Mr.Bu đứng chờ tôi suốt cả buổi, sau đó lại phải cõng tôi trên lưng.
Chúng tôi đi tàu điện ngầm để về nhà. Lối đi mới ở Tây Trực Môn dài vô tận, anh lặng lẽ cõng tôi xuyên qua dòng người. Giữa biển người mênh mông, chúng tôi như những chú cá bơi ngược dòng. Không hiểu tại sao, khi ở trên tấm lưng vững chắc mà rộng rãi của anh, tôi lại rơi nước mắt.
Ký ức của con người kỳ diệu như vậy đấy. Rõ ràng chỉ là những chuyện vụn vặt không đáng nói, nhưng lại trở thành hình ảnh khắc sâu trong tâm trí tôi, không tài nào quên được.