Một kẻ thích che giấu mình, không muốn bộc lộ con người thật.
Đây là ấn tượng vô cùng trực quan đầu tiên của anh với Trình Bạch.
Nhưng…
Tình cảnh hiện tại của anh có vẻ hơi không ổn.
Trông giống như anh là người không được cho phép đã tự tiện đụng vào đồ đạc của người khác vậy, lại còn bị bắt quả tang ngay tại trận.
Nhưng có trời chứng giám, ban đầu anh thực sự xuất phát từ ý tốt.
Vào khoảnh khắc ấy, Biên Tà cảm thấy khá xấu hổ, thấy Trình Bạch đâm chọc tỏ vẻ không vui, anh đành phải chỉ chỉ vào khung ảnh trong tay để giải thích: “Chào luật sư Trình. Cái này là, vừa rồi tôi thấy nó nằm đổ, cho nên…”
“Chắc là do tôi không cẩn thận làm đổ.”
Chẳng biết Trình Bạch có tin lời giải thích của anh hay không nhưng cô không tỏ bất kỳ thái độ gì, chỉ ôm cốc giữ nhiệt đi lại chỗ bàn nước.
“Biên tiên sinh có thể để nó về chỗ cũ được rồi.”
Ồ.
Biên Tà thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù thấy lời giải thích của Trình Bạch về tấm bằng khen này sai lệch với phán đoán ban nãy của anh nhưng anh vẫn làm theo, trả nó về chỗ cũ.
Tuy vậy, đến lúc gần trả nó về chỗ, anh lại do dự.
Rõ ràng là vị đại luật sư này úp ngược nó để ở đây nhưng lại nói là bản thân không may làm nó bị đổ, vậy giờ anh nên để nó dựng thẳng hay nên để nó nằm úp?
Bối rối khó lựa chọn.
Biên Tà dò xét thái độ của Trình Bạch sau đó đặt khung bằng khen dựng thẳng lên giá sách.
Anh không muốn để Trình Bạch nhận ra anh đã biết cô cố ý úp nó xuống. Bởi vì, rõ ràng là cô không muốn người khác biết chuyện này. Nếu anh thể hiện ra là anh đã biết rồi thì có vẻ thiếu lịch sự.
Trình Bạch nhìn anh một cái, thái độ vẫn hờ hững như cũ.
Không nhìn ra được gì.
Nhưng tấm bằng khen đó làm cô cực kỳ gai mắt nên nhất thời bỗng nghĩ không biết vị đại tác gia này là vô tình hay cố ý.
Ba người ngồi vào bàn nước.
Chu Dị mở lời trước: “Chuyện họp báo mấy hôm trước rất lấy làm tiếc, hôm ấy Biên Tà uống…”
Còn chưa nói nốt ra là “nhiều” thì đã bị người ta đá một phát dưới chân bàn.
Chu Dị ngẩng đầu lên thấy Biên Tà đang lặng lẽ nghiến răng cảnh cáo mình bằng mắt.
Trình Bạch ngồi đối diện hai người nhìn thấy tất cả, không khỏi thấy thêm phần hứng thú: “Sao vậy?”
“Không có gì.”
Nhà văn cũng cần giữ hình tượng nhé!
Sao có thể để người khác biết mình uống nhiều còn dám tham gia họp báo nói lung tung chứ?
Sau này còn làm sao bán được sách nữa!
Biên Tà cướp lời Chu Dị, bấm bụng tự bôi xấu mình: “Hôm họp báo tôi nói năng không giữ miệng, toàn là những lời vô nghĩa cả. Mới rồi Chu Dị muốn kiếm cớ nói đỡ cho tôi nhưng chúng tôi sắp bàn chuyện hợp tác với luật sư Trình, sao có thể lừa cô được chứ?”
“…”
Ánh mắt Chu Dị nhìn anh lập tức như thể là nhìn cầm thú.
Đương nhiên không đời nào Trình Bạch lại không để ý thấy chữ “uống” đang nói dở thì bị chặn lại đó, cô bật cười: “Không cần căng thẳng vậy đâu. Video buổi họp báo tôi có xem rồi, câu “chuyên thưa kiện cho đám cặn bã” không phải là Biên tiên sinh nói. Cho nên vừa rồi tôi cũng mới nói là “nghe truyền là vị tác gia châm chọc tôi”. Truyền thông râu ông nọ cắm cằm bà kia nên mới thành trò cười, dù sao ai bảo tại tôi “cả rổ chuyện xấu” chứ. Yên tâm, tôi không kiện đâu.”
“Nhưng chuyện này làm luật sư Trình bị đưa lên đầu sóng ngọn gió, thật tình vô cùng…”
Thực tế, dư luận xôn xao ghê gớm như vậy không phải chỉ vì Biên Tà, phần nhiều vẫn là do Trình Bạch. Chuyện Biên Tà ở buổi họp báo hôm ấy chẳng qua chỉ là cái cớ bị các bên truyền thông muốn thu hút sự quan tâm chú ý của dư luận lợi dụng để khơi lại chuyện.
