Có lần anh hỏi tôi, “Em cũng viết loại văn ngây ngô như thế này từ bao giờ thế?”.
Tôi đáp, “Có văn phong, có hứng thú thì viết thôi”.
“Không đăng lên, không xuất bản? Em mà cũng chịu lặng lẽ thế sao?”
Tôi bĩu môi khinh thường, “Những người chỉ nghĩ đến lợi ích như anh sao có thể hiểu được những người chỉ đơn thuần làm một cái gì đó theo hứng thú và không vì một mục đích nào cơ chứ”.
Anh cười “he he” hai tiếng, nói, “Nếu anh không nghĩ đến lợi ích, chỉ toàn làm việc tùy hứng thì ai nuôi em?”.
Mẹ ơi, dân Luật mãi mãi chẳng bao giờ đấu lại được dân Toán.