Một mặt của đài Cửu U dựa vào chân núi, được bao quanh bởi sông Xích Thủy, còn điện Ung Hòa của cung Thịnh Kim lại tọa lạc ở chỗ giao nhai của hai sườn núi.
Không có tiếng tù, không có trải qua thẩm đường, hình tuần hai nghiệm minh, chỉ thấy ở trước cửa thiên lao là một con chiến mã đen nhánh, cao lớn dũng mãnh. Nó nhìn thấy Yến Tuân liền hớn hở khì mũi một tiếng, rõ ràng chính con ngựa hắn vẫn thường cưỡi. Yến Tuân nhướng mày, khóe miệng khẽ cong lên nụ cười nhạt, đỡ Sở Kiều lên lưng ngựa rồi cũng tung mình nhảy lên, trực tiếp đi theo đội cấm quân tiến về phía trước, cắt ngang đường Chu Vũ. Con đường vừa dài vừa hẹp, dân chúng không khỏi tranh nhau né tránh lùi sang hai bên, dáo dác nhìn theo, sau đó cũng kéo nhau đi đến đài Cửu U.
Bầu trời giăng đầy mây đen, cuồng phong lại cuồn cuộn nổi lên trên mặt đất bằng phẳng, thổi mạnh vào mặt hai hài tử. Yến Tuân kéo vạt áo lông bao lấy thân thể mảnh mai của Sở Kiều, chỉ để lộ ra cái đầu nho nhỏ. Sở Kiều quay đầu lại nhìn lên mặt vị thiếu niên anh tuấn sau lưng, hai mắt nàng sáng trong đẹp như nước. Yến Tuân cúi đầu khẽ cười với nàng một tiếng, bên dưới áo lông, hai bàn tay nhỏ nắm chặt.
Hai người cũng không biết phía trước là cái gì đang đợi, nhưng bọn họ cũng chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước, sẵn sàng chuẩn bị tiếp đón mọi mưa to gió lớn đổ xuống.
Một tiếng chuông nặng nề đột nhiên vang lên, tất cả người đi lại trên đường đều không tự chủ mà dừng bước, ngẩng đầu lên nhìn về phía thượng nguồn sông Hồng Xuyên, đỉnh ngọn Thương Sơn cao vút. Ở đó chính là tổ miếu cung Thịnh Kim, chuông Thương Lãng khổng lồ được kim trụ* đánh vào, phát ra âm thanh vang vọng cả vùng. Tổng cộng 36 hồi chuông.
*Kim trụ = thanh trụ bằng vàng
Sắc mặt Yến Tuân đột nhiên trở nên tái nhợt, Sở Kiều cũng cảm giác được bàn tay đang nắm lấy tay mình đang run rẩy kịch liệt, nàng nhướng mày khó hiểu nhìn Yến Tuân, nhưng hắn vẫn không nói một chữ.
Khi đế vương hoàng triều Đại Hạ băng hà sẽ gióng 45 hồi chuông, còn 36 hồi chuông chính là lễ tiết dành cho hoàng thân quốc thích.
Rất lâu về trước, Yến thị đã từng cùng Triệu thị tế bái chung một tổ tiên, Yến thế tử trong người chảy xuôi dòng máu của hoàng tộc Đại Hạ lạnh lùng khẽ nở nụ cười châm biếm. Trốn cũng không thoát, cái gì nên tới cứ tới đi.
Một đường đi thẳng đến đài Cửu U, cờ phiên san sát, xa xa từ hướng Bắc nhìn lại đã có thể nhìn thấy một cánh cửa nguy nga trang trọng, tường đỏ ngói vàng, khí thế ngất trời. Đài Cửu U được đúc bằng đá hắc lam đen tuyền, đứng sừng sững trên nền tuyết trắng, càng thêm vẻ trang nghiêm.
Yến Tuân tung mình xuống ngựa, đang định đi lên đài thì một nam tử trung niên mặc triều phục đột nhiên tiến lên, trầm giọng nói: “Yến thế tử, xin đi bên này.”
“Mông Điền tướng quân?” Yến Tuân khẽ nhíu mi, nhìn về phía nam tử trung niên chỉ, nói: “Nơi đó không phải là chỗ ta nên ngồi, không đúng sao?”
Yến Tuân nhìn nhìn chỗ ngồi của chủ giám trảm trên đài cao, hôm nay người bị xử tử không phải là hắn, mà là vương hầu hoàng thân quốc thích?
“Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh.”
Thiếu niên lạnh lùng xoay người, đi thẳng lên chủ vị giám trảm trong ánh mắt kinh dị của mọi người. Bên cạnh đó vị trí của các quan viên trong viện trưởng lão, thiếu niên mày kiếm như bay, mặt như quan ngọc, khí chất lạnh lùng nhàn nhạt như băng tuyết, nhìn không mảy may có chút khẩn trương nào.
