Bên ngoài tối mịt, không biết đã qua bao lâu thì Gia Cát Nguyệt mới mơ màng mở mắt, bụng kêu réo vì đói, toàn thân đau nhức. Trên người hắn mặc một kiện trường sam bằng lụa đen, là loại mỏng mỏng dùng trong phòng tắm kia, chất liệu rất mềm mại, sờ nhẵn mịn, mặt vải còn có thêu vài đóa lan vàng.
Sở Kiều liếc người trên giường một cái, thấy hắn vẫn ngồi yên, ánh mắt mông lung như còn chưa tỉnh ngủ. Gia Cát Nguyệt cũng không nhìn nàng, chỉ chậm rãi nhíu mày, không nhịn được làu bàu một chữ: “Trà.”
Sở Kiều cầm chén nước đưa tới tay hắn.
Dường như đang rất khát, hắn cũng không nhìn liền ngửa đầu uống, nhưng ngay sau khi liếm liếm đôi môi khô khốc, tựa như bây giờ mới cảm nhận được mùi vị thì liền ném cái chén văng sang một bên, xoay đầu lại tức giận nói: “Trà sâm!”
Vừa dứt lời, Gia Cát Nguyệt chợt sửng sốt, nhìn phản ứng của Sở Kiều hồi lâu mới vỡ lẽ, nhất thời nhớ lại tình cảnh của mình thì trừng to mắt, há hốc mồm cứng lưỡi.
“Còn ngủ mơ sao?” Sở Kiều không thèm để ý, vừa nói vừa nhảy xuống giường nhặt mảnh vỡ của cái chén lên, thờ ơ chỉ chỉ hộp thức ăn trên bàn, nói: “Trong đó có đồ ăn, tự mình lấy đi.”
Gia Cát Nguyệt rất ít khi thất thố như vậy, hắn hít sâu một hơi cố tự trấn định, cảm giác được đầu vai đau đến tê dại thì nhíu chặt chân mày, lên tiếng hỏi: “Tại sao không nhân cơ hội mà chạy trốn?”
“Muốn lắm chứ.” Sở Kiều bĩu môi, quay đầu lại nhìn hắn: “Nhưng người của ngươi bao vây bốn phương tám hướng quanh cái phòng này, không ngừng mở to mắt nhìn cả ngày lẫn đêm, ta chạy bằng cách nào?”
Gia Cát Nguyệt hừ lạnh, “Cũng thực thẳng thắn.”
Sở Kiều khẽ nhún vai, “Với ngươi, không cần phải quanh co.”
Dọn dẹp tàn cuộc trên mặt đất xong, Sở Kiều đi tới bên giường khoanh chân ngồi xuống, nhìn thẳng vào mặt Gia Cát Nguyệt, bình tĩnh nói: “Nói đi, ngươi muốn thế nào?”
Gia Cát Nguyệt liếc nhìn nàng một cái, ngay sau đó xuống giường, không nói tiếng nào cầm lấy hộp đựng đồ ăn trên bàn, định lấy thức ăn ăn ra nhưng khổ nỗi bả vai bị thương khiến hành động có chút bất tiện. Vì vậy hắn quay đầu lại, rất tự nhiên ra lệnh: “Tới đây, hầu hạ ta ăn cơm.”
Sở Kiều nhất thời nhíu chặt chân mày, không hề động đậy.
Nam nhân vẫn rất vô lại đi tới ngồi xuống cái bàn bên cạnh, “Ta bị đói tinh thần sẽ không tốt, không muốn nói chuyện với người khác. Muốn hỏi gì thì chờ ta ăn no rồi hãy nói.”
Sở Kiều *hừ* một tiếng rồi nhảy xuống giường, bình tĩnh mở hộp thức ăn ra, ngón tay có hơi run rẩy trắng bệch. Nàng nhanh chóng lấy chén canh ra, dùng sức đặt xuống trên bàn. Không ngờ lại nghe *cạch* một tiếng, đáy chén canh bằng sứ nhất thời vỡ vụn, nước canh bắn tứ tung. Gia Cát Nguyệt kêu một tiếng rồi nhảy lên, nhưng nước canh vẫn bắn hết lên người hắn, đủ loại ngân nhĩ rong biển dán đầy trước ngực như vật trang sức, nước canh vẫn còn nóng nên khói bốc nghi ngút.
