Khâu Mỹ Linh đỏ mắt, lấy di động ra, muốn gọi điện thoại: "Tô Trường Phong, tôi giế t chết con gái anh!"
Nhưng lúc này.
Một đạo thân ảnh bay ra, đưa thanh đao lên không trung, dùng một lực cực mạnh bổ xuống!
Xoet!
Cả người Khâu Mỹ Linh, bị Tiêu Vũ Long chém thành hai nửa!
“Nếu muốn chết, tôi sẽ thành toàn cho cô.”
Tiêu Vũ Long nhìn Khâu Thiên Giang và những người khác, "Còn ai muốn chết, bây giờ đứng ra cho tôi.”
“Báo thù cho đại tiểu thư!” Xoạt xoạt xoạt!
Bát đại Thái Bảo đột nhiên động thủ, vây Tiêu Vũ Long ở giữa. Nhìn thấy Tiêu Vũ Long bị vây, bốn đại chỉ huy sứ khác
đều rút chiến đao ra, chuẩn bị tiến lên.
Nhưng Tiêu Vũ Long lại cười hắc hắc: "Đừng lên, lão tử đã lâu không đánh nhau, để lão tử đánh cho đã ghiền.”
Nói xong, hắn hướng tám người kia ngoắc ngoäc ngón tay.
“Con mẹ nó, lên hết đi.” Xoetl Bát đại Thái Bảo di chuyển, thân ảnh cực nhanh.
Nhưng mà, tốc độ của Tiêu Vũ Long so với bọn họ còn nhanh hơn!
Bùm!
Một chưởng duy nhất, đánh xuyên ngực một tên.
Một cước duy nhất, đạp một người thành hai mảnh!
Trong vòng ba phút ngắn ngủi, Tiêu Vũ Long liền giải quyết xong đám người này. Trên mặt đất bốn người bọn họ không cụt tay thì cũng cụt chân, máu tươi đầm đìa, nhìn thấy mà giật mình.
Đám đường chủ và bọn thuộc hạ bên dưới tay Khâu Thiên Giang, có không ít người nhịn không được đều nôn cả ra.
Cảnh tượng máu me thế này bọn họ chưa từng nhìn thấy
“Còn muốn lên nữa không?”
Tiêu Vũ Long cầm chiến đao, chỉ về phía ba mươi sáu đường chủ và bảy ngàn thuộc hạ phía sau Khâu Thiên Giang.
“Ngươi?” “Ngươi?” “Hay là ngươi?”
Những đường chủ cùng đám thuộc hạ kia, hai chân bọn họ đều đang mềm nhữn cả, không ai dám đi về phía trước...
"Bốn vị tông sư các ngươi, muốn thử không....?" Tiêu Vũ Long nhìn bốn vị tông sư, chép miệng, vẫn chưa nói hết ý của mình.
Lúc này, bốn tông sư này đều sợ tới mức khuôn mặt trắng bệch.
Tuy rằng bọn họ là tông sư, nhưng cũng chưa từng thấy cảnh tượng thảm thiết như vậy.
Đối với tình hình như này, với tướng sĩ chinh chiến trên chiến trường lâu ngày thì không tính là gì, nhưng đối với người bình thường, lại đủ để dọa cho bọn họ nửa năm không dám ăn cơm, mỗi lần nghĩ đến là sẽ ám ảnh.