Hoàng cung Hoài Tống.
Bên trong điện Mạch Cơ rộng lớn chỉ có một ngọn nến tù mù, màn lụa xanh nhạt khẽ lay động trong gió, hành lang được đẽo bằng gỗ lê theo phong cách cổ xưa dài hun hút, nhìn đơn giản nhưng quý giá, mỗi bước đi đều để lại âm thanh rất đặc biệt, văng vẳng như tiếng rì rầm xuyên qua dòng thời gian.
Tất cả các cung đã được treo đèn trắng từ sớm, hôm nay là ngày giỗ của tiên hoàng Nạp Lan Liệt, chúng cung nhân đều mặc y phục trắng, ngay cả khóm cúc hồng nở rộ trước cửa cung cũng được bọc lại bằng lụa trắng, màn mưa rả rích kiến không gian càng thêm ảm đạm.
Tiếng ngọc bội va chạm kêu leng keng, một cô gái vận cung trang, tóc cài trâm chim loan ngậm ngọc chậm rãi đi đến giữa đại điện. Người này có ngũ quan xinh xắn, tuy không tính là tuyệt sắc nhưng lại thanh nhã như lan, trong trẻo như tuyết.
Cuối điện có đặt vài chiếc bàn nhỏ thấp sát đất, bên cạnh là một đám tiểu thái giám vừa vây quanh bàn vừa la hét ồn ào, ai cũng mặt đỏ ửng, gân xanh nổi đầy trán. Lẫn trong đám người là một thiếu niên vận long bào vàng rực đang ra sức khua tay múa chân, rõ ràng là đã mười tám mười chín tuổi nhưng hành động cử chỉ lại như trẻ con sáu bảy tuổi.
Ma ma đi bên trái cô gái nhướng mày, tiến lên nói lớn: “Trưởng công chúa giá lâm mà còn không hành lễ?”
Đám người đang đùa giỡn hăng say nghe nói liền vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy cô gái đứng giữa điện thì kinh hoảng chạy lại quỳ rạp xuống, hô lớn: “Tham kiến Trưởng công chúa, công chúa thiên tuế, thiên thiên tuế!”
“Đứng lên cả đi.” Cô gái áo trắng lẳng lặng gật đầu, cất giọng nhẹ như hơi sương buổi sớm rồi nhìn sang thiếu niên mặc long bào đứng giữa đám người, khẽ ngoắc, “Dục Nhi, lại đây.”
Thiếu niên gãi gãi đầu, hơi không tình nguyện đi tới. Đám hạ nhân bên cạnh cô gái vội vàng hành lễ, “Thỉnh an hoàng thượng.”
Vị hoàng đế trẻ tuổi cũng không nhìn bọn họ mà ngẩng đầu lên, vung vẩy tay áo, khóe miệng đầy nước dãi, bộ dạng như học trò nhỏ sợ thầy giáo, nói với cô gái: “Hoàng tỷ, ta không có làm gì bậy.”
Nội điện lập lòe ánh nến, cô gái rút một chiếc khăn tay thêu hoa lan ra, nhẹ nhàng lau nước dãi cho hoàng đế rồi nói: “Hoàng tỷ biết.”
Hoàng đế cúi đầu lẩm bẩm gì đó nghe không rõ, cô gái thở dài, hỏi: “Hôm nay là ngày giỗ của phụ hoàng, vì sao Dục Nhi không muốn đi lăng miếu dâng hương mà còn sai người đánh Lộ công công?”
Hoàng đế cúi đầu, nhỏ giọng rụt rè nói: “Ta… ta… không muốn đi.”
Cô gái cũng cúi thấp đầu, kiên nhẫn hỏi: “Vì sao vậy? Có thể nói cho hoàng tỷ biết không?”
“Bởi vì… bởi vì…” Hoàng đế ngẩng đầu lên, khuôn mặt tuấn tú vốn trắng trẻo chợt trở nên đỏ bừng, ra sức biện hộ: “Bởi vì đám người Trường Lăng vương luôn chế giễu ta… ta không thích chơi với bọn họ.”
Bên ngoài mưa vẫn rơi rào rào, hơi nước được gió thổi qua hành lang luồn vào điện, lành lạnh. Hồi lâu sau, cô gái gật đầu, nói: “Nếu đã không thích thì không đi vậy.”
Nói xong nàng lại quay sang đám tiểu thái giám đang quỳ đầy đất, căn dặn: “Hầu hạ hoàng thượng cẩn thận.”