Gia Cát Nguyệt sầm mặt, nhìn thân thể nhếch nhách của mình thì hai mắt như muốn phun lửa. Cuối cùng hắn xoay người đi về phía phòng tắm, vừa đi vừa trầm giọng nói: “Tới đây, lau người cho ta!”
Phòng tắm? Lại là phòng tắm!
Gia Cát Nguyệt mặc quần dài bằng gấm đen, nửa trên để trần, thản nhiên đứng trong phòng tắm, đưa mắt liếc nhìn Sở Kiều đứng ở cửa, khẽ hừ, “Sao còn đứng đó? Tới đây!”
Ngực Sở Kiều phập phồng, nàng hít vào thật sâu, buông lỏng nắm tay, buông ra liền lại nắm chặt, cứ thế phải mấy lần thì mới rốt cuộc nhấc chân bước vào phòng tắm. Vừa đi nàng vừa thuận tay lượm một cái thùng gỗ lớn lên, tùy tiện múc đầy nước nóng trong hồ tắm rồi hùng hổ đi tới.
Nhìn ánh mắt âm u cùng vẻ mặt lạnh như băng của Sở Kiều, Gia Cát Nguyệt có lớn gan tới đâu cũng không tránh khỏi có chút e dè, hắn vội vàng lui về phía sau, thậm chí còn không tự chủ bày tư thế phòng ngự, cẩn thận hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
Sở Kiều nhấc thùng gỗ chứa đầy nước nóng lên, một tay đỡ đáy thùng, tùy ý đáp: “Không phải muốn ta lau người cho ngươi sao? Không làm ướt thì lau thế nào?”
“Ta đang bị thương!” Nam nhân trẻ tuổi cau mày, chỉ vào ngực mình lớn tiếng kêu lên.
“Đúng.” Sở Kiều gật đầu, “Nhìn thấy được, là do ta đâm.”
“Vậy còn định cứ như vậy dội nước lên?”
“Không dội ướt thì làm sao lau?”
Vẫn lặp lại: “Nhưng ta đang bị thương.”
“Đúng, ta nhìn thấy được, là do ta đâm.”
“………”
“Được rồi.” Sắc mặt Gia Cát Nguyệt vô cùng kém, hắn nói: “Ra ngoài đi.”
Sở Kiều vẫn giơ cao thùng gỗ biểu thị ý định, hỏi lại: “Thật sự không cần nữa?”
Nam nhân nhất thời phát hỏa, “Ta bây giờ cho ngươi ra ngoài!”
Sở Kiều xoay người lại, vừa huýt sáo vừa đi ra khỏi phòng tắm, bộ dạng rất thong dong.
Thân thể vô cùng nhếch nhác, ngoài máu ra thì toàn là mồ hôi, bây giờ còn thêm một đống nước canh, Gia Cát Nguyệt buồn bực đứng cạnh hồ tắm một hồi, cuối cùng mới chầm chậm cởi quần.
Chỉ xuống ngâm một chút thôi, cẩn thận đừng để dính nước là được, bằng không sẽ bị nhiễm trùng, nhiễm trùng thì sẽ bị sẹo, bị sẹo sẽ rất khó coi.
“Ê, đây là y phục sạch ta vừa kêu người đưa tới.”
Cửa phòng tắm bị đá văng, Gia Cát Nguyệt lập tức nhảy ùm xuống hồ tắm, nổi giận quát lớn: “Ngươi cút ra ngoài cho ta!”
Gia Cát Nguyệt dường như đã quên trong phòng tắm rất nhiều hơi nước, Sở Kiều ở xa như vậy nên cũng chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng nhảy vội xuống nước, không cần nghĩ nàng cũng biết là chuyện gì xảy ra.
Thiếu nữ cười có chút hả hê, còn tốt bụng nhắc nhở: “Cẩn thận một chút coi chừng chết đuối đó.”
Sau đó nàng liền xoay người ra khỏi phòng tắm.
Vết thương đã bị thấm nước ướt sũng, Gia Cát Nguyệt tức tối giật dải lụa trắng trên vai ra, nóng nảy đấm xuống mặt nước.