Thời gian chậm rãi trôi qua nhưng vẫn không hề thấy phạm nhân được áp giải từ hướng quảng trường Kim Vũ. Ngay sau đó, một tiếng ầm lớn vang lên, cửa đài được mở rộng, các nhân vật cầm quyền của viện trưởng lão, tướng quân ngoại sảnh cùng quan văn quan võ nội sảnh rối rít nối đuôi nhau tiến vào. Ngay cả bọn Gia Cát Hoài cùng Ngụy Thư Du cũng theo gia chủ các thế gia đi đến ngồi xuống vị trí của mình.
Sắc mặt Ngụy Thư Du có chút tái nhợt, cổ tay thu trong tay áo rộng thùng thình, nhìn qua không thấy có tổn thương gì, hắn đưa tròng mắt sắc như đao xẹt qua người Sở Kiều ở phía sau Yến Tuân. Yến Tuân nhận ra ánh mắt của hắn liền quay đầu nhìn lại, luồng mắt nhanh như tia chớp của hai thiếu niên giao kích ở giữa không trung. Yến Tuân chỉ lạnh lùng cười một tiếng, nhưng ngay sau đó lại trở về vẻ nhàn nhạt bình tĩnh như chưa hề xảy ra chuyện gì.
Mặt trời lên cao, đã gần đến giữa trưa.
Hình bộ lão đại nhân, Hoàng Kỳ Chính chịu trách nhiệm giám trảm tiến lên phía trước, chỉ vào dụng cụ tính thời gian ở giữa đài, cung kính xin chỉ thị: “Yến thế tử, canh giờ đã đến, nên hành hình rồi.”
Yến Tuân cười nhạt, binh đến tướng chặn, nước đến lấy đất ngăn vậy, phất tay áo một cái, “Hoàng đại nhân, xin mời.”
Hoàng Kỳ Chính run rẩy đứng lên, hầu kết già nua khẽ động, cất tiếng vang vọng truyền lời: “Canh giờ đã đến, dẫn phạm nhân vào, chuẩn bị hành hình!”
“Hành hình!”
Tiếng hô vang vọng nhất thời rung chuyển cả đài Cửu U, ba ngàn binh sĩ bên dưới quảng trường Kim Vũ cùng nhau hô lên, thanh thế kinh người, muôn chim bị động thi nhau vỗ cánh bay lên. Cửa đài được mở ra, hai mươi quân nhân một thân nhung trang tây chinh, sắc mặt lạnh lùng cầm khay phủ lụa trắng chậm rãi tiến lên, đi từng bước lên đài Cửu U đen như mực.
Ngụy Thư Du đột nhiên hừ lạnh một tiếng, khóe miệng nở nụ cười châm chọc, đưa mắt nhìn lên phía đài giám trảm. Yến Tuân nhíu chặt mày, một dự cảm bất thường nhất thời chạy lên đại não, hai tay siết chặt tay ghế vịn, lộ cả gân xanh.
Hai mươi quân nhân xuất thân từ Điểm Tướng đường lạnh lùng đứng trên đài Cửu U, đệ nhất nguyên soái của đế quốc – Mông Điền tướng quân đi lên đài, hướng về quân nhân cầm đầu trầm giọng nói: “Đã tra nghiệm phạm nhân?”
Quân nhân mặt không chút thay đổi, hai mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước, nghe vậy liền vang vang đáp: “Hồi bẩm nguyên soái, chưa từng!”
Mông Điền nhướng mày: “Vì sao?”
“Hồi bẩm nguyên soái, không người nào có thể phân rõ, cung Thịnh Kim có chỉ, chuyện này hôm nay sẽ do quan giám trảm chịu trách nhiệm.”
Mông Điền gật đầu, quay đầu hướng về Yến Tuân đang ngồi ở chủ vị, cao giọng nói: “Yến thế tử, phải phiền người rồi.”
Yến Tuân mím môi, mi tâm nhíu chặt, cảm giác sợ hãi khổng lồ không cách nào ức chế chạy thẳng lên đại não khiến hắn không thể giữ vững vẻ trầm tĩnh tiêu sái ngày thường, ngay cả trả lời một tiếng cũng phải cố hết sức mới nói được. Sở Kiều đứng ở phía sau lưng Yến Tuân tựa hồ như nhận ra cái gì, nàng đưa cánh tay nhỏ bé ra nắm chặt lấy tay hắn.
“Mở hộp, tra nghiệm phạm nhân!”
Hai mươi tên cấm vệ đại nội đồng loạt tiến lên phía trước, đều nhịp vén tấm lụa trắng phủ trên khay lên, bên dưới là hai mươi chiếc hộp bằng vàng quý giá, chìa khóa vàng được đưa vào, tiếng răng răng vang lên, tất cả nắp hộp được đồng thời mở ra cùng một lúc, khiến vật bên trong hộp lồ lộ hiện ra dưới ánh mặt trời.