Đám tiểu thái giám mười hai mười ba tuổi đồng loạt ‘dạ’ một tiếng rõ to.
Cô gái xoay người mang theo chúng cung nhân đi ra cửa. Chỉ lát sau, trong điện lại truyền ra tiếng cười đùa rôm rả.
Có ai ngờ được, vị hoàng đế đứng đầu Hoài Tống giàu có nhất đại lục lại là một kẻ ngớ ngẩn, vĩnh viễn mang đầu óc của trẻ con mười tuổi, không bao giờ lớn. Đây chính là bí mật được giữ kín tuyệt đối của hoàng thất Hoài Tống, được Trưởng công chúa trăm phương ngàn kế che giấu không để người ngoài biết đã rất nhiều năm. Nhưng hiện tại, Nạp Lan Hồng Dục đã trưởng thành, thời gian nhiếp chính không thể tiếp tục kéo dài được nữa, tiếng phản đối cùng chất vấn trong triều đã càng ngày càng nhiều, Trưởng công chúa cũng dần cảm thấy mình không thể chống đỡ được nữa rồi.
Năm đó, sau nửa đời rong ruỗi trên lưng ngựa mở mang phía Đông lãnh thổ, trước khi chết Nạp Lan Liệt nhìn đứa con gái còn chưa trưởng thành cùng đứa con trai bị ngớ ngẩn, chỉ có thể ngửa mặt lên trời ca thán một câu ‘Sát nghiệt qua nặng!’ rồi vĩnh biệt trần thế, giao lại toàn bộ giang sơn vạn dặm cho người thiếu nữ khi ấy vẫn chưa tròn mười lăm tuổi. Mới chớp mắt mà đã qua năm năm.
Nhìn bóng lưng gầy gò đi phía trước, Vân cô cô chợt thấy hoảng hốt, năm đó thiếu nữ này còn búi tóc hai bên mà bẵng cái đã hơn hai mươi, tuổi xuân như hoa như ngọc cứ như vậy chậm rãi trôi qua trong chốn cung đình thâm sâu này. Dẫu bên ngoài có đồn đại Trưởng công chúa Hoài Tống anh minh quyết đoán như thế nào, trí tuệ tuyệt luân đến đâu, thậm chí những năm gần đây đã dần có người hoài nghi Trưởng công chúa mưu đồ đoạt chính, âm thầm giam lỏng hoàng để, thâu tóm quyền hành này nọ… Nhưng chỉ một mình bà biết, trong lòng cô gái này có bao nhiêu khổ sở.
Năm năm, cuộc đời của một nữ nhân có được bao nhiêu lần năm năm chứ?
“Công chúa, đêm đã khuya rồi, nên hồi cung nghỉ ngơi thôi.”
Nạp Lan Hồng Diệp nhẹ lắc đầu: “Điện Ngự Hách vẫn còn ít công văn cần hồi đáp.”
Vân cô cô sốt ruột nói: “Vậy thì mang về tẩm cung hồi đáp nhé?”
Nhìn lão ma ma đã chăm sóc mình từ nhỏ, Nạp Lan Hồng Diệp mỉm cười, nói: “Ừ.”
Vân cô cô mừng rỡ, vội vàng cho người đến điện Ngự Hách lấy công văn sang. Chỉ chốc lát sau, bên trong điện Phù Nhu đã sáng rực ánh đèn, tuy Nạp Lan Hồng Diệp không phải người thích khoa trương, nhưng cung nhân đều biết ai mới là chủ nhân chân chính trong hoàng cung, dĩ nhiên hầu hạ vô cùng cẩn thận.
Mãi gần canh ba, Vân cô cô đã lén đi vào ngó chừng nhiều lần, khó khăn lắm mới thấy được chồng công văn trên bàn có vơi đi một chút, nhận ra Trưởng công chúa đang cầm một bức thư hồi lâu vẫn chưa hạ bút thì rốt cuộc không nhịn được đi tới, cau mày hỏi: “Công chúa, có chuyện gì mà khó quyết định như vậy ạ? Đã canh ba rồi, sáng mai còn phải vào triều.”
“Gì cơ? À, là thư từ biên thành.” Nạp Lan Hồng Diệp hơi giật mình vì suy tư bị ngắt quãng, nàng vén tóc sang một bên, không giấu giếm vị cô cô thân cận nhất bên người, nói: “Đại Hạ đã dấy binh tấn công Bắc Yến rồi. Bắc Yến đưa tin xin tiếp tế lương thảo và thuốc men, ngoài ra còn muốn dùng khoáng sản đổi lấy binh khí của chúng ta nữa.”