Một ngày một đêm không ăn gì, bụng Sở Kiều hiện trống trơn, nàng lau chùi canh đổ trên bàn xong rồi mới lấy thức ăn trong hộp ra. Điền Nhữ Thành đích thực rất tận tâm với Gia Cát Nguyệt, đồ ăn được chế biến vô cùng tinh xảo, mùi vị không hề tầm thường. Hộp đựng thức ăn có ba tầng, tầng dưới cùng có than lửa, tầng giữa là nước trong, tầng trên cùng mới là đồ ăn, cho nên để cả buổi tối mà thức ăn vẫn nóng sốt như cũ.
Sở Kiều thở ra một hơi, thả lỏng thần kinh ngồi xuống bắt đầu ăn lấy ăn để.
Lúc Gia Cát Nguyệt rời khỏi phòng tắm thì nhìn thấy hình ảnh Sở Kiều đang ăn uống vô cùng thoải mái, hắn nheo khóe mắt nhưng vẫn cố gắng đè nén lửa giận, mặt xanh mét trực tiếp đi tới ngồi xuống bên cạnh nàng, lạnh lùng hừ nói: “Nhìn ngươi ăn thật hào hứng.”
Sở Kiều quay đầu lại cười ngọt ngào, “Không có ngươi ta dĩ nhiên hào hứng.”
Gia Cát Nguyệt nghiêng đầu đánh giá nàng một chút, “Chết đến nơi mà còn kiêu ngạo như vậy.”
Sở Kiều vẫn không thay đổi nụ cười, “Không biết sao? Tù phạm trước khi chết đều muốn được ăn no một bữa.”
Gia Cát Nguyệt chồm người lên, ánh mắt tối lại, chậm rãi nói gằn từng chữ: “Ngươi tự tin ta sẽ không bắt ngươi đến như vậy sao?”
“Ta chả tự tin gì cả.” Sở Kiều cười nói: “Nhưng ngươi đã muốn vờ hồ đồ thì ta cần gì phải vội.”
“Tiểu Tinh Nhi khá lắm.” Gia Cát Nguyệt tựa lưng vào ghế ngồi, lạnh lùng cười một tiếng, “Xem ra mấy năm ở bên cạnh Yến Tuân ngươi học hỏi được không ít.”
“Nhờ hồng phúc của ngươi, thứ khác ta không có nhưng duy chỉ có tính nhẫn nại thì không tồi.”
Ánh đèn mờ mờ, bóng đêm thâm trầm, hai người ngồi đối mặt lạnh lùng nhìn nhau, ai cũng không có chút yếu thế.
Nụ cười trên mặt Sở Kiều dần dần biến mất, vẻ thoải mái nhàn nhã cũng từng chút một thoái lui, nàng lạnh lùng nhìn khuôn mặt tà mị của nam nhân trước mắt, lạnh giọng nói: “Gia Cát Nguyệt, ngươi đến cùng là muốn gì? Ra điều kiện đi!”
Tứ thiếu gia trẻ tuổi của Gia Cát gia mở to hai mắt, cười nhạt, “Ngươi đoán xem?”
*Cạch* một tiếng, hai thân thể vốn đang ngồi yên đột nhiên động thủ nhanh như cắt, trong nháy mắt chỉ thấy hai cánh tay không ngừng giao chiêu, lưỡi dao trắng sáng liên tục bay múa giữa không trung, tốc độ cả hai bên đều cực nhanh! Kề dao! Công kích! Đỡ!
Cổ tay cả hai không ngừng xoáy vào nhau, chiêu thức nhanh như chớp nhưng cũng mạnh mẽ như sấm. Vừa khống chế được thì liền bị giải, đổi tay chớp nhoáng, hung khí trong tay như múa, lùi một tấc rồi lên một tấc, nhiều chiêu trí mạng, tất cả đều nhắm vào yết hầu đối phương như muốn đồng vu quy tận.
Thời gian như chợt dừng lại, một giây, hai giây, rất nhiều giây…
Không ai vung dao đâm xuống đến cùng, một thoáng sau bọn họ đã thay đổi vị trí vốn có, vẫn duy trì vẻ mặt như trước, lẳng lặng nhìn nhau. Quả nhiên cả hai đều giữ đề phòng cao độ, cũng nhìn ra địch ý rõ ràng của đối phương, cho nên hắn mới tìm ra một con dao trang trí nhỏ trong phòng tắm còn nàng thì lại thủ sẵn con dao gọt trái cây, lặng lẽ giấu trong người chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
“Gia Cát Nguyệt, thả ta ra, bằng không…” Sở Kiều nheo mắt lại, trầm giọng nói: “Thì giết ta đi.”
