Trong trái tim mỗi người đều có ẩn giấu một con dã thú xấu xí.
Kể cả là người trông lành nhất cũng vậy.
Hơn nữa, người ngoài mặt trông càng tốt tính thì con dã thú ẩn giấu trong tim lại càng đáng sợ. Bởi vì thường những người kiềm chế hay phải nhẫn nhiều.
Biên Tà sống cẩu sống thả tới được hôm nay, thực sự không hề cho rằng bản thân là người hiền lành gì. Hoặc là nên nói thế này, bất kỳ kẻ nào đứng trên đỉnh cao của bất kỳ một nghề nào thì không thể là một người thực sự hiền lành như nghĩa đầy đủ nhất của từ này.
Anh không nói nhiều, đi thẳng qua đường.
Công ty nằm ngay gần trung tâm K11, ngày xưa anh và Cao Thư Bằng đã cùng nhau đi chọn chỗ này.
*K11: tòa nhà văn phòng và trung tâm mua sắm cao 278m cũng nằm trên đường Hoài Hải (Add: 300 Huaihai Road)
Vào trong tòa nhà, đi thang máy lên tầng mười tám.
Trình Bạch đi theo anh thẳng một mạch, ra khỏi thang máy, vừa đưa mắt nhìn lên đã thấy ngay phía bên trái có treo biển công ty “Tứ Hợp Phiếm Ngu”.
*Phiếm Ngu: phiếm trong phù phiếm, ngu: vui thích
Cửa thủy tinh hai cánh loại tự động, quét mặt để vào.
Biên Tà đút hai tay trong túi áo, vừa đi tới cửa, thiết bị cảm ứng liền nhận ra, kêu “tít” một tiếng, hai cánh cửa thủy tinh mở ra hai bên, anh đi thẳng vào, chẳng buồn nhìn lấy một cái.
Cô gái ở quầy lễ tân là nhân viên mới, hoàn toàn không biết anh, còn đang bận nghĩ xem công ty có thêm một người có thể quét mặt để vào như vậy từ lúc nào, vội hỏi: “Thưa tiên sinh…”
Nhưng Biên Tà đời nào thèm đếm xỉa đến cô ta?
Công ty nhà mình thì chẳng việc gì phải khách sáo, anh lập tức rẽ phải.
Một lối hành lang thật dài.
Hai bên là phòng họp.
Trong hành lang có vài người đang ôm tài liệu chuẩn bị đi họp, trong số đó có một chàng trai đeo kính gọng đen chợt quay đầu qua nhìn thấy Biên Tà, mắt lập tức tròn xoe, giật mình hô lên: “Biên, Biên thần!”
“Buổi chiều tốt lành.”
Biên Tà thoải mái chào một câu, vẫn giữ nguyên tốc độ đi.
Đằng trước có một cô bé đeo nơ hoa màu hồng nhạt trên tóc cầm một cốc nước ấm mới rót vừa đi từ phòng nước ra suýt thì tưởng mình nhìn nhầm: “Biên thần…”
“Buổi chiều tốt lành.”
Vẫn là câu cũ, giọng cũng không khác gì.
Biên Tà đi lướt qua chỗ cô bé.
Đoạn hành lang này không đến nỗi dài nhưng hễ là người đã vào đây làm được hai năm thì đều nhận ra anh. Có người vô cùng kích động, mắt hoe đỏ, suýt thì rớt nước mắt. Có người lại sợ hãi, e dè, ánh mắt có phần tránh né.
Nhưng không một ai là ngoại lệ, mọi người đều chủ động chào hỏi Biên Tà.
“Biên thần buổi chiều tốt lành!”
“Buổi chiều tốt lành.”
“Biên thần ạ.”
“Buổi chiều tốt lành.”
“Biên thần huhuhuhu…”
“Buổi chiều tốt lành.”
…
Cảnh tượng trên đường đi thật khó miêu tả bằng lời.
Trình Bạch đã từng làm rất nhiều vụ tranh chấp cổ phần. Thường khi cổ đông quay về công ty hỏi xin tài liệu thì mọi người đều lặng thinh, không ai dám nói gì. Cô đâu có ngờ đi theo Biên Tà đến Tứ Hợp Phiếm Ngu lại được chứng kiến cảnh tượng như thế này.