Nhưng trong lòng Chu Dị vẫn thấy rất có lỗi.
Trình Bạch không muốn bàn chủ đề này nên không tiếp lời, cô chỉ nói: “Đừng gọi là luật sư Trình vậy, hay gọi là sư tỷ đi. Lúc trước toàn là bàn chuyện qua điện thoại, vừa rồi gặp ở cửa, suýt thì không nhận ra cậu đấy.”
Sư tỷ?
Biên Tà thực sự không ngờ Trình Bạch lại chẳng hề quan tâm chuyện video, vị đại luật sư này thật chẳng giống lời đồn cho lắm, lại nghe chừng cô ấy rất thân quen với Chu Dị thì lại càng thêm tò mò.
Nhưng lần này anh thông minh không xen lời.
Chỉ quan sát hai người bằng mắt.
Chu Dị giật mình, nhớ tới chuyện từ sáu, bảy năm trước, cảm xúc phức tạp khó tả hiện rõ trên mặt.
Mỉm cười nhưng có phần hơi gượng.
Cúi đầu, giọng cũng khẽ hơn: “Nhiều năm rồi nhưng vẫn chưa thực sự có thành tựu gì, không dám tới gặp sư tỷ. Đợt trước nghe người ta nói sư tỷ về Thượng Hải, vào Thiên Chí nên mới thử liên hệ xem sao. Chúng tôi mới thành lập phòng làm việc, tương tự như phòng làm việc của các ngôi sao, quy mô không lớn lắm, thực sự không ngờ sư tỷ lại đồng ý nhận.”
Trình Bạch hơn Chu Dị ba tuổi. Năm xưa lúc còn học trường luật, Chu Dị học năm nhất, Trình Bạch học năm tư, lúc ấy cô là học trò cưng của thầy Triệu, nhân vật số má hàng đầu của trường, cho nên mọi người đều gọi cô là “Trình sư tỷ”.
Lúc đầu hai người không quen biết gì nhau.
Về sau, Trình Bạch tốt nghiệp, không trở thành thẩm phán như các thầy nghĩ, cũng không vào thẳng Hồng quyển sở như các bạn học nghĩ, mà nằm ngoài dự đoán của mọi người, cô vào làm ở Trung tâm Trợ giúp pháp lý.
*Trung tâm Trợ giúp pháp lý: tổ chức do sở tư pháp của mỗi địa phương thành lập và quản lý có nhiệm vụ cung cấp dịch vụ pháp lý miễn phí cho các đối tượng thuộc diện được trợ giúp pháp lý (như người có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn, người khuyết tật, người bị phán tử hình,…) trên địa bàn theo luật định. Đọc thêm: baidu
Chưa đầy nửa năm sau, nhà Chu Dị xảy ra chuyện phải ra tòa.
Khi đó, anh ta mới mười chín, cảm giác như trời sập xuống đầu mình.
Một cơn ác mộng.
Lúc Trình Bạch đi giải quyết vụ án thì bắt gặp anh ta ở cửa tòa án, cô ấy rất ngạc nhiên, đã lại hỏi xem anh ta xảy ra chuyện gì.
Sau đó, Trình Bạch giúp anh ta lo liệu mớ lộn xộn đó.
Con người ta khi ở vào thời điểm chán nản nhất, tối tăm nhất, sắp sửa rơi xuống vực thẳm, nếu như có thể gặp được ai chìa tay ra cho mình, kéo mình lên thì thật sự là nhớ suốt đời khó quên.
Chỉ là anh ta không muốn hồi tưởng lại ký ức về sự việc đó nên không liên lạc lại.
Sau đó, anh ta tốt nghiệp, không trở thành luật sư.
Giờ đây nghe Trình Bạch nhắc tới hai tiếng “sư tỷ”, trong lòng Chu Dị trăm mối ngổn ngang.
Rốt cuộc đã trưởng thành rồi.
Giờ quay đầu nhìn lại, chút chuyện hồi đó có đáng gì đâu chứ?
Anh ta cố tỏ ra thoải mái nói tiếp: “Lần này tới đây chủ yếu là có hai chuyện, tôi có đề cập qua với sư tỷ qua điện thoại rồi đó. Một là làm cố vấn pháp luật cho phòng làm việc, hai là Biên Tà muốn thưa kiện. Tài liệu ở đây cả, sư tỷ xem đi.”
Chu Dị bỏ hai túi tài liệu mình mang tới lên bàn, mở ra, đưa cho Trình Bạch.
Lòng Trình Bạch thấy yên ả.