Hai mắt Yến Tuân đột nhiên mở to, trên trán lộ gân xanh, cổ họng phát ra một tiếng gầm khẽ, nhất thời rời khỏi ghế, định nhào tới đài cao. Cấm quân đứng hai bên thấy thế liền nhanh chóng xông ra, đao kiếm rời khỏi vỏ, lóe phong mang chói sáng, động tác như lôi điện không cách ngăn cản. Cơ hồ cũng ngay trong lúc đó, một bóng dáng đồng thời mạnh mẽ ngăn ở trước mặt cấm quân, chỉ nghe một tiếng *keng* giòn tan, nữ hài nhanh tay tước vũ khí của một gã binh lính, nhướng mày che ở trước người Yến Tuân, không cho bất luận ai đến gần.
Cuồng phong đột nhiên nổi lên, trời đất một mảnh u ám, mây đen từng tầng chồng chất, tiếng quạ kêu bén nhọn vang lên, gió tuyết lạnh thấu xương thổi đến khiến tất cả không tự chủ che kín hai mắt, dùng ống tay áo ngăn trở cuồng phong không chút kiêng kỵ kia.
Mông Điền một thân trọng giáp, trầm giọng nói: “Tư Đồ Vân Đăng, đọc tên!”
“Dạ!” Vị tướng lãnh trẻ tuổi đầu vai thêu phi điểu tử kim tiến lên, đưa ngón tay chỉ vào chiếc hộp đựng thủ cấp còn đọng máu tươi thứ nhất, lớn tiếng nói oang oang: “Con cháu phiên vương đất phong Bắc Yến! Tôn tử đời thứ 24 của Bồi La đại đế! Đại nguyên soái đoàn quân Tây Bắc của đế quốc! Tổ miếu thừa quang, bài vị thứ 576! Bắc Yến Trấn Tây vương – Yến Thế Thành, ngày 16 tháng 4, bị chém ở bình nguyên Hỏa Lôi!”
Dứt lời, hắn đi tới trước cái hộp thứ hai, tiếp tục lạnh giọng nói: “Con cháu phiên vương đất phong Bắc Yến! Tôn tử đời thứ 25 của Bồi La đại đế! Bài vị tổ miếu thứ 577! Trưởng tử của Bắc Yến Trấn Tây vương Yến Thế Thành – Yến Đình, ngày 14 tháng 4, bị chém ở thành Liệt Viên!”
“Con cháu phiên vương đất phong Bắc Yến! Tôn tử đời thứ 25 của Bồi La đại đế! Phó phục sứ trấn giữ phía Tây Bắc đế quốc, bài vị tổ miếu thứ 578! Con thứ ba của Bắc Yến Trấn Tây vương Yến Thế Thành – Yến Tiếu, ngày 16 tháng 4, bị chém ở bình nguyên Hỏa Lôi!”
“Con cháu phiên vương đất phong Bắc Yến! Tôn tử đời thứ 25 của Bồi La đại đế! Bài vị tổ miếu thứ 579! Trưởng nữ của Bắc Yến Trấn Tây vương Yến Thế Thành – Yến Hồng Tiêu, ngày 16 tháng 4, cùng đồ mạt lộ, tự vận bên hồ Thủy Hồng!”
“Con cháu phiên vương đất phong Bắc Yến! Tôn tử đời thứ 24 của Bồi La đại đế! Phó nguyên soái đoàn quân Tây Bắc của đế quốc! Bài vị tổ miếu thứ 580! Đệ đệ của Bắc Yến Trấn Tây vương Yến Thế Thành – Yến Thế Phong, ngày 9 tháng 4, bị chém ở cao nguyên Thượng Thận!”
“Con cháu phiên vương đất phong Bắc Yến…”
……
Cái tên cuối cùng được nêu xong, cuồng phong kích động không chút kiêng kỵ quét ngang đài Cửu U, Mông Điền đứng trên bệ đá cao nhìn xuống Yến Tuân ở chủ vị giám trảm, trầm giọng nói: “Tên đã xướng xong, xin Yến thế tử xác nhận phạm nhân!”
Một tiếng nổ *oàng* vang lên, cuồng phong đột nhiên quật gãy một cây cổ thụ cao chọc trời bên cạnh đài Cửu U, nhánh cây ào ào đổ xuống nên xuống giữa đài. Tiếng gió gào thét đầy trời, tất cả ánh mắt quỷ dị trong thoáng chốc đều hội tụ trên người thiếu niên.
Dùng hết sắt trong chín bể, cũng có thể đúc nên nỗi hận lúc này…
Yến Tuân chậm rãi nhắm mắt lại, lúc mở ra đã trở thành một mảnh đỏ máu.