Đám người này cứ y như thể là những đứa trẻ bị người khác bắt nạt cuối cùng cũng nhìn thấy cha tới.
Đi hết hành lang là tới khu làm việc chung được chia ra thành các bộ phận.
Trông chừng trên trăm người.
Lúc Biên Tà từ hành lang đi ra, gần một nửa số họ đứng bật dậy.
“Biên thần…”
“Ôi chao Biên thần về!”
“Biên thần ạ!”
Biên Tà liếc mắt nhìn xem những người đứng lên ấy đang làm ở những bộ phận nào. Ban sáng tác do đích thân anh dìu dắt từ ba mươi đã giảm xuống chỉ còn mười, những gương mặt quen thuộc khác thì phân tán ở các ban mới được lập ra trong vòng nửa năm nay như tuyên truyền, chế tác, phát hành các kiểu.
Sắc mặt anh vốn đã khó coi giờ càng tệ thêm.
Chân vẫn bước đi thoăn thoắt, anh giơ tay ra dấu với họ: “Chưa thấy cổ đông rơi đài về tạt qua chơi bao giờ à? Ngồi xuống hết đi.”
Cả đám nghe lời ngồi xuống.
Biên Tà đi thẳng một mạch tới cuối văn phòng, đạp một cái, không nhẹ cũng chẳng mạnh, vào cánh cửa khép hờ.
Kêu “bịch” một tiếng.
Anh vô cùng tự nhiên chào hỏi người ở trong phòng, y như trước đây: “Lão Cao, buổi chiều tốt lành nhé!”
“…”
Cao Thư Bằng ngồi trên chiếc ghế da quay về phía cửa sổ sát đất đang nói chuyện điện thoại, ngoái đầu lại thấy anh tới liền im lặng cúp máy.
Anh ta trông có vẻ là loại thương nhân sành sõi.
Bộ âu phục màu xanh navy, tóc chải chuốt gọn gàng, kính mắt gọng nửa viền của hãng Rodenstock của Đức nằm trên sống mũi cao.
âu phục xanh navy
một số mẫu kính gọng nửa viền của Rodenstock
Trầm ổn mà cay nghiệt.
Thấy Biên Tà đá cửa, anh ta chẳng những không hề tức giận mà còn cười một tiếng chào lại: “Biên thần buổi chiều tốt lành.”
Từ lần cãi vã trước đến giờ đã nửa năm không gặp.
Biên Tà đi từ ngoài vào nhưng mới đi chưa được hai bước thì bỗng nhớ ra mình đến đây cùng với Trình Bạch.
Anh bước lùi về hai bước, quay đầu lại hỏi: “Tôi nói riêng với hắn mấy câu nhé?”
Trình Bạch cũng cảm thấy tình cảnh này có thêm mình đứng cạnh nghe cũng không được ổn cho lắm nên đáp: “Đấy là tự do của anh.”
Thế là Biên Tà liền vào phòng.
Đóng cửa lại.
Toàn bộ khu làm việc bên ngoài căn phòng bỗng chốc hoàn toàn yên tĩnh. Không ít người đều đang dồn sự chú ý vào Trình Bạch.
Cô bé đeo nơ hoa màu hồng nhạt lúc nãy để cốc nước xuống, chuyển một chiếc ghế lại chỗ Trình Bạch: “Chị ngồi tạm đi ạ.”
Trình Bạch cảm thấy ánh mắt cô nàng nhìn mình có đôi phần là lạ.
Cô nói một tiếng cảm ơn.
Thoắt cái lại có người mang cho cô một cốc nước.
Cô lại nói tiếp một tiếng cảm ơn.
Quét mắt nhìn quanh khu làm việc, đúng là có không ít người đang lặng lẽ quan sát cô nhưng tới lúc cô nhìn tới thì lại đằng hắng giả vờ nghiêm túc, đang tập trung làm việc.
