Thứ nhất là nhận làm ít vụ, thứ hai là chuyển về nhà cũ, tình trạng giấc ngủ tốt lên.
Có điều hôm nay là ngoại lệ.
Trong lúc họ đang tham dự tiệc tất niên thì phía Ý đã gửi báo cáo điều tra sơ bộ qua mail, dù sao thì cũng chênh lệch múi giờ những bảy tiếng đồng hồ. Cô về tới nhà mới thấy nên phải pha cà phê, bật máy tính lên xem.
Ngồi tới tận hai giờ sáng.
Cầm điện thoại lên xem qua vòng bạn bè, trong số hàng trăm lượt like và bình luận thấy có ba chữ “Biên mỗ nhân” bèn nảy ra ý gửi tin nhắn cho anh.
Không biết có phải người ta không hiểu ẩn ý của cô hay không, hay là hiểu nhưng giả bộ không hiểu, lát sau thấy nhắn lại một tấm meme: Lừa con nằm cuộn mình trong chăn trên giường, thò một móng ra vẫy vẫy nói “ngủ ngon”.
Trình Bạch đọc xong nhướn mày cười thích thú, không nhắn lại gì nữa.
Cô ngồi ngay trước cửa sổ, ánh sáng màn hình máy tính hắt vào mặt.
Ngọn đèn đường bên ngoài cửa sổ bỗng sáng lên, chắc là có người đi qua. Cô không để ý, nhắm mắt dựa người vào lưng ghế, phân tích lại một lượt vụ kiện của Chân Phục Quốc từ đầu tới đuôi.
*
Tết Tây được nghỉ ba ngày theo luật.
Ngày đi làm trở lại đầu tiên sau kỳ nghỉ, Trình Bạch tới công ty từ sáng sớm, gửi tin nhắn dặn Tiêu Nguyệt liên lạc với phía tòa án sắp xếp phiên kiểm tra chứng cứ lần hai, sau đó qua phòng họp tham dự cuộc họp thường kỳ với các đối tác.
Đã bước sang tháng Một của năm mới.
Các cộng sự trong công ty đều có chỉ tiêu cố định, mặc dù cô mới gia nhập công ty năm ngoái nhưng năm nay cũng cần phải đi vào quỹ đạo rồi.
Bởi vì ở Thiên Chí mảng nào cũng đã có người làm, không mảng nào thiếu cả nên Trình Bạch chen một chân vào không biết là ai phải nhả bớt phần bánh của mình ra, cả buổi họp hết sức căng thẳng.
Một vài người nói năng rất khó nghe.
Đến mười một giờ kết thúc cuộc họp, mọi người vẫn chưa đi đến được thống nhất.
Ngược lại, phía thẩm phán phụ trách vụ án lại trả lời rất nhanh, đến chiều là đã gọi tới cân đối thời gian tổ chức phiên họp với các bên.
Cuối cùng chốt vào thứ Hai.
Nhân lúc vẫn còn vài ngày, Trình Bạch và Chiêm Bồi Hằng cẩn thận nghiên cứu những thứ phía cảnh sát Ý điều tra được, gọi Chân Phục Quốc tới liên tục đặt câu hỏi.
Nhưng Chân Phục Quốc là ai?
Một tay già đời. Bất kể hỏi thế này, ông ta vẫn khẳng định mình chỉ đấu giá đại một món, tình cờ lấy được bức tranh 150 triệu này.
Trình Bạch và Chiêm Bồi Hằng không làm gì được ông ta.
Một ngày trước phiên kiểm tra chứng cứ lần hai, Trình Bạch bấm máy tính kế toán cả buổi, hai chân ngồi bắt chéo trước bàn làm việc, nói với Chân Phục Quốc: “Tôi không cần biết anh có nói dối hay không, tốt nhất là không. Hiện tại, căn cứ vào kết quả điều tra của phía cảnh sát Ý thì tình hình đang có lợi cho chúng ta, thực sự có thể chứng minh cho những gì anh nói. Có điều không có chuyện gì là tuyệt đối hết. Vụ này rủi ro cỡ nào, có thể tôi không biết nhưng anh là đương sự, chắc chắn anh phải biết rất rõ. Mai là phiên họp trước phiên tòa, tôi mong rằng anh sẽ có mặt, thuật lại những gì anh nói với chúng tôi hôm nay cho phía luật sư nguyên đơn nghe. Nếu thuận lợi thì có thể ký thỏa thuận hòa giải. Nhưng, lúc nào tôi chưa cho anh nói thì anh phải khóa miệng cho kỹ, kể cả đó có là vấn đề số tiền hòa giải. Anh có làm được không?”