Gia Cát Nguyệt tà mị cong khóe miệng lên, nhàn nhạt nói: “Tinh Nhi, trên thế gian này không phải chỉ có trắng hay đen, rất nhiều nơi là màu xám. Lựa chọn cũng vậy, không duy chỉ có hai.”
“Giữa ta và ngươi, chỉ có hai con đường có thể đi.”
Sở Kiều nhìn vào mắt Gia Cát Nguyệt, ngưng trọng nói: “Ta cảm kích ngươi đã nhiều lần nương tay không giết, nhưng không có nghĩa là ta và ngươi có thể hòa thuận ngồi cùng nhau. Gia Cát Nguyệt, ngươi cũng là trọng thần hào môn, kiêu hùng quyền nghiêng một phương nhưng lại cả tin như vậy, không sợ ta sẽ quay ngược lại cắn ngươi sao?”
Gia Cát Nguyệt cười ha ha, đối đáp: “Tinh Nhi, ngươi thực cho rằng ta yếu lòng mới không nỡ xuống tay?”
Nam nhân thoáng lộ vẻ tàn nhẫn lạnh lùng nhìn Sở Kiều, nhàn nhạt nói: “Ta hiểu rõ con người ngươi, bất quá ban đầu Yến Tuân chỉ là có chút ơn với ngươi, nhưng tình huống sinh tử ngày đó lại khiến ngươi bất giác đi theo hắn suốt tám năm trời. Như vậy bây giờ liệu ngươi có thể xuống tay hạ sát thủ với người đã nhiều lần tha mạng mình không? Tinh Nhi, không phải ta khinh suất, mà là vì ta hiểu quá rõ ngươi!”
Gió khẽ lưu chuyển trong màn đêm tối tăm, ánh mắt hai người giao nhau, cơ hồ như muốn tóe lửa.
“Ngươi không sợ bản thân nhìn nhầm sao?”
“Tửu ngộ Đỗ Khang, kỳ phùng địch thủ*, Tinh Nhi, ta tin ngươi, càng tin chính mình hơn.”
*Đỗ Khang còn được gọi là Thiếu Khang, sống vào cuối thời Tây Chu, tương truyền là người phát minh ra cách nấu rượu ở Trung Quốc, được những người nấu rượu, bán rượu thờ là ông tổ của nghề rượu, được nhân dân Trung Quốc tôn xưng là Tửu thần. Ý nghĩa của câu này là gặp người có khả năng như mình thì sẽ bất phân thắng bại, vì hai người hiểu nhau quá rõ.
Sở Kiều hé miệng nhẹ liếm da môi khô khốc, chậm rãi nói: “Bây giờ ngươi muốn thế nào?”
Gia Cát Nguyệt nói như đó là lẽ thường, “Bắt lấy rồi dẫn ngươi đi.”
“Đừng vọng tưởng khống chế được ta.”
“Tinh Nhi, ta thích làm chuyện thách thức bản thân.” Gia Cát Nguyệt khẽ cười một tiếng, nói: “Không khống chế được thì ta sẽ kiểm soát chặt chẽ ngươi. Kiểm soát không được thì sẽ nhốt ngươi lại, nếu ngay cả nhốt lại cũng không xong thì ta vẫn còn một biện pháp cuối cùng. Có điều bây giờ còn chưa tới đường cùng.”
Sở Kiều ngẩng đầu lên, chăm chút nhìn Gia Cát Nguyệt, trầm giọng nói: “Gia Cát Nguyệt, ngươi đã làm sai cái gì, đến bây giờ vẫn còn chưa rõ sao?”
Gia Cát Nguyệt nghe nói liền nhăn trán, lạnh lẽo cười nói: “Sai? Bất quá chỉ là vài tên nô lệ nhỏ nhoi, Gia Cát Nguyệt ta muốn giết thì giết, sai chỗ nào?”
