"Bọn họ... Không phải bọn họ là người bình thường sao?" Trên mặt Tào Thụy đầy vẻ nghi hoặc.
Tào Thái thở hổn hển: "Thứ dốt nát vô học! Để tao nói cho mày biết rốt cuộc hai đại nhân vật tôn quý này là ai."
Nói xong, ông ta nhìn về phía Tô Trường Phong và Phá Quân, trên mặt tràn đầy cung kính.
"Vị này là Thương Long chiến thần của Bắc Cảnh!"
"Vị này là Phá Quân Chiến Vương của Bắc Cảnh!"
"Bây giờ mày đã biết mình phạm phải hoạ lớn ngập trời gì chưa!!"
Oanh!
Lời này vừa nói ra, Tào Thụy như biến thành pho tượng, sững sờ đứng ở đó.
"Thương... Long Chiến thần?"
"Phá... Quân Chiến Vương?"
Mặc dù anh ta vẫn không dám tin, nhưng cũng biết Tào Thái sẽ không lừa mình. Nếu không ông ta cũng không tức giận đến mức này.
Nói vậy thì lúc nãy anh ta còn có ý đồ xâm phạm vợ của Thương Long chiến thần...
Bịch!
Hai chân anh ta mềm nhũn, quỳ xuống đất.
"Tào Thụy... Bái kiến chiến thần đại nhân, bái kiến Chiến Vương đại nhân..."
Tô Trường Phong cúi người, xách cổ áo anh ta lên.
"Là anh hạ đọc vợ tôi phải không?"
Toàn thân Tào Thụy run rẩy, "... Tôi không biết đó là vợ của ngài... Tôi thật sự không biết... Nếu không cho tôi một trăm lá gan cũng không dám..."
Đáy mắt Tô Trường Phong xẹt qua một tia lạnh lẽo.
Ầm!
Hắn tung một quyền đánh bay Tào Thụy ra ngoài.
"Một quyền này là anh nợ vợ của tôi."
Tào Thụy nằm trên mặt đất, máu me đầy mặt, xương mũi đã gãy, xương mặt cũng sụp xuống hai phần ba, dáng vẻ rất đáng sợ.
Bịch!
Tào Thái cũng quỳ xuống, cắn răng nói: "Xin chiến thần để lại một mạng cho nó! Chỉ cần ngài tha cho nó, tôi bằng lòng lấy mạng đền mạng!"
Tô Trường Phong nhìn về phía Tào Thái, trầm mặc hồi lâu.
Trong lúc hắn trầm mặc, không ai dám nói chuyện, nghe thấy được cả tiếng cây kim rơi.
"Lúc đầu tôi thật sự muốn giết hắn. Nhưng nể mặt ông, tôi tha cho hắn một mạng."
"Tạ ơn chiến thần! Tạ ơn chiến thần!" Tào Thái dập đầu tạ ơn.
Nhưng Tô Trường Phong lại nói: "Có điều tội chết có thể miễn, tội sống khó tha."
"Đỗ Khuê!"
"Có thuộc hạ!" Đỗ Khuê quỳ một chân trên đất, chuẩn bị nhận lệnh.