Chân Phục Quốc thực sự không muốn tới tòa án.
Nhưng lần này Trình Bạch yêu cầu cực kỳ rõ ràng, xem ra nếu ông ta không tới tòa thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến vụ việc này.
Cho nên chần chừ một hồi, cuối cùng ông ta vẫn đồng ý.
Thứ Hai, Biên Tà tới công ty sớm mua sẵn bữa sáng cho Trình Bạch chỉ để gặp cô một lần.
Mấy bữa nay cô rất bận.
Cho dù cùng trong một công ty nhưng hai người chẳng nói với nhau được mấy câu. Hay phải nói là, không biết nói gì.
Sau vụ tất niên, quan hệ giữa hai người thay đổi một cách tinh tế.
Rất khó hình dung.
Tháng này Tiêu Nguyệt đã lên làm chính thức, trở thành một luật sư chân chính, có thể một mình nhận các vụ riêng. Nhưng phía nhân sự vẫn còn đang phỏng vấn luật sư trợ lý mới, phải một thời gian nữa Trình Bạch mới có người thay thế. Cho nên phần việc liên quan đến vụ kiện vẫn do Tiêu Nguyệt phụ trách, những phần việc thông thường khác thì giao toàn bộ cho “trợ lý xịn” Biên Tà.
Chủ yếu là phụ trách bưng trà rót nước, đi ăn đi uống tiếp khách, sắp xếp và xác nhận lịch trình, xử lý các cuộc hẹn trước và các hoạt động khác.
Mới vừa được bàn giao công việc đương nhiên phải mất một thời gian để làm quen.
Biên Tà hoàn toàn không làm kiêu chút nào, huống hồ lại còn được biết lịch trình hằng ngày của Trình Bạch, không cần phải tò mò trong bụng nữa. Cho nên lúc anh nhận bàn giao công việc từ chỗ Tiêu Nguyệt, có thể nói là hết sức sẵn sàng.
Sau đó mới phát hiện…
Trình Bạch đúng thật là một kẻ tham công tiếc việc.
Gần đây bận lo vụ kiện của Chân Phục Quốc thì thôi không nói, vì đã giáp tết âm lịch nên phía hiệp hội luật sư liên tục tổ chức các cuộc họp, thậm chí một số tổ chức dân sự liên quan đến pháp luật cũng gửi giấy mời tham gia một loạt các cuộc tọa đàm, thậm chí là các cuộc họp kín. Có một số cái có thể chối không đi nhưng mấy cái bên phía hiệp hội luật sư khá quan trọng, phó hội trưởng đích thân tới mời, cô không thể chối không đi được, phải chuẩn bị bài giảng và án lệ để đi.
Kéo một phát xem lịch trình hằng ngày từ sáng tới tối, kín mít không một chỗ trống.
Biên Tà ghi lịch trình hằng ngày một tuần cho cô xong rơi vào tuyệt vọng, trong lòng thầm nghĩ “hôm nào có thời gian rảnh” bữa Trình Bạch nhắc trong Wechat chẳng biết phải đợi tới ngày tháng năm nào.
Nhưng lại không thể chủ động nhắc Trình Bạch.
Lòng cứ thấp thỏm mãi, khó chịu muốn chết.
Sáng nay, Trình Bạch chuẩn bị xong xuôi toàn bộ tài liệu, kiểm tra lại lần cuối trước khi tới tòa xong, vừa ngước nhìn lên liền thấy Biên Tà ngồi thò tay khều chiếc bánh đậu xanh dưới gầm bàn nước.
Bên cạnh còn để một cuốn sách.
Thấy đã lật được vài trang.
Chính là quyển “Vô tự nghi thư” “có chữ ký chính chủ” dạo trước Chân Phục Quốc tặng anh.
Chân Phục Quốc cũng đã tới văn phòng từ sáng sớm. Chẳng mấy khi mới ra tòa nên tâm trạng rất thấp thỏm.
Nhưng vừa trông thấy Biên Tà đọc quyển sách này liền ngạc nhiên.
Ông ta nghiêng người, căng thẳng không rõ vì lý do gì: “Chẳng phải đây là sách chính Biên thần viết sao? Sao còn phải xem nữa?”
Thực ra Biên Tà đọc không mấy chú tâm.