Chàng trai đeo kính gọng đen ôm tập tài liệu gặp lúc mới đầu hủy luôn cả cuộc họp, chạy lại đứng trước mặt Trình Bạch, khom người xuống: “Chị dâu, dạo này Biên thần vẫn khỏe…”
“Khụ!”
Trình Bạch đang uống liền bị sặc nước.
Nghe cách xưng hô này, cô giật mình suýt chết, ho khan mấy tiếng xong đáp: “Xin lỗi, có lẽ anh có hiểu nhầm, tôi chỉ là luật sư đại diện cho Biên thần của anh.”
Nhưng nào có ngờ, vừa nói vậy xong, chàng trai kia liền vỗ đùi, giơ tập tài liệu lên la to: “Mọi người thấy chưa, tôi đã bảo rồi mà! Làm sao mà Biên thần có thể tìm được bạn gái chứ? Mau, nộp tiền nộp tiền!”
“Ôi!”
Cả đám kêu lên đầy thất vọng, ấm ức cúi đầu nộp tiền.
Trình Bạch: “…”
Làm sao mà Biên thần có thể tìm được bạn gái chứ…
Biên Tà thảm đến vậy sao?
*
Trong văn phòng, Biên Tà và Cao Thư Bằng ngồi mặt đối mặt.
Biết nhau quá lâu, đôi bên đều quá rõ nhau.
Mặc dù đã trở mặt nhưng đều là những người có giáo dục, không đến mức phải xẵng giọng đỏ mặt tía tai lên mới được.
“Ở đây chỉ có hai chúng ta, không có ai khác, không cần phải úp úp mở mở. Tôi tới đây là có mấy chuyện muốn hỏi cậu, hỏi xong là đi.”
Biên Tà cười ngoài mặt nhưng trong lòng chẳng vui vẻ gì.
“Có đúng là vì cậu thấy đường lối của cậu đúng còn của tôi là sai nên mới hạ quyết tâm nghĩ kế đuổi tôi ra khỏi công ty không?”
“Chắc chắn là cậu đúng nhưng tôi chưa chắc đã sai.” Cao Thư Bằng vô cùng thẳng thắn, người từng là bạn của Biên Tà thì ắt cũng có đôi phần hơn người, “Nhưng mỗi người có một con đường riêng thích hợp với bản thân. Tôi chỉ là một doanh nhân thuần túy. Cậu muốn làm sáng tạo, làm nội dung, muốn chắc căn bản nhưng thị trường hiện tại có ai quan tâm chuyện này không? Tôi chẳng hiểu gì về mấy thứ này cả, theo đuổi những mục tiêu ấy chẳng có chút ý nghĩa nào với tôi. Dù công ty có làm ăn tốt, mọi người cũng không nhìn nhận đó là do bản lĩnh của tôi. Đá cậu ra, để tôi làm chủ, dựng lại công ty. Đơn giản vậy thôi.”
“Thế là cậu liền bám lấy Giả Lam Lam, xong chuyện thì đá cô ấy đi.”
Sức quan sát tốt không phải chỉ mình Trình Bạch có.
Biên Tà cười một tiếng mỉa mai: “Tôi nhớ hồi đầu lúc tôi chuyển nhượng cổ phần cho Giả Lam Lam, cậu còn chưa hề quen biết gì cô ấy. Chẳng quen biết được bao lâu, cô ấy đã chịu chuyển nhượng cổ phần cho cậu. Nhà cô ấy làm đầu tư, chẳng có lý gì lại tin cái trò bịp hợp đồng giả gì đó. Tất cả mọi hợp đồng chỉ cần ký tên vào thì đều là thật hết. Cô ấy cặp với cậu nên mới tin cậu, giúp cậu. Nhưng chắc là cô ấy không ngờ, sự sát phạt quyết đoán không từ thủ đoạn của cậu không phải chỉ áp dụng với mỗi mình tôi.”
“Không hổ là đại tác gia, toàn bộ đều đúng.”
Như Biên Tà đã nói, ở đây chỉ có hai người họ, chẳng có gì mà không thể nói ra.
Cao Thư Bằng rót trà đẩy qua cho Biên Tà.
