chuyện thế này đáng ra phải là anh làm mới đúng.
Lúc Tiêu Nguyệt từ văn phòng Trình Bạch quay lại, anh ngồi xoay ngược ghế, hai tay ôm lấy lưng ghế, quay qua nhìn chăm chú vào cô bé có khuôn mặt tròn nhỏ thử hỏi dò: “Thế, bữa sáng hằng ngày của luật sư Trình đều là do cô mua à?”
Tiêu Nguyệt thấy anh hỏi vậy lập tức cảnh giác: “Anh định làm gì?”
Biên Tà cười cười: “Có câu làm nghề phải yêu lấy nghề, giờ tôi đã thành trợ lý của luật sư Trình rồi mà phải không? Những chuyện vất vả như mua bữa sáng thế này sao có thể để luật sư Tiểu Tiêu làm được chứ? Tất nhiên nên để tôi đi mua rồi. Thế nên tôi mới hỏi một chút xem thường thường luật sư Trình hay ăn sáng những gì, có món yêu thích gì không?”
Quả nhiên là đến tranh giành tình cảm rồi!
Tiêu Nguyệt làm việc với Trình Bạch đã được một thời gian, mua bữa sáng hằng ngày cho Trình Bạch đã trở thành một thói quen, giờ bỗng nhiên lại xuất hiện một tay trợ lý giành việc với mình làm cô nàng thấy thực khó chịu trong lòng, sao bảo là chỉ tới lấy tư liệu thôi cơ mà?
Khuôn mặt tròn nhỏ nhắn trở nên căng thẳng hết sức.
Cô lắc đầu cương quyết: “Bữa sáng của luật sư Trình cứ để tôi mua là được rồi, anh không cần biết cô ấy thích ăn gì.”
Quả thực giống chó con nằm canh khúc xương, động vật bảo vệ lãnh thổ, Tiêu Nguyệt nói thế này rõ ràng là đã coi anh như đối thủ cạnh tranh rồi!
Biên Tà vẫn còn định cố hỏi thêm.
Nhưng Tiêu Nguyệt đã đeo tai nghe vào, mở quyển án lệ dày cộp trên bàn ra xem.
Biên Tà tắt tiếng: Thời nay muốn tỏ chút lòng thành thôi cũng khó thế cơ à?
Thế là Biên Tà lại lấy điện thoại ra để Baidu mẹo sinh tồn chốn công sở. Song, vừa vào trình duyệt, anh liền phát hiện giao diện đang trưng ra một hàng tít đầy gian ác…
Chính là bài hôm qua anh mở.
Cảm động trời đất, làm trợ lý cho sếp nữ, say rượu, cuối cùng tôi bị quy tắc ngầm…
Chẳng hiểu sao, tự dưng Biên Tà thấy lạnh cả gáy. Anh đột nhiên ý thức được một vấn đề hết sức nghiêm trọng mà nãy giờ không nghĩ đến: Say rượu làm khùng làm điên gì không quan trọng, quan trọng là không biết lúc Trình Bạch gọi cho Lục Võ, làm thế nào mà gọi được cho Lục Võ?
Tay đang cầm điện thoại bỗng giần giật, rồi đến lượt mí mắt cũng giần giật.
Mở lịch sử cuộc gọi đi, không thấy có.
Mở tiếp Wechat, thấy trong tin nhắn có lưu lại lịch sử một cuộc gọi thoại đi với Lục Võ.
Vậy, hôm qua lúc vội vàng cất điện thoại đi, anh đã thoát khỏi trình duyệt chưa?
Không nhớ nổi nữa.
Có lẽ đã thoát rồi, cũng có lẽ chưa thoát.
Biên Tà bỗng thấy chán sống muốn chết: Đáng ra hôm qua không nên bị ma xui quỷ khiến đi ra ngoài xã giao với Trình Bạch, không đi ra ngoài xã giao với Trình Bạch thì đã không uống rượu, không uống rượu thì đã không quên, không quên thì giờ đã không có gì phải thấp thỏm…
*
Trình Bạch ăn bữa sáng trong văn phòng xong liền nghĩ đến chuyện của Chiêm Bồi Hằng. Mặc dù cảm thấy tối qua Chiêm Bồi Hằng uống tới như thế thì giờ chắc vẫn chưa dậy nhưng cô vẫn soạn một tin nhắn dài gửi qua Wechat cho anh ấy.