Từ lúc thu thập chứng cứ vụ sách in lậu giả chữ ký trên mạng trình báo cảnh sát đến nay đã một tháng trôi qua, tiến độ bên phía cảnh sát không rõ đã đến đâu rồi, anh không nói chuyện này cho người ngoài biết, nhưng tối qua nghĩ đến nó, cứ có cảm giác có vấn đề ở đâu đó.
Song nghĩ mãi mà không ra.
Liền lôi quyển sách này ra đọc lại.
Chân Phục Quốc hỏi anh, anh không để tâm, thuận miệng đáp: “Quyển này viết lâu rồi mà, quên mất là viết gì mất rồi, bỗng nhiên nghĩ tới nên lấy ra đọc.”
“Ồ.”
Chân Phục Quốc chần chừ tính nói gì đó, nhìn Biên Tà mấy lượt, nhất là nhìn quyển sách anh cầm, cuối cùng quyết định ngậm miệng.
Trình Bạch thấy phản ứng của Chân Phục Quốc khá lạ lùng nhưng nghĩ đến chuyện hôm nay là ngày con người cực kỳ ghét tòa án này phải ra tòa nên lại thấy cũng phải thôi.
Căng thẳng là chuyện bình thường.
Cô gọi Chân Phục Quốc một tiếng rồi đi, trước khi ra khỏi văn phòng, thoáng dừng lại, quay người lại hỏi Biên Tà: “Tối anh không bận gì chứ?”
Biên Tà: …!
Đầu óc bỗng trở nên ù lì, nói còn suýt cắn phải lưỡi, ngẩng đầu lên khỏi trang sách, đối diện với đôi mắt cười của Trình Bạch, đáp: “Không bận gì cả.”
Dù trời có sập xuống thì anh cũng sẽ chống lên cho hết sập!
Sao có thể bận được!
Trình Bạch gật đầu, cười một tiếng rồi đi: “Thế hẹn cơm tối nhé, ở công ty chờ tôi về.”
“Được, được.”
Cho đến tận khi cô đã đi xa khuất hẳn, Biên Tà mới sực hiểu ra cô vừa nói gì. Cảm giác căng thẳng chẳng mấy khi ấy lại xuất hiện làm ngón tay để trên trang sách của anh cũng phải run lên.
Hít sâu mấy hơi hòng bình tĩnh lại.
Nhưng…
Thế này thì bình tĩnh thế mẹ nào được?!
Trình Bạch hẹn mình!
Trình Bạch chủ động hẹn mình!
Hơn nữa còn là buổi tối!
Ba câu này liên tục xoay tít trong đầu Biên Tà làm anh càng nghĩ càng không thể nhịn được nhoẻn cười, phải cúi xuống đọc sách để giấu đi, giống như tên ngốc nhặt được năm triệu ở trên đường vậy.
Anh bóc một chiếc bánh đậu xanh ra ăn.
Anh lôi cân ra leo lên leo xuống.
Anh mở Wechat ra bấm like cho tất cả các bài hiện ra trong vòng bạn bè, kể cả là bài đăng tấm hình một tay bạn nhà văn bị tai nạn giao thông phải nằm viện bó bột.
Tay bạn bị tai nạn giao thông được bấm like: …Biên Lão Tà, mẹ ông, muốn chết à!
Nhóm nhà văn.
Viết sách tán gái liền một mạch: Bỗng nhiên lên cơn điên đi bấm like hả? Điện thoại của Biên thần bị trộm à???
Kiếm ngông cuồng: Đột nhiên được Biên thần bấm like, xúc động quá…
Đạo sĩ gàn: Xúc động +1
Cố Tự Thủy: Run rẩy, đang nghĩ xem có phải gần đây mình làm gì đắc tội Biên Lão Tà hay không…
Anh hùng bàn phím – IG giỏi lắm: Làm mới vòng bạn bè thấy toàn bộ đều là Biên thần, sao cứ như hàng nhái cao cấp ấy.
*IG là tên đội tuyển game Liên minh huyền thoại của Vương Tư Thông từng lập kỳ tích lên ngôi vô địch CKTG 11/2018. Sau đó trên mạng rộ lên trào lưu meme IG giỏi lắm để ăn mừng. Chương này tác giả viết tháng 1/2019
Kiếm ngông cuồng: Gì cơ, Biên thần bị điên à?
Ô đại sư: Gì cơ, Biên thần bị điên à?
Rượu Đục Dư Hoan: Gì cơ, Biên thần bị điên à?
Lục Mang: Gì cơ, Biên thần bị điên à?
…
Biên mỗ nhân: Xùy, mấy người mới điên ấy. Ông sắp thoát FA rồi!