“Hai chúng ta đúng là không phải người cùng chí chẳng thể đi chung đường. Vốn tôi tưởng là cùng mở công ty với cậu thì cậu lo chuyên môn, tôi lo xã giao, tôi có thể chứng tỏ được giá trị của mình. Nhưng sau hai năm, tôi phát hiện ra mình không thể. Chuyện cậu chuyển 30% cổ phần cho Giả Lam Lam đã cho tôi cơ hội. Nếu tôi không tận dụng thì đúng là thật có lỗi với cậu. Dù thế nào thì giờ tôi và Kỳ Trấn cũng đã chiếm được quá bán số cổ phần của công ty rồi, cậu có kiện tôi cũng vô ích thôi.”
“Sao ngày trước tôi không phát hiện ra cậu lại vô liêm sỉ như vậy nhỉ?”
Biên Tà liếc nhìn chiếc chén Kiến để trước mặt mình, trong là trà Vũ Di loại ngon, vẫn là những thứ anh quen, tiếc rằng cảnh còn người mất.
*trà Vũ Di (武夷岩茶, Wuyi tea): một loại trà ô long được trồng ở vùng núi Vũ Di, Phúc Kiến, được xem là loại trà ô long ngon nhất Trung Quốc.
*chén Kiến 建盏: loại chén đặc trưng bởi nước men đen do có lẫn quặng sắt được sản xuất thủ công ở vùng Kiến Dương, thành phố Nam Bình, tỉnh Phúc Kiến, chén dày và nặng, giữ nhiệt tốt, thích hợp dùng uống trà.
“Cậu không hỏi tôi xem tại sao lại chuyển cổ phần cho Giả Lam Lam à?”
Cao Thư Bằng nhìn anh không nói gì.
Biên Tà bưng trà lên uống, xoay chén Kiến trong tay hai vòng rồi nói: “Thực ra cậu không cần nóng vội như vậy, chỉ cần đợi thêm một tháng là tôi sẽ chuyển nhượng nốt 20% cổ phần còn lại. Sở dĩ không chuyển toàn bộ cho Giả Lam Lam là bởi vì tôi muốn tìm một người am hiểu về việc làm nội dung, sau khi vào công ty có thể thu xếp tốt cho đám làm sáng tác nội dung của công ty, bọn họ thực sự đều rất giỏi. Làm vậy, nếu có ngày nào đấy cậu đổ thì ít nhiều gì cũng vẫn còn cơ hội trở mình. Nhưng vừa rồi tôi đi ngang qua thấy đám bọn họ đã bị cậu đánh tan tác hết cả. Cao Thư Bằng nhà cậu đúng là không chứa nổi tôi mà.”
Những người đó đều được anh dìu dắt từ những ngày đầu thành lập công ty. Làm sáng tạo, làm kế hoạch, kiểm soát tiết tấu nội dụng, làm sao để câu chuyện muốn kể trở nên hay hơn…
Tất cả đều là những công việc đòi hỏi tỉ mỉ và công phu.
Không bỏ ra một hai năm thì không thể nào bồi dưỡng nên được.
Thế mà sau khi đá anh đi, Cao Thư Bằng chẳng hề nể mặt đám người trung thành này chút nào.
Có điều, chính Cao Thư Bằng cũng chẳng xem chuyện này ra gì: “Công ty tôi làm chủ không cần tới bọn họ. Bọn họ còn được ở lại đây đã là sự nhân từ hết mức của tôi.”
“Xùy.”
Biên Tà cười khẩy, thẳng thắn vạch trần sự dối trá của hắn.
“Cậu giữ bọn họ lại nào phải vì nhân từ gì. Chẳng qua là vì cậu biết quá rõ giá trị của bọn họ, không muốn đám bọn họ bị công ty khác đào đi mất, biến thành chướng ngại vật của cậu mà thôi. Cậu nói chuyện với tôi thì khỏi cần vờ vĩnh đi, tôi xem mà phát mệt.”
Cao Thư Bằng cúi đầu bật cười, không hề phủ nhận.
Thực sự mọi người đều đang thay đổi.
Chỉ tới khi gặp xung đột về lợi ích thì mới có thể nhận ra: Chà, hóa ra chúng ta đã khác nhau đến như vậy.