Liệu Chiêm Bồi Hằng sẽ phản ứng thế nào, cô không biết.
Nhưng cũng không quan trọng.
Quan trọng là lựa chọn này là tốt nhất với Chiêm Bồi Hằng ở thời điểm hiện tại.
Để điện thoại di động xuống, Trình Bạch ngẩng đầu liếc nhìn ra ngoài thấy Biên Tà ngồi ở ô bàn làm việc.
Mặt nghệt ra.
Sau đó bắt đầu ngáp liên tục.
Mới đầu còn ngồi rất nghiêm chỉnh, chẳng bao lâu sau, đầu bắt đầu gật lên gật xuống liên tục như gà mổ thóc, người lệch sang một bên, suýt thì ngã chúc xuống đất.
Trình Bạch tình cờ nhìn thấy bật cười thành tiếng.
Biên Tà rõ là rất buồn ngủ.
Cơn bực mình ít ỏi lúc sáng bỗng bốc hơi phần lớn, thấy anh ngồi ngủ muốn ngã sấp đến nơi nhưng vì người quá dài nên không nằm sấp xuống được, cuối cùng cũng thương tình tối qua anh có công tiếp rượu Chiêm Bồi Hằng.
Trình Bạch ra khỏi văn phòng, lại chỗ Biên Tà gõ nhẹ một cái xuống mặt bàn.
Biên Tà lập tức tỉnh lại.
Cái đầu sắp gật xuống lập tức ngẩng lên, ngơ ra nhìn khuôn mặt Trình Bạch ở gần ngay trước mắt.
Trình Bạch nhìn anh một cái rồi nói: “Đi theo tôi.”
Biên Tà vẫn ngơ ngác.
Nhưng Trình Bạch đã quay lại văn phòng.
Anh lắc lắc đầu, thấp thỏm hoài nghi phải chăng tối qua anh đã làm gì đó, giờ Trình Bạch mới tính sổ với anh. Biên Tà lấy lại bình tĩnh, mệt mỏi đi theo vào.
“Đóng cửa lại.”
Trình Bạch nhắc anh một tiếng rồi chỉ vào sô pha.
Biên Tà quay người đóng cửa rồi nghe lời ngồi xuống ghế sô pha.
Ghế sô pha êm ái làm người ta chỉ muốn sà vào.
Biên Tà nhớ đến chiếc giường rộng rãi ấm áp của mình, cơn buồn ngủ càng lúc càng khủng khiếp, cả người đờ đẫn.
Trình Bạch để anh ngồi tạm ở đó, cúi người mở cửa tủ cạnh bàn làm việc, lấy ra một chiếc chăn nhung màu xanh da trời được gấp gọn gàng.
Sau đó quay lại vứt nó cho Biên Tà.
Chăn nhung dày dặn êm mềm vừa bị quăng tới liền tự bung ra phủ lên người anh.
Biên Tà đần ra.
Trình Bạch thản nhiên nói: “Công ty luật không có giờ đi làm cố định, anh làm trợ lý không lương, sau này không cần phải tới sớm như thế, muốn lấy tư liệu thì có vụ gì tôi sẽ báo. Ngồi ngoài đó ngủ gật ảnh hưởng không hay, nằm xuống sô pha ngủ đi.”
Biên Tà vẫn chưa thể hoàn hồn.
Chăn nhung chạm vào người nhanh chóng ấm lên, kề lại gần, thoảng nghe hương nước hoa.
Ở một khoảnh khắc nào đó, anh từng rất muốn hỏi Trình Bạch tại sao trong văn phòng lại có thứ này.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc anh đã ý thức được một chuyện.
Tim lỡ mất một nhịp, vành tai ửng đỏ lên.
Công ty luật thường xuyên tăng ca.
Huawei còn có văn hóa trải chăn đệm nằm dưới đất.
Hạng chuyên gia trong nghề như Trình Bạch, dù là nữ cũng không thể tránh khỏi chuyện tăng ca, nghỉ trưa hoặc là thức đêm, chuẩn bị sẵn một chiếc chăn nhung trong phòng làm việc quả là một chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa.
