Vừa chính thức bước vào công việc không bao lâu, tôi gặp phải một màn sóng gió trên mạng xã hội. Thời gian đó, Weibo của tôi ảm đạm hơn rất nhiều, lượt xem giảm mạnh, tỷ lệ người ghé xem trang cũng không đáng là bao, lượt thích, bình luận và chia sẻ lại càng thưa thớt đến đáng thương, nhóm Chat của người hâm mộ vắng tanh như chùa bà đanh.
Trong lòng tôi có nhiều phiền muộn nhưng lại chẳng biết trút vào đâu, đành nói với Mr. Bu, "Nhiều lúc, em thấy mấy người tự xưng là fan kia thật bạc bẽo".
Anh nói, "Đây là một cơ hội tốt để em có thể kiểm chứng ai mới là người mến mộ, yêu thương em thật lòng".
"Nhưng em vẫn cảm thấy vô cùng thất vọng, giống như bị những người mình tin tưởng nhất phản bội vậy."
“Chúng ta đều phải học cách nếm trải nỗi thất vọng để bắt đầu một cuộc sống mới.”
Đột nhiên tôi lại muốn nhõng nhẹo vài câu, hỏi: “Có khi nào anh cũng giống như mấy người đó, hôm qua còn nói yêu em, ngày mai đã lại rời xa em không?”
Lần này, đột nhiên Mr.Bu lại vô cùng phối hợp diễn với tôi, “Không đâu, em là định mệnh của đời anh”.
“Thôi đi, anh miệng quạ như vậy, rõ ràng là anti-fan của em mà”.
“Thế là, tôi cùng anti-fan kết hôn”.
Đó là năm thứ sáu kể từ khi chúng tôi quen nhau, tôi và anh đã cùng đi xem bộ phim điện ảnh thứ chín mươi chín.
175.
Kỹ năng sinh tồn của Mr. Bu thực sự rất mạnh mẽ, những lúc đi du lịch anh chẳng khác nào chú mèo máy Doremon.
Khi tôi bị cảm lạnh, anh sẽ lấy máy sấy trong khách sạn sấy vào huyệt thái dương của tôi, đồng thời lấy nước nóng cho tôi ngâm chân, cho tôi uống nước nóng để ép hết mồ hôi trong người ra, ngày hôm sau tôi liền khỏi. Có đôi khi tôi bị say xe, những lúc ấy anh sẽ lấy vài lát gừng tươi đặt lên bụng cho tôi.
Ấn tượng sâu sắc nhất trong tôi là ở chuyến du lịch Dubai, chiếc váy tôi mặc nhăn nhúm đến đáng thương. Tối hôm đó về tới khách sạn, hai chúng tôi đều mệt lả ra rồi, nhưng anh vẫn dùng ứng dụng phiên dịch trên điện thoại để tới quầy lễ tân mượn bàn là, tiếc là không mượn được.
Tôi đang tắm thì đột nhiên anh gõ cửa, "Cho anh vào nhờ một lát".
"Em mệt chết đi được! Anh đùng quậy phá nữa có được không?”, tôi rầu rĩ nói.
Nhưng anh vẫn mở cửa đi vào, trừng mắt nhìn tôi, treo chiếc váy của tôi lên giá treo trong nhà tắm.
“Anh đang làm gì thế?”
Mr. Bu chẳng thèm đếm xỉa tới tôi. Ngày hôm sau, chiếc váy của tôi đã thẳng ra rất nhiều, lúc này tôi mới biết anh lợi dụng hơi nước bốc lên trong nhà tắm để là quần áo. Tôi không nhịn được đành phải thắc mắc sao anh lại có thể biết nhiều thứ như vậy.
Anh rất vô tình buông một câu, “Tại vì em quá ngốc”.
“Đừng cố tỏ vẻ khinh thường em, rõ ràng là anh rất thích hưởng thụ cảm giác được chăm sóc cho em”, tôi vừa nói vừa định phết Hummus(*) lên bánh mì Pita(**), nhưng nghĩ thế nào lại đưa cho Mr.Bu.