Từ chẳng có lời nào không nói được với nhau đến bây giờ chẳng thể nói với nhau nửa câu hợp ý.
Biên Tà bỏ chiếc chén Kiến xuống bàn, nói: “Chén tốt, trà ngon, tiếc rằng người pha trà tồi. Trà này cậu giữ lấy mà tự uống, công ty này cậu cũng giữ lấy mà chơi một mình đi.”
Nói xong liền đứng dậy.
Khoảnh khắc kéo mở cánh cửa, anh quay đầu lại nói một câu: “Tôi lấy tên mình ra cá, trong vòng hai năm, Cao Thư Bằng nhà cậu nhất định sẽ đổ.”
Nói xong, anh liền ra khỏi văn phòng.
Trình Bạch mới uống được non nửa cốc nước, không ngờ anh lại kết thúc cuộc nói chuyện với Cao Thư Bằng sớm như vậy, muốn hỏi xem anh đã nói được những gì nhưng thấy sắc mặt anh khá tệ nên không hỏi nữa.
Hai người ra khỏi công ty.
Còn chưa ra đến chỗ cánh cửa tự động, Biên Tà bỗng dừng bước: “Mẹ chứ. Thật quá đáng. Pha loãng tỷ lệ cổ phần của ông mày thì đã đành lại còn giày xéo người ông mày nuôi mãi mới được!”
Trình Bạch không ngờ anh lại dừng lại đột ngột như vậy nên suýt thì va phải lưng anh.
Biên Tà thực sự không để ý thấy chi tiết này, anh quay ngoắt người lại đi ngược trở vào: “Truyện sảng văn thì không thể viết như thế được.”
Trình Bạch không hiểu nói vậy là sao, cô chỉ thấy đối phương thật lạ lùng.
Cô chính mắt nhìn thấy Biên Tà quay trở lại khu vực làm việc chung.
Vừa rồi họ đi, các nhân viên ban nãy đứng dậy lập tức trở nên ủ dột, ai nấy đều có vẻ thất vọng, nhưng Biên Tà vừa quay trở lại, lập tức trong mắt họ lại thắp sáng lên ngọn lửa!
“Biên thần!”
“Biên thần cái khỉ khô!”
Biên Tà vừa quay vào liền mắng đến là hung hăng.
“Nhớ ông mà không biết đường gọi điện cho ông à? Cứ như chết mẹ hết cả lũ rồi ấy. Lớn đầu rồi mà không biết tự mọc chân mà chạy đi à? Còn chờ ông đến nhận nuôi nữa phỏng!”
Cả đám ngây ra nghe chửi.
Biên Tà tiến về phía bảng trắng ghi đầy quy hoạch mới của công ty của Cao Thư Bằng, nhặt lấy cây bút dạ màu đỏ to nhất, viết đè lên đám kế hoạch quần què đó một dãy số thật to.
Sau đó xoay người lại, gõ thật mạnh, nói với đám bọn họ:
“Số để nhảy việc, nhìn cho kỹ vào, gọi nhầm ông không trả tiền điện thoại cho đâu!”
“A a a a a Biên thần!!”
“Huhuhu tôi biết ngay là Biên thần sẽ không vứt bỏ chúng ta mà…”
Vừa dứt lời, công ty lập tức sôi trào, tiếng reo hò hòa lẫn tiếng nghẹn ngào.
Biên Tà hừ một tiếng, chẳng buồn xem phản ứng trẻ con của bọn họ, ném cây bút dạ xuống đất, phen này cuối cùng mới cảm thấy sảng khoái.
Anh không ở lại thêm, xoay người ra về.
Trình Bạch vẫn đang đứng ở cửa công ty, thấy anh đút hai tay trong túi áo đi về phía mình, cô bỗng hiểu vì sao một người có tài hoa có kiêu hãnh như Chu Dị lại bằng lòng đi theo làm người đại diện cho anh nhiều năm như vậy.
Biên Tà thoải mái cả con người, không chút nghĩ ngợi bảo với Trình Bạch: “Giờ thì sướng rồi. Nào, luật sư Trình, tôi mời cô bữa cơm, ăn mừng một phen!”