Tiếng Tô Tô cầu cứu làm Tô Trường Phong đỏ mắt.
"Mày dám uy hiếp tao?"
Lúc này Tô Trường Phong đã sát khí đầy trời!
Độc Hạt cười lạnh: "Tô Trường Phong, mày đang lấy mạng con gái mình ra đùa đấy."
Thời khắc này, sát khí của Tô Trường Phong như hoá thành thực chất, tràn ra mãnh liệt!
"Dám lấy con gái uy hiếp tao là quyết định sai lầm nhất cả đời mày!"
Xoát!
Một tàn ảnh hiện lên, tốc độ quá nhanh, vượt qua cực hạn mắt thường có thể quan sát!
Sau một lát, Độc Hạt và thủ hạ của gã đã đầu một đằng, thân một nẻo, chậm rãi ngã xuống đất...
Bọn họ quá coi thường Thương Long chiến thần.
Đứng trước mặt Tô Trường Phong, bọn chúng không mạnh hơn sâu kiến bao nhiêu. Cho dù dùng đứa con gái Tô Trường Phong yêu thương đe doạ thì phần thắng vẫn bằng không!
Cửa hàng ở lầu bốn, Tưởng Lệ sắp điên rồi. Sau khi đi ra từ phòng vệ sinh, bà phát hiện không cách nào tìm được Tô Tô. Tô Tô sớm đã như miếng thịt trong tim bà, cũng là cục cưng của cả nhà, nếu bị mất thì cả nhà sẽ điên mất!
"Anh thấy cháu gái của tôi đâu không? Nó cao đến đây, rất nhỏ rất đáng yêu..."
Tưởng Lệ hoang mang lo sợ, gặp ai cũng hỏi.
Thế nhưng không ai nói nhìn thấy cả.
"Cầu xin các người, nói cho tôi biết được không? Cháu tôi tên là Tô Tô, vừa rồi nó còn chờ tôi ở đây..."
Tưởng Lệ sốt ruột đến sắp điên rồi, nước mắt không kiềm được mà ào ào rơi xuống.
"Bà ngoại."
Lúc bà đã sắp tuyệt vọng, Tô Trường Phong ôm lấy Tô Tô, xuất hiện phía sau bà.
Nhìn thấy Tô Tô, Tưởng Lệ như sống sót sau tai nạn, vui đến phát khóc!
"Tô Tô, chái đi đâu vậy? Bà ngoại lo muốn chết!"
Tô Tô lộ ra nụ cười ngọt ngào đáng yêu: "Vừa rồi ba ba trở về, ba dẫn cháu đi bên kia mua đồ chơi."
Nói xong, cô bé khoe cây gậy tiên nữ mà Tô Trường Phong vừa mua cho Tưởng Lệ xem.
Tưởng Lệ thở phào nhẹ nhõm, nhận lấy Tô Tô từ trong ngực Tô Trường Phong, ôm thật chặt vào lòng: "Thối Tô Tô, vừa rồi hù chết bà ngoại biết không? Nếu cháu bị bắt mất thì bà ngoại thành tội nhân rồi..."
Tô Tô chu cái miệng nhỏ lên, hôn cái chốc lên mặt Tưởng Lệ: "Bà ngoại đừng nóng giận, Tô Tô thưởng cho bà một nụ hôn."