(*) Hummus là một món ăn Trung Đông và Ả Rập, làm từ đậu gà nấu chín nghiền nhuyễn trộn với xốt tahini, dầu ô liu, nước cốt chanh muối và tỏi.
(**) Pita là một loại bánh mì ở Trung Đông.
Anh làu bàu vài câu sau đó rất vui vẻ phết cho tôi.
Đúng là đứa trẻ ấu trĩ.
176.
Con đường dốc nhất thế giới, đường Baldwin ở New Zealand, để lên được dốc còn khó hơn cả leo núi, có khi phải bò bằng cả tay lẫn chân. Có người lái xe lao xuống dốc như đang chinh phục con dốc cao nhất thế giới vậy.
Lúc đó chúng tôi cũng thuê một chiếc mô tô nhỏ, tôi nói, “Đẫ đến đây rồi thì chúng ta cũng phải chinh phục một chút chứ”.
Nhưng Mr Bu không chịu. Tôi chế nhạo anh nhát gan, anh nói, “Đợi anh mười phút, anh chuẩn bị hậu sự cho mình đã”.
Tôi cười, "Cứ làm như anh có khối tài sản lên tới vài tỷ không bằng".
Anh nghĩ một lát rồi nói, "Cũng đúng, tài sản quý giá nhất của anh chính là em rồi.”
177.
Để cho tôi có thể chuẩn bị tâm lý sẵn sàng cho việc "yêu xa", trước chuyến công tác một tháng trời ở Thâm Quyến, Mr. Bu đã đưa tôi đi Đài Bắc, điểm đến đương nhiên chính là Hoa Liên. Chúng tôi ở đó nguyên một ngày trời để tới thăm xưởng kẹo Hoa Liên nổi danh một thời.
Anh nói khi còn nhỏ đã từng nghe một câu chuyện, có một cậu bé rất thích ăn kẹo ở xưởng kẹo Hoa Liên, ngày nào cũng phải xếp một hàng dài để chờ mua kẹo. Có một ngày cậu hỏi ông bán kẹo vì sao kẹo ở đây lại ngon đến như vậy.
Ông bán kẹo nói, "Bởi vì phải chờ đợi. Thời gian chờ đợi khiến hương vị của kẹo đi sâu vào lòng người hơn".
Tối hôm đó, chúng tôi tới một rạp chiếu phim bình dân ở Hoa Liên để cùng xem bộ phim Tháp Tokyo do Hitomi Kuroki và Junichi Okada đóng. Trong phim, Junichi Okada nói, "Tôi rất tận hưởng quãng thời gian phải chờ đợi cô ấy. Thời gian đợi càng lâu, tôi càng yêu cô ấy".
Khoảng thời gian suốt một tháng xa nhau, mỗi khi nhớ Mr Bu, tôi sẽ nghĩ đến câu chuyện về xưởng kẹo Hoa Liên mà anh kể cho tôi lúc đứng trên bãi cỏ. Hàng cây trải dài soi bóng xuống khuôn mặt anh, gió hiu hiu thổi lay cành cây rung động tựa như nụ cười của anh.
178.
Lúc tới Singapore chơi, tôi thích nhất là ăn kem F&N.
Khi "đến tháng" thì không thể ăn đồ lạnh, tôi phải tranh thủ lúc Mr. Bu không để ý, ăn vụng mấy miếng, kết quả, tôi bị đau bụng dữ dội.
Mr. Bu tức đến nghiến răng nghiến lợi, lạnh mặt không thèm đếm xỉa tới tôi nữa.
Tiếp viên hàng không đưa nước ấm đến cho tôi, tôi chỉ chỉ vào Mr. Bu nói, "Can you have a word with my husband? “Cô ấy biết lỗi rồi!".
Tiếng Trung của cô tiếp viên hàng không đó quá tệ, chỉ có thể gượng gạo nói với Mr. Bu, "Hòn đá của cô ấy bị chọc rồi."(*)
(*) Vì nữ tiếp viên hàng không phát âm tiếng Trung không chuẩn, nên câu "Cô ấy biết lỗi rồi” của tác giả đã phát âm nhầm thành “Hòn đá của cô ấy bị chọc rồi”.
Những người biết tiếng Trung trên chuyến bay đó đều cười ngặt nghẽo.