Theo sát bên cạnh Nạp Lan Hồng Diệp chừng ấy năm, Vân cô cô hiển nhiên cũng không suy nghĩ như nữ nhân bình thường, bà khẽ cau mày, “Chẳng phải mấy hôm trước vừa mới gửi đi một bận rồi sao?”
“Không đủ, nhiêu đó chẳng thấm vào đâu, bị Trường Nhạc hầu và Tấn Giang vương ra sức cản trở. Bọn họ viện cớ chiến sự ở bờ Đông còn chưa yên, vật liệu không đủ, huống chi hiện tại chiến sự ở phía Bắc lại đẩy vật giá tăng cao, vàng Yến thế tử đưa lúc trước không đủ bù.”
Nói xong Nạp Lan Hồng Diệp bất chợt khẽ nhíu mày, nghe được tiếng động ồn ào truyền ra từ hướng điện Tẩm An thì đứng dậy hỏi: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì?”
Vân cô cô vội vàng đi ra ngoài, một lát sau trở lại cười nói: “Không có gì, là tiểu điện hạ khóc đêm, hoàng hậu lo tiểu điện hạ bị cảm lạnh nên phái người truyền thái y.”
Nạp Lan Hồng Diệp nhăn mày, hỏi: “Thái y nói sao?”
“Thái y nói không sao, chỉ là trẻ con ban đêm đói bụng mà thôi.”
Nạp Lan Hồng Diệp mỉm cười, ánh mắt cơ trí trở nên sáng ngời, “Đứa bé này chính là hy vọng của Đại Tống ta, khó trách hoàng hậu cẩn thận như vậy. Cô cô nhiều kinh nghiệm, ngày thường có rảnh thì năng đến thăm nom thằng bé nhiều một chút.”
“Dạ.”
Nạp Lan Hồng Diệp từ tốn ngồi xuống, thở ra một hơi nhẹ nhõm. Thật may mắn, may mà Dục Nhi vẫn có được một đứa con, nếu đệ ấy đã không cách nào nắm giữ đế vị thì nàng cũng chỉ có thể gửi gắm hy vọng lên người đứa bé này.
Chẳng qua, vẫn còn cần bao nhiêu năm nữa đây?
Nàng nhẹ lắc đầu, không muốn tiếp tục nghĩ về chuyện này, tiện tay cầm một tấu chương viết hai chữ ’Chờ duyệt’ lên rồi để sang một bên.
Vân cô cô nhíu mày, dáng vẻ như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không thể mở miệng. Những năm này, công chúa vẫn rất luôn để tâm đến chuyện của Bắc Yến, nhất là sau khi Bắc Yến giành lại độc lập, gần đây lại còn phá lệ mạo hiểm dấn thân vào cuộc tranh đoạt đó.
Có điều, công chúa cơ trí như vậy, dĩ nhiên hành sự có thâm ý riêng mà bà không thể hiểu được. Cũng giống như hàng vạn hàng nghìn con dân Đại Tống thường nói, công chúa chính là sao trên trời hạ phàm, thánh minh trong sáng tựa gương.
Nạp Lan Hồng Diệp đi đến cạnh cửa sổ, kéo màn lụa sang một bên, bên ngoài trời vẫn mưa rả rích, hoa sen dập dềnh trên mặt hồ xa xa, thỉnh thoảng có chú cá chép quẫy đuôi bay lên khỏi mặt nước phơi cái bụng lấp lánh vảy trắng.
Nạp Lan Hồng Diệp chợt cảm thấy lạnh, chúng cung nhân đã lần lượt lui xuống, Vân cô cô dọn chăn mền xong cũng đi ra khỏi phòng. Trong thoáng chốc nội điện trở nên tĩnh lặng như tờ, không gian chỉ còn tiếng mưa tí tách cùng tiếng ếch kêu văng vẳng từ bên ngoài.
Nàng đột nhiên nhớ lại, rất nhiều năm trước, bên dưới gốc chuối vào một đêm mưa rả rích, thiếu niên có đôi mắt sáng như sao nắm chặt bàn tay nhỏ trắng nõn của một đứa trẻ vừa lên mười…
Kết nghĩa kim lang, vĩnh viễn không rời bỏ.
