Trầm mặc một lát, bà chợt nói: "Tô Trường Phong, cậu đừng cho là tôi không biết, vừa rồi là cậu động tay chân với Thiên Châu. Thiên Châu mà Hạo Trạch tặng cho tôi không có vấn đề gì, là cậu lấy đi Thiên Châu rồi đổi thành đồ giả! Cậu thật to gan!"
"..." Tô Trường Phong im lặng.
"..." Bọn người Tống Thanh Ca cũng câm nín.
Lão phu nhân này rõ ràng đang trợn mắt nói dối.
Nhưng rất nhanh Tô Trường Phong đã hiểu ra, không phải lão phu nhân không tin Thiên Châu là giả, mà không muốn làm Vưu Hạo Trạch và Tống Gia mất mặt.
Bà ta tat nước bẩn lên người mình thì có thể tránh đi một cách hoàn mỹ.
Thật sự là tuyệt diệu.
"Tô Trường Phong, nhìn không ra tay của anh cũng rất nhanh." Tống Thanh Mạn phản ứng lại, vội chỉ trích theo: "Bà nội, cháu gọi bảo vệ đến, đuổi nhà bọn họ ra ngoài!"
Nhưng lúc này, lão phu nhân lại nói: "Tô Trường Phong, tôi sẽ tính sổ chuyện cậu lén đổi Thiên Châu sau buổi lễ đính hôn hôm nay!"
Sau đó, bà ta nhìn về phía các khách khứa ở đây: "Làm mọi người chế giễu, chờ lễ đính hôn kết thúc tôi sẽ đích thân giáo dục thứ chẳng ra gì Tô Trường Phong này. Chẳng qua bây giờ mọi người đến đông đủ, tranh thủ ngồi xuống đi."
"Lễ đính hôn của Thanh Mạn lập tức bắt đầu."
Lão phu nhân đã lên tiếng thì tất nhiên đám người không dám không nghe. Thế là đám người trong sảnh lại ngồi vào vị trí của mình.
Sau đó lễ đính hôn chính thức bắt đầu.
Sau khi buổi lễ bắt đầu, bầu không khí dần dần nóng lên.
Mồm mép của Vưu Hạo Trạch vẫn rất lợi hại, lên đài thâm tình tỏ lòng "Từ thâm tâm" một hồi đã khiến khách khứa dưới đài phát ra một loạt tiếng hoan hô.
Một giờ trôi qua rất nhanh.
Bởi vì Tống Thanh Ca đi đến phòng vệ sinh, Tô Trường Phong ngồi ở phía dưới, có chút buồn bực ngán ngẩm.
Hắn chẳng có cảm giác gì với lời tỏ tình của Vưu Hạo Trạch, ngược lại cả người nổi hết da gà lên.
"Anh rể, là nói của người kia giả dối quá, những người này cũng tin à?" Mặc dù tuổi tác của Lâm Mộng Kỳ không lớn, nhưng cũng là cao thủ tình trường, liếc một cái đã nhìn ra Vưu Hạo Trạch này giả dối, ở phương diện này thì Tống Thanh Ca cũng không bằng cô được.
Tô Trường Phong cười lạnh một tiếng: "Người của Tống gia đều thích đồ giả, cũng không phải em không thấy."
Hắn dùng một câu nói ra hai ý nghĩa.
Lâm Mộng Kỳ hừ một tiếng: "Đám người Tống Gia này thật là vô sỉ, đã vô sỉ đến tình trạng chẳng cần chút mặt mũi nào. Anh rể, em không muốn tiếp tục chờ ở đây, em muốn ói quáhả. Chúng ta gọi dì hai, dượng và chị em cùng đi thôi."
Nói xong, cô dắt cánh tay Tô Trường Phong rời khỏi chỗ ngồi.
Nhưng lúc này, Tống Khải lại ngăn lại trước mặt Tô Trường Phong.