“Ta không nói chuyện này.” Sở Kiều khẽ nhíu mi tâm, nhìn nhìn Gia Cát Nguyệt, cuối cùng thở ra một hơi thật dài, nói: “Được rồi, ta thừa nhận mình cũng không muốn giết ngươi, cũng không muốn đối địch với ngươi. Ban đầu ta đích thực hận ngươi, nhưng nỗi hận này đã dần phai nhạt theo thời gian, thời đại này là như thế, lập trường bất đồng, theo tình theo lý thì hành vi của ngươi cũng không có gì là đáng trách. Huống chi, ngươi đúng có ân với ta, sau khi Gia Cát lão thái gia bị giết, toàn thành phát động truy nã ta, ngươi biết rõ ta ở đâu nhưng vẫn không tố giác. Về chuyện này, ta không thể không cảm kích.”
“Nhưng ngươi hẳn rất rõ ràng, hiện nay ngươi là quý tộc của Đại Hạ, ta lại là đầu lĩnh tạo phản của dư nghiệt Bắc Yến, cuộc chiến giữa Đại Hạ và Bắc Yến là chuyện không thể tránh, lập trường giữa ta và ngươi bất đồng, thân phận đối lập, sớm muộn gì cũng sẽ chạm mặt nhau ở sa trường. Cho nên, ta và ngươi vẫn không nên qua lại nhiều thì hơn. Hôm nay ta rơi vào trong tay ngươi, muốn giết muốn chém ta đều không có lời nào để nói, nhưng ngươi nhất định hiểu, chỉ cần cánh cửa này mở ra, trước khi người của ngươi vọt vào thì ta vẫn sẽ tìm cơ hội cùng ngươi liều chết chứ tuyệt sẽ không ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói. Ta thích hết thảy phải rõ ràng rành mạch, không ưa lằng nhằng không dứt khoát. Bắc Yến và Đại Hạ đối địch, đối với Gia Cát gia các ngươi cũng không hoàn toàn là bất lợi, ta hy vọng ngươi nên vì lợi ích của gia tộc mà suy nghĩ kỹ càng, sau đó muốn thả hay muốn giết, nói cho rõ ràng!”
Gia Cát Nguyệt nghe xong thì khẽ nhướng mày, môi nở nụ cười lạnh lùng, nhàn nhạt nói: “Tinh Nhi, ngươi thực khiến ta càng ngày càng cảm thấy hứng thú.”
Hắn vừa dứt lời thì sắc mặt Sở Kiều liền trở nên lạnh lùng, nàng trầm giọng nói: “Gia Cát Nguyệt, trước kia ta không giết ngươi thì không có nghĩa là vẫn sẽ như vậy khi bị buộc đến tuyệt cảnh! Trước kia cũng chỉ là vì ngươi không uy hiếp đến tính mạng của ta, nhưng nếu hôm nay ngươi ỷ mạnh bám lấy ta thì ta sẽ không nhân nhượng giết chết ngươi!”
Gia Cát Nguyệt lạnh lùng cười, “Vậy thì xin mời tới thử!”
*Cạch* một tiếng, hai ngươi chợt đứng bật dậy lạnh lùng nhìn nhau. Nói đến mức này, bọn họ cũng đã hiểu, rất nhiều chuyện không có biện pháp hòa giải, như vậy, kết cuộc cũng chỉ có một!
Song ngay lúc đó, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân, Sở Kiều sửng sốt, mày khẽ nhíu, dưới chân khẽ động bắt đầu thủ thế, chuẩn bị tử chiến đến cùng.
“Thiếu gia!” Giọng nói trầm thấp của Nguyệt Thất vang lên ở ngoài cửa, “Điền đại nhân mời thiếu gia tới đại sảnh một chuyến.”
Gia Cát Nguyệt khẽ cau mày, trầm giọng hỏi: “Ngay bây giờ?”
“Không được đi!” Chủy thủ của Sở Kiều kề ở cổ Gia Cát Nguyệt, nàng cảnh giác thấp giọng nói.
Đùa sao, chỉ cần còn ở trong gian phòng này thì nàng còn có chút khả năng đàm phán, nhưng một khi để hắn ra ngoài thì nàng sẽ lâm vào ngõ cụt, sao dám lơ là.
