Người nào đó điềm nhiên múc từng thìa cháo, còn không quên nhắc nhở tôi, “Em còn không nhanh lên là sẽ muộn giờ làm đấy.”
Tôi bưng bát cháo húp sạch, sau đó vội vàng lao ra cửa.
Đúng chín giờ, tôi yên vị ngồi ở bàn làm việc cho tới tận mười một giờ trưa, anh mới từ tốn bước vào công ty.
Sáng ngày hôm sau, tôi nhàn hạ phết maiyonaise lên miếng sandwich. Người nào đó nghi hoặc hỏi tôi, “Em không sợ đến muộn à?”
“Đến muộn thì đến muộn”
“Đến muộn thì bị cắt tiền thưởng đấy”.
“Dù sao số tiền ấy cũng là tiền của anh”.