Sau khi vụ án kết thúc một thời gian, anh còn chưa kịp giải thích gì với tôi thì đã phải bay đi Paris cùng đối tác.
Không lãng mạn chút nào, thậm chí còn hơi thê thảm nữa là đằng khác.
Hồi đó anh ở quận 11 tại Paris, đâu đâu cũng thấy cướp giật. Đáng sợ nhất là Mr.Bu đang nói chuyện với tôi thì bị giật mất điện thoại. Tôi nghe thấy tiếng anh kêu đau qua điện thoại di động, sợ đến run người, rất nhanh sau đó thì máy bị ngắt kết nối. Tôi không thể nào liên lạc được với anh, tâm tình hoảng loạn, cả đêm mất ngủ.
Ngày hôm sau Mr.Bu gọi điện cho tôi, “Anh không sao, chỉ bị người ta dùng gậy đánh vào sau đầu”.
Tim tôi sắp vọt cả ra ngoài, “Anh mau đi bệnh viện kiểm tra đi chứ!”.
“Bây giờ các bác sỹ ở Pháp đều đang nghỉ phép, trong mấy tháng này không được phép ốm hay bị thương.”
Tôi nghe mà muốn khóc, “Sao lại đến nông nỗi này?”.
“Không có chuyện gì đâu”, giọng nói của anh vô cùng dịu dàng, “Khi anh còn nhỏ đã gặp chút vấn đề về mạch máu não, chưa biết chừng ăn một cú này còn đả thông được huyết quản cũng nên”.
Anh im lặng giây lát rồi lại nói, “Qua được kiếp nạn này, chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa”.
Nước mắt của tôi lại tuôn rơi, “Sao hôm trước anh lại từ chối lời cầu hôn của em?”.
“Ngốc, một lỗi mà phạm tới hai lần.”
“Cái gì?”
“Cho dù là tỏ tình hay cầu hôn, đó đều là những việc nên để anh làm.”