“Nếu ta không đi, chắc chắn sẽ làm dấy lên hoài nghi, Điền Nhữ Thành nhất định sẽ tới xem xét.”
Sở Kiều cũng không bị thuyết phục, “Kiếm cớ cự tuyệt hắn!”
Gia Cát Nguyệt lạnh lùng cười một tiếng, liếc nhìn áo choàng của nữ nô treo ngoài tủ, nói: “Ngươi đã lấy cớ ta đắm chìm nữ sắc kéo dài cả ngày rồi, bây giờ còn muốn dùng cớ gì nữa chứ?”
“Ta không quan tâm!” Sở Kiều lạnh lùng nói: “Kể cả nếu ngươi không đi gặp sẽ có người tới xem xét đi chăng nữa thì ta chỉ biết một khi ngươi ra khỏi căn phòng này, ta nhất định sẽ mất toàn bộ ưu thế. Gia Cát Nguyệt, ta không phải đồ ngu.”
Gia Cát Nguyệt không nhịn được nhíu mày, “Không thì hãy đi cùng ta.”
Sở Kiều còn đang sửng sốt thì lại nghe Gia Cát Nguyệt tiếp lời: “Chiều cao của ngươi không khác lắm so với cô gái kia, con gái ở Biện Đường ra khỏi cửa đều mang khăn che mặt, sẽ không lo ai nhìn thấy mặt ngươi, huống chi…” Ánh mắt Gia Cát Nguyệt lướt qua khuôn ngực nho nhỏ của Sở Kiều, “Nơi này nữ hay dùng áo rộng tay, sẽ chẳng ai nhìn ra dáng người của ngươi kém mấy phần so với người ta đâu.”
Sắc mặt Sở Kiều nhất thời biến đổi, có chút tức giận.
Gia Cát Nguyệt cũng không để ý, đẩy tay nàng ra, duỗi lưng một cái rồi thờ ơ nói: “Bằng thân thủ của ngươi thì sợ gì không thể theo sát ta, mau trang điểm chuẩn bị đi, thay y phục tử tế một chút.”
…………………………………………………………………………………………………………………
Qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Sở Kiều mặc lại trang phục nữ. Không thể trách nàng làm con gái quá thất bại, nhưng nàng thật sự không thể hiểu nổi mấy thứ y phục rồi trang sức cổ đại lùng nhùng này, loay hoay hồi lâu vẫn lộn xộn như cũ.
Gia Cát Nguyệt đang uống trà, chợt quay đầu lại, nhìn thấy bộ dạng luống cuống tay chân của nàng thì chợt phì cười thành tiếng, phủi tay từ tốn đến gần cầm lấy cây lược trong tay nàng, bĩu môi nói: “Có phải con gái hay không thế?”
Chính xác mà nói, cho dù là người tỉnh táo cùng cơ trí tới cỡ nào thì một cô gái vẫn không thể không chú trọng đến bề ngoài của mình, cũng giống như vô luận là đẹp hay xấu, phái nữ luôn không thể toàn hoàn lờ đi kích thước phần ngực của mình.
Sở Kiều hất mặt, tức giận nói: “Ngươi tốt nhất câm miệng lại cho ta!”
Gia Cát Nguyệt hừ lạnh một tiếng, chiếc lược trên tay khẽ dùng lực.
Sở Kiều thở nhẹ một tiếng, dùng một tay vịn tóc, bực bội kêu lên: “Nhẹ chút!”
“Còn ầm ĩ nữa thì ta vặt sạch tóc ngươi bây giờ!”
“Ngươi dám?”
“Hừ!”
“Á! Đồ khốn khiếp, nhẹ chút được không!”
…………………………………………………………………………………………………………………
Gia Cát Nguyệt luồn ngón tay qua từng lọn tóc đen mượt như tơ, vén lại thành một búi nhỏ ở sau ót rồi dùng một dải lụa gấm buộc lại, phần tóc óng ả còn lại được thả xuống hờ hững trên vai. Sau đó hắn tùy tiện quét mắt qua hộp trang điểm, cân nhắc một chút rồi cầm một cây trâm hoa lan cắm vào búi tóc, chỉ để lộ bông hoa khẽ rung rung theo từng cử động của thân chủ. Tua rua trâm cài buông xuống hai bên, tóc mái lưa thưa để lộ vầng trán mịn màng, mi tâm chấm một nốt chu sa đỏ thắm, chấm bút vẽ mày như họa, nét mảnh như lá liễu, phấn hồng phớt qua đôi má trắng trẻo, hai mắt sáng long lanh. Trong nháy mắt, ngay cả Sở Kiều cũng không nhận ra người trong gương.
