“Tô Trường Phong, cậu tới làm gì, đi mau!" Tống Thế Minh gấp giọng thúc giục.
Ở trong mắt cha mẹ Tống Thanh Ca c, tiểu tử này vẫn ăn hại giống sáu năm trước, căn bản không phải đối thủ của hai †ên côn đồ.
Tô Trường Phong lại lắc đầu, cười cười: "Ba, nếu hôm nay con đi rồi, thì có còn là con người không?" Tóc vàng vừa nghe, âm hiểm cười cười. “Ơ, mấy người là người một nhà à?”.
“Nếu là người một nhà ngươi, vậy ai cũng đừng mơ đi được”
Nói xong, hắn cùng khỉ ốm nhắm vào Tô Trường Phong: “Lấy một vạn tệ ra đây, tôi sẽ tha các người một mạng.”
“Nếu không, hôm nay tôi sẽ giế t chết một nhà các người!”
Tưởng Lệ nhìn Tô Trường Phong, tức giận đến nghiến rằng.
"Tô Trường Phong, không có bản lĩnh còn giả bộ anh hùng hảo hán, bảo cậu đi cậu lại không chịu đi, nếu không cũng không tốn nhiều tiền như vậy. Thanh Ca kết hôn với cậu quả thật là xui xẻo tám đời!"
Tô Trường Phong cười cười: "Mẹ, không sao. Bọn họ không tính là gì, cùng lắm chỉ là hai con kiến mà thôi”
Tóc vàng vừa nghe, nhất thời nổi giận. “Đm, muốn chết?” Nhưng mà, lời của hắn vừa nói ra khỏi miệng.
Bốp!
Tô Trường Phong cho tên đó ăn một bạt tai, đánh cho hẳn ngã nhào trên mặt đất, bốn cái răng vỡ tung, nửa cái mạng thiếu chút nữa không còn.
“Muốn giết tôi, mày đủ tư cách sao?" Tô Trường Phong nhìn lông vàng và khỉ ốm, thản nhiên nói.
XI. "Tống Thế Minh và Tưởng Lệ đều sửng sốt.
Sáu năm không gặp, tiểu tử này bây giờ khí lực lớn như vậy?
Khỉ ốm cũng bị Tô Trường Phong kinh hãi, tay cầm dao cũng có chút run rẩy.
Tên này ra tay tàn nhãn như vậy, rõ ràng không dễ chọc.
“Được, mày đủ tàn nhẫn. Chờ đó, có bản lĩnh đừng chạy!" Khỉ ốm tay run rẩy, uy hiếp nói.
Tô Trường Phong thản nhiên nhìn hẳn: "Những con kiến hôi chúng mày, đến nhiều hơn nữa thì thế nào? Nếu muốn lúc nào cũng có thể đến tìm tôi.”
“Mày biết bọn tao làngười của ai không?" Khỉ ốm trừng mắt nhìn Tô Trường Phong.
Tô Trường Phong nói: "Tôi mặc kệ các người là người của ai, ai dám động đến người nhà tôi, tôi liền giế t chết người đó.”
Khỉ ốm hừ lạnh một tiếng: "Mày chờ xem đi!”
Nói xong, hẳn ôm cái đầu vàng khè của mình vội vàng rời đi.
Sau khi hai người rời đi, Tống Thế Ân và Tưởng Lệ xem như thở phào nhẹ nhõm, nhưng bọn họ cũng không thay đổi thái độ với Tô Trường Phong.
“Tô Trường Phong, cậu giả bộ gì chứ? Bọn họ là ai, chẳng lẽ cậu không nhìn ra sao?”