Cô đã trải qua rất nhiều chuyện. Chuyện năm đó giúp Chu Dị thực sự không đáng là gì với cô nên cô cũng không giữ nó trong lòng. Nhưng quan hệ giữa người với người là lạ lùng vậy đó, bạn giúp người ta, người ta ghi nhớ bạn, đôi bên ghi nhớ chút tấm lòng của nhau.
Chỉ một chút thôi, là đủ ấm áp rồi.
Nói là phòng làm việc vừa thành lập, không lớn, nhưng Trình Bạch hiểu rõ, phòng làm việc này của Biên Tà có lẽ ít người nhưng tuyệt đối không “nhỏ”. Nhà văn hàng đầu viết một quyển sách có thể huy động vốn tới mấy trăm triệu, nếu thành lập phòng làm việc thì chưa hẳn đã thua các ngôi sao lớn trong ngành giải trí là bao.
Chu Dị hẳn là thấy cô vừa đổi hãng luật nên mới tới tìm cô.
Dù sao thì vì vụ đó, suýt nữa cô đã bị hiệp hội luật sư thu hồi chứng chỉ hành nghề, giờ lại đổi công ty, cứ luận theo lẽ thường thì bây giờ là lúc rất cần vụ án để chứng tỏ bản thân.
Mặc dù, cô không phải người có thể luận theo lẽ thường.
Nhưng vẫn cảm nhận được tấm lòng này.
Trình Bạch lật xem thông tin đăng ký và một số kế hoạch trong tương lai của phòng làm việc rồi nói: “Dính đến nhiều lĩnh vực thật đấy, đầu tư thì tôi quen làm, quyền sở hữu trí tuệ thì hai năm rồi tôi không làm vụ nào, xem ra chỉ có thể hỗ trợ kiểm soát rủi ro. Các anh nên tìm một luật sư chuyên về mảng này thì tốt hơn.”
“Không phải mọi người nói luật sư Trình là một đại luật sư đa-zi-năng hay sao?” Dù sao cũng là tới đây bàn chuyện hợp tác, Biên Tà ngồi im nãy giờ cuối cùng cũng đưa ra câu hỏi, quan sát Trình Bạch rất kĩ, cố ý hỏi một vấn đề mang tính khiêu khích, “Nghe nói các vụ luật sư Trình từng làm bao trùm rất nhiều lĩnh vực, đến vụ án hành chính cũng từng làm rồi, mà lại còn chỉ thua mới ba lần. Tôi cho là lĩnh vực quyền sở hữu trí tuệ cũng không thành vấn đề mới phải.”
“Luật sư đa-zi-năng” giờ đã thành một cách gọi mang tính xem thường người khác, bình thường chỉ có các luật sư ở tầng đáy vừa mới bắt đầu sự nghiệp thì mới vụ gì cũng nhận, có vẻ rất đa-zi-năng, càng ở trên các tầng cao thì càng phân nhánh, càng chuyên môn hóa.
Bình thường các luật sư tiếng tăm đều có lĩnh vực mà mình vô cùng am hiểu.
Trải nghiệm của Trình Bạch khá đặc thù, từng đặt chân vào không ít lĩnh vực.
Nhưng mấy năm qua, bình thường cô nhận khá ít vụ, các vụ cô nhận thì hoặc là kiếm được tiền, hoặc là kiếm được tiếng.
Chu Dị không ngờ tay này lại đột nhiên xen ngang, sợ cái tính hay khiêu khích người khác của anh ta lại trỗi dậy bèn đá chân anh ta một cái ra hiệu anh ta cẩn thận, đừng nói lung tung.
Nhưng Biên Tà vẫn tò mò nhìn Trình Bạch chăm chú.
Ánh mắt Trình Bạch ấm áp, không hề giận, cô đáp một câu: “Anh cũng đã nói đấy là nghe nói rồi.”
“Ý luật sư Trình là chuyện nghe nói này không đúng?” Biên Tà hơi hiếu kỳ, “Vậy rốt cuộc điều nào trong những điều ấy không phải thật?”
Trình Bạch nhướn mày ngẫm nghĩ, nhoẻn cười rồi vô cùng nghiêm túc trả lời: “Chỉ từng để thua ba lần là giả.”
Không ngờ là giả!
Biên Tà kinh ngạc: “Cái này là do bọn họ đếm thấy trong lý lịch của cô còn gì, còn có thể đếm sai được sao? Vậy rốt cuộc là thua mấy lần vậy?”
Trình Bạch thong dong nhìn lại anh: “Anh đoán xem.”
“…”
Bất thình lình không kịp đề phòng, đột nhiên bị chặn cứng họng.
Biên Tà không nói được gì.
Chu Dị không nhịn được bật cười, ho khan mấy tiếng.
Ôi, sư tỷ vẫn thỉnh thoảng chọc người ta chơi.