Gia Cát Nguyệt mở tủ quần áo ra, lười biếng nói: “Chọn một bộ đi.”
Sở Kiều nhìn cũng không nhìn, tùy tiện lấy ra một bộ vũ y bằng lụa trắng thì liền bị Gia Cát Nguyệt giật lại. Nam nhân kinh thường nói: “Cả ngày không phải trắng thì là đen, đưa tang sao chứ?”
Ngón tay hắn lướt qua đống y phục đủ màu trong tủ, cuối cùng chọn ra một bộ màu xanh nhạt, thân áo thêu chim loan năm lớp tinh xảo, váy xòe rộng, từng tầng từng tầng chồng lên nhau, mềm mại như mây. Đai lưng làm nổi bật eo thon, ống tay áo thật rộng, phần vai bó sát, mặc bộ y phục này lên người, khi đi lại tà váy sẽ chuyển động lả lướt như nước.
Sở Kiều nhìn mình trong gương, hơi có chút ngây dại. Trong gương phản chiếu một cô gái kiều mỵ động lòng người, mắt sáng như sao, vẻ mỹ lệ ngời ngời mang thêm vài phần sắc bén.
Gia Cát nhìn thấy cũng có hơi ngẩn ngơ, nhưng cũng chỉ thoáng cái hắn đã khẽ bĩu môi, nhàn nhạt nói: “Ăn mặc trang điểm tử tế thì nhìn cũng ra dáng con gái một chút.”
Sở Kiều lạnh lùng trả lời một cách mỉa mai: “Tay nghề của ngươi cũng thuần thục đó.”
Gia Cát Nguyệt hơi sững sờ, nhưng cũng chỉ hừ lạnh chứ không đáp lại lời nói mỉa của nàng. Hắn ném tấm khăn lụa mỏng cùng màu với y phục ở trên tay sang một bên, lại chọn lựa hồi lâu mới lấy ra một tấm khăn vuông dày cộm như có thể làm vớ chân trùm lên đầu Sở Kiều, hoàn toàn che kín mặt nàng.
Sở Kiều mở to mắt thì cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng người mơ hồ, lập tức không vui nói: “Làm gì vậy? Đây là khăn dùng để chắn gió cát, đội cái này thì sao ta có thể thấy đường mà đi?”
Gia Cát Nguyệt không nói gì, phủi cánh tay đang định giật chiếc khăn xuống của nàng, lạnh lùng nói: “Không thấy đường thì cứ đi theo ta.”
Sở Kiều một bụng bực bội, đội cái khăn dày như vậy thì còn phải trang điểm làm gì?
Nàng cẩn thận bước một bước thì lại suýt nữa đụng vào thành bàn.
“Ngốc chết đi được!” Gia Cát Nguyệt tiến lên kéo tay nàng, tức giận nói: “Theo ta!”
Sở Kiều ra sức giằng co, “Buông ra!”
Gia Cát Nguyệt bỗng nhiên quay đầu lại đưa tay nắm lấy cằm Sở Kiều khiến nàng cả kinh, còn tưởng hắn muốn động thủ với mình. Nàng lập tức phất tay áo đưa chủy thủ giấu dưới tay áo kề lên cổ Gia Cát Nguyệt, động tác nhanh đến kinh người.
Không ngờ Gia Cát Nguyệt vẫn như không nhìn thấy thanh chủy thủ kia, chỉ lạnh lùng nhìn nàng, nói một cách âm trầm: “Nếu ngươi còn nhiều lời nữa thì ta thật không ngại cùng ngươi đồng quy vu tận.”
Dứt lời hắn lạnh lùng thả cằm thiếu nữ ra, đưa tay nắm lấy tay nàng, xoay người đi ra ngoài.
“Canh kỹ cửa phòng, không cho bất kỳ ai tiến vào!”
“Dạ!”
“Đi thôi, còn nghĩ gì thế?” Gia Cát Nguyệt không nhịn được khiển