Năm đó, Nạp Lan Liệt vẫn còn tại thế, hoàng thất còn trên đỉnh cao quyền lực, tiểu công chúa nhận hết toàn bộ sủng ái ở Đại Tống được đặc cách theo thúc phụ là An Lăng vương đi sứ đến Đại Hạ. Khi ấy nàng mặc nam trang, tự xưng là Huyền Mặc con trai út của An Lăng vương, vô tình gặp gỡ thế tử Bắc Yến đang làm con tin ở thành Chân Hoàng. Sau một tháng chung đụng, hai người hợp ý liền kết nghĩa làm huynh đệ, về sau tuy người đầu Nam người đầu Bắc nhưng vẫn duy trì thư từ qua lại, chưa từng gián đoạn.
Nhớ năm đó, nàng lanh lợi tinh quái, Yến Tuân cởi mở phóng khoáng, thằng nhóc nhà Mục Hợp tuy kiêu căng nhưng không xấu, Gia Cát Hoài trầm ổn, Gia Cát Nguyệt quái gở khó gần, Triệu Triệt cao ngạo nhưng lại thường xuyên bị nàng hùa với Yến Tuân và Mục Hợp Tây Phong chọc cho tức đến nổi gân xanh, có lần hắn còn cầm kiếm đuổi Mục Hợp Tây Phong chạy qua hơn ba mươi cổng cung, tuyên bố không giết được hắn thì không thôi. Nhóc Triệu Tung khi đó còn thò lò nước mũi, khóc lóc ỉ ôi đòi đi theo chơi, nhưng tất cả ngại hắn còn nhỏ nên không ai muốn dẫn hắn theo.
Thoáng cái đã hơn mười năm, hiện tại, cảnh còn người mất, những khuôn mặt năm đó đã sớm không còn như trước. Có người giành lại được tự do, có người gặp nhiều khó khăn, có người nung nấu dã tâm bừng bừng, có người nội tâm đau buồn, còn có người đã sớm hóa thành tro bụi…
Nạp Lan Hồng Diệp lấy từ trong ngực ra phong thư vừa được mang vào cung sáng nay, mới chỉ một ngày mà thư đã được đọc đi đọc lại đến mức sờn góc, trang giấy ấm áp vẫn còn lưu lại mùi hương thiếu nữ nhàn nhạt. Nàng lại mở thư ra, nét chữ mảnh nhưng rắn rỏi nhất thời đập vào mắt.
“Huyền Mặc hiền đệ, đại chiến giữa Bắc Yến và Đại Hạ đã bắt đầu, vi huynh sắp phải ra chiến trường, trước khi lên đường, huynh suy xét tới lui mà vẫn phải cầu xin hiền đệ tương trợ chuyện lương thảo và quân nhu. Nửa tháng trước, huynh có đi gặp Nạp Lan trưởng công chúa của Hoài Tống, nàng đồng ý tiếp tế lương thảo cho Bắc Yến. Hiện tại, phía Đông quý quốc đột nhiên dấy lên chiến sự, vi huynh e ngại quốc quân và dân chúng nước đệ sẽ phản đối, nếu Trưởng công chúa bị động, kính xin hiền đệ ở giữa chu toàn mọi chuyện, trấn an triều thần. Chuyện này có liên quan đến sinh tử của Bắc Yến, vi huynh có thẹn cũng phải đứng ra cầu xin. Nể tình nghĩa nhiều năm giữa ta và đệ, xin hãy tương trợ, vi huynh ở quan ải xa vạn dặm nhất định sẽ vô cùng cảm kích ân nghĩa của hiền đệ.
Nghe nói tháng trước hiền đệ đại hôn với con gái Lương gia ở Hoài An, huynh không thể góp mặt chung vui, chỉ có một cây trâm ngọc tặng cho đệ muội. Chúc hiền đệ phu thê hòa thuận, sống đến đầu bạc răng long.
Tái bút: Cuối cùng cũng nhìn thấy được vị Trưởng công chúa xinh đẹp vô song thế gian khó cầu mà hiền đệ thường nhắc. Có điều, mặt nàng ta bị một cái khăn dày che hết nửa, giọng nói thì khàn khàn nặng nề như người già, đoan trang có thừa nhưng quá thiếu sức sống. Khi đó, huynh bất giác cảm thấy thẩm mỹ của hiền đệ quả thật có hơi khác người. Ngày khác có duyên gặp lại, nhất định sẽ cạn chén lớn ‘tán thưởng’ mắt nhìn của hiền đệ.”
Nạp Lan Hồng Diệp chau mày, đọc đi đọc lại mấy dòng ‘mặt nàng ta bị một cái khăn dày che hết nửa, giọng nói thì khàn khàn nặng nề như người già, đoan trang có thừa nhưng quá thiếu sức sống’ thì lại giận đến tái mặt.