Lúc này, Biên Tà cũng đã hiểu ra, anh hít sâu một hơi: “Không sao, tôi chỉ thuận miệng hỏi thử, thực ra tôi không hề muốn biết.”
Ừ, cứ tin là anh không hề muốn biết đi.
Vậy là Trình Bạch không nói cho anh biết rốt cuộc cô đã thua mấy lần luôn, quay lại bàn chuyện hợp tác, trò chuyện với Chu Dị.
Biên Tà ngồi một bên, suýt thì chết vì ngột ngạt.
Thấy họ đang bàn các chuyện vụn vặt, anh đứng dậy lại dạo xem giá sách, hỏi: “Sách trên giá của luật sư Trình, tôi xem được không?”
Trình Bạch đang bàn điều khoản với Chu Dị, thoải mái đáp chẳng buồn ngẩng đầu lên lấy một cái: “Cứ tự nhiên.”
Biên Tà lại càng thêm ngột ngạt trong lòng.
Vốn anh nói tới để quan sát Trình Bạch nhưng vị đại luật sư này từ đầu tới cuối đều quá bình tĩnh, cũng rất ít để lộ các chi tiết nhỏ ra ngoài, không phải là người mà người khác có thể dễ dàng nhìn thấu, làm anh nổi hứng muốn cạy cái vỏ ấy ra xem cho rõ.
Nhưng rõ ràng là không thể.
Biên Tà buồn bực ngán ngẩm đi dạo quanh giá sách, chọn lấy vài cuốn để xem, cho là họ bàn xong các chi tiết vụn vặt thì chắc hẳn sẽ gọi anh lại.
Bởi vì chuyên ngành vốn học luật lại từng làm pháp lý một thời gian, mấy năm nay làm người đại diện cho Biên Tà đã được tiếp xúc với nhiều vụ việc thực tiễn, cho nên hiệu suất trao đổi giữa Chu Dị và Trình Bạch rất cao.
Sau khoảng tầm mười phút, Biên Tà vừa trả quyển “Luật bảo hiểm” làm anh chóng mặt về lại chỗ của nó thì đã nghe sau lưng, Chu Dị nói với Trình Bạch: “Tôi có kinh nghiệm về sở hữu trí tuệ, không cần lo lắng. Chi tiết hợp đồng chỉ vậy thôi, lát ký hợp đồng xong, mời sư tỷ qua xem phòng làm việc.”
Đợi đã, quyết định luôn rồi à?
Biên Tà đứng trước giá sách, nhận thức được chuyện gì đang xảy ra, không tài nào tin nổi, bàn bạc gì nhanh quá vậy?
Không phải đã nói trước là xem nhân phẩm thế nào rồi mới ký hợp đồng rồi sao?
“Pháp nhân của phòng làm việc là tôi, tôi có lúc nào nói…”
Đột nhiên tắt tiếng.
Trong chớp mắt quay đầu lại, anh nhìn thấy trong chiếc thùng rác mới đặt cạnh bàn làm việc của Trình Bạch có hai tấm vé xem kịch!
Vé chỉ lộ ra một nửa nhưng mắt anh tinh tường cỡ nào chứ?
Nhìn một cái là nhận ra ngay.
Bốn chữ “Nhân chứng buộc tội” trên tờ vé khóa chặt tầm mắt anh.
Chao ôi.
Đây không phải vở kịch anh thức đến hai giờ sáng vẫn không tranh được vé đấy sao?!
Vào khoảnh khắc ấy, trong đầu anh lóe lên tuyên ngôn hùng hồn trong thang máy của mình, nói trước bước không qua…
Biên Tà này thì giống người vì mấy đồng bạc, sẵn sàng cúi đầu, từ bỏ nguyên tắc của mình hay sao?
Nhưng đây đâu chỉ là mấy đồng bạc đâu…
Câu phản đối đang nói dở bị anh quả quyết quăng đi xa tít mù khơi.
Biên Tà lập tức đứng thẳng, trước khi Chu Dị mở miệng hỏi, không chút do dự sửa lại lời mình đang nói dở: “Tôi có lúc nào nói không đồng ý đâu? Hai người cần gì phải hỏi ý tôi chứ? Chu Dị phụ trách phòng làm việc, tôi chỉ phụ trách việc viết sách, mặc dù chiếm nhiều cổ phần hơn nhưng chỉ là một ông chủ ghếch chân vểnh râu cáo thôi. Một đại luật sư ưu tú như Trình tiểu thư đây chịu làm cố vấn cho chúng tôi là vinh hạnh của chúng tôi. Về quyết định vừa rồi, tôi đồng ý đến không thể đồng ý cao hơn được nữa. Nhân hôm nay đây có mặt đông đủ, chúng ta ký hợp đồng luôn đi!”
Trình Bạch:?
Chu Dị:???
Chúng tôi có hỏi ý anh đâu.