Tay run lập cập thế nào, tôi lại gọi vào số của Mr. Bu.
Đang định cúp máy thì anh đã bắt máy rồi, “ A lô? “.
Hình như anh vẫn còn ngái ngủ, giọng nói có chút mơ hồ, mông lung.
“ Em đang ở công Viên Bút Sơn, đáng sợ quá, anh đến đón em được không?”
Thực ra khi đó tôi và anh không tính là thân thiết, mới chỉ gặp nhau có hai lần mà thôi. Chắc chắn là anh không lưa số của tôi vào điện thoại.
Nhưng rất nhanh, anh đã gọi tên tôi.
Giây phút ấy, nước mắt tôi bỗng trào ra, khóc nức nỡ, ' Liệu em có chết ở đây không? Anh mau đến cứu em đi! “.
Mr. Bu không trả lời, cũng không cúp máy, sau đó, tôi nghe thấy từng nhịp thở gấp gáp trong điện thoại.
Anh đang chạy.
Cho đến ngày hôm nay, tôi vẫn không sao quên được âm thanh thở gấp của anh hôm đó. Khi Mr. Bu chạy tới trước mặt, tôi liền đứng dậy, đôi chân tê cứng, tôi đứng cũng không vững nữa, ngã nhào vào lòng anh, nước mắt nước mũi thấm ướt lem nhem trên Áo anh.
Sau đó, anh hỏi tôi, “ Khi đó sao em lại có số điện thoại của anh? Em thầm mến anh từ lâu rồi đúng không? “.
Tôi hỏi lại, “ Lúc ấy anh nhận giọng em nhanh thế? Anh thầm mến em lâu rồi đúng không? “.
Thực ra sâu thẳm trong trái tim, tôi có chút sợ hãi. Nếu lúc đó tôi không lỡ tay gọi cho anh, chúng tôi liệu có đi đến ngày hôm nay không?
Sai một ly, đi ngàn dặm.
Thực ra, tôi rất may mắn!