Gió đêm luồn vào phòng, thổi qua vạt áo nàng, không khí thoang thoảng hương đinh lan.
Nạp Lan Hồng Diệp đi đến thư án lấy ra một tờ giấy trắng, mài mực cầm bút lên, lặng yên suy nghĩ một hồi rồi viết:
“Nhận được thư, biết huynh sắp phải ra tiền tuyến, đệ thật lo lắng. Sa trường hung hiểm, đao kiếm không có mắt, huynh ngàn vạn lần phải thận trọng. Đệ vẫn nhớ ước hẹn mười lăm năm sau gặp lại, hai chúng ta sẽ uống một bữa say mèm, cùng huynh dạo hồ thu, cùng tấu khúc Bạch Tố, hát khúc Tây Giang Nguyệt. Huynh tuyệt đối không thể nuốt lời mà bỏ lại đệ.
Trưởng công chúa của nước đệ đoan trang cao quý, hiền lương thục đức. Nàng chính là hình mẫu, là đóa hoa trân phẩm tuyệt thế của Hoài Tống thì sao có thể để cho người thường dễ dàng thấy mặt. Có huynh hàng năm bôn ba chiến trường, thẩm mỹ bị xiêu vẹo thì đúng hơn. Nghe huynh nói, đệ rất bi thống, thật sự rất lo lắng cho tương lai sau này của huynh.
Về chuyện lương thảo và quân nhu, huynh không cần lo lắng. Trưởng công chúa đã đồng ý thì nhất định sẽ giữ lời. Nếu có biến, đệ nhất định sẽ dốc toàn lực chu toàn cho huynh. Đại chiến trước mắt, đệ sẽ hàng đêm ngồi trên lầu cao, dõi mắt đến Tây Bắc chờ tin chiến thắng của huynh.”
Viết xong thì bên ngoài đã tạnh mưa, Nạp Lan Hồng Diệp vẫn lặng lẽ ngồi đó, tay cầm cây trâm ngọc trắng như tuyết, đầu trâm có khắc một đóa hàn mai có thể nhìn rõ từng cánh, thanh nhã thuần khiết, tuy không lộng lẫy nhưng lại vô cùng tinh xảo.
Tặng cho đệ muội? Lẽ nào là cho tân nương tử của Huyền Mặc?
Trên mặt Nạp Lan Hồng Diệp lộ ra một nụ cười ấm áp hiếm thấy, nàng tiện tay rút một cuốn từ chồng văn thư trên thư án ra, viết xuống một chữ ‘duyệt.’
Bên ngoài trờ đã hơi hửng sáng, một đêm dài sắp trôi qua, Nạp Lan Hồng Diệp đứng dậy đi tới đứng cạnh cửa sổ, lẳng lặng đưa mắt nhìn về phía Tây Bắc. Chân trời đã hơi hồng, không khí sau một đêm mưa vô cùng tươi mát. Xa xa văng vẳng tiếng chuông báo canh, cùng lúc đó hậu điện cũng truyền ra tiếng mõ báo hiệu giờ lâm triều.
Nạp Lan Hồng Diệp hít sâu một hơi, nhắm mắt lại dưỡng thần, lúc mở ra thì vẻ mông lung trong mắt đã được thay bằng sự thanh lãnh nhàn nhạt.
Vẫn phải nghĩ cách thuyết phục đám cựu thần một mực phản đối Hoài Tống nhúng tay vào trận chiến giữa Đại Hạ và Bắc Yến. Nạp Lan Hồng Diệp dụi dụi mắt, xem ra chỉ còn nước sử dụng đến chiêu ‘Trưởng công chúa hành sự bày mưu luôn có thâm ý sâu xa’ để che giấu mà thôi.
Nàng khẽ cười một tiếng, trên mặt hơi lộ vẻ tinh nghịch của thiếu nữ.
Con người ai cũng có lúc bốc đồng dẫu biết có những chuyện, cả đời cũng không làm được.
Nàng không có hy vọng xa vời, nàng biết rất rõ mình muốn gì, nàng muốn bảo vệ Hoài Tống, bảo vệ đế vị của Nạp Lan thị, bảo vệ con trai của đệ đệ.
Nhìn lên bầu trời cao vời vợi, Nạp Lan trưởng công chúa đeo vẻ mặt trầm tĩnh lên, chậm rãi rung chuông, thản nhiên nói: “Bưng nước rửa mặt vào đây, chuẩn bị lâm triều.”