Vậy nên chiếc chăn nhung này…
Là của Trình Bạch.
Chính xác hơn thì, rất có thể Trình Bạch đã từng đắp nó ngủ.
Mức độ đãi ngộ sao bỗng dưng thăng hạng nhanh như ngồi tên lửa thế này?
Biên Tà ngồi trên sô pha, hai tay ôm chăn, tim đập như trống, hai tai nóng giãy, hại anh phải kéo chăn cao lên một chút để che tai mình lại.
Anh mở miệng định nói gì đó.
Nhưng vừa đưa mắt nhìn Trình Bạch, người liền đờ ra.
Sau khi vào văn phòng, Trình Bạch đã cởi áo khoác ngoài ra, chỉ còn mặc chiếc áo len cao cổ, cô đứng gần bàn nước, cúi người xuống để lấy gì đó, chiếc cổ cao mảnh mai chúi xuống, phần cổ áo len hơi lỏng ra, để lộ dấu răng lấp ló bên phía bên trái…
Trong đầu bỗng nổ đùng một tiếng.
Sét đánh giữa trời quang!
Không mây mưa cũng có sét!
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Biên Tà, người đã từng viết cho các nhân vật chính kinh qua đủ thứ tình cảm, thậm chí từng được độc giả gọi là “tay lái lão luyện”, toàn thân bị sét đánh cháy khét, trong nội tâm không sao ngăn được hét ầm lên:
A!
Aaaa!
Đó là cái gì?!
Rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì? Anh đã làm chuyện gì kinh thế hãi tục không bằng cầm thú hay sao?!
Ôi dấu răng!
Hay là hiện tại Trình Bạch không có bạn trai nhưng vẫn có bạn tình?
Mắc mớ gì mà phải chơi ra như thế!
Nếu như cô tương đối thoáng thì phải chăng anh nên thử tự tiến cử bản thân một chuyến xem sao nhỉ?
A!!!
Chuyện quái gì thế này!
Trình Bạch lấy trong ngăn kéo dưới gầm bàn nước ra một chiếc tai nghe khử tiếng ồn chủ động, quay qua đưa cho Biên Tà, thấy anh ôm chăn nhung chỉ thò nửa đầu ra nhìn cô bằng thứ ánh mắt vừa đờ đẫn vừa kinh hãi, cô cũng chẳng để ý, chỉ cho là anh bị cô ngược đãi riết quen, bỗng dưng được thương yêu nên mới ngốc ra thôi.
*giới thiệu về tai nghe khử tiếng ồn chủ động: Điện máy xanh
Cô chỉ hỏi: “Có đói không?”
Biên Tà lắc đầu trong vô thức.
Trình Bạch thuận miệng nói: “Không đói thì ngủ đi.”
Nói rồi liền quay trở lại ngồi vào bàn làm việc, mở trình duyệt lên thấy từ khóa “nước Anh đòi nước ta trả lại cổ vật bị trộm” đang trên top từ khóa tìm kiếm liền tiện tay nhấp vào đọc.
Giao diện baidu trên máy tính hiển thị các từ khóa tìm kiếm nổi bật khi mở lên
Còn chưa đọc được là bao thì đằng sau ghế sô pha có một chiếc đầu quấn kín chăn nhung chỉ còn chừa lại một cặp mắt nhô lên: “Luật sư Trình này…”
Trình Bạch vẫn nhìn màn hình không rời mắt: “Còn cần gì nữa?”
Biên Tà núp sau lưng sô pha, rụt rè rón rén hỏi: “Tối qua tôi say rồi không có làm, làm chuyện gì kỳ cục chứ hả?”
“…”
Đuôi lông mày Trình Bạch giần giật, cuối cùng cô cũng rời mắt khỏi mục tin tức trên màn hình nhìn sang anh chàng đã tự quấn chặt mình như chiếc bánh ú.
Mặt đối mặt.
Một bên trầm tĩnh, một bên thấp thỏm.
Tim Biên Tà như muốn lao ra khỏi lồng ngực.
Anh thấy cánh môi cô hé mở tựa như sắp sửa nói ra gì đó nhưng sắp nói ra rồi lại bỗng nhếch mép đầy ẩn ý, cười rạng rỡ vẻ như đầy nhân hậu: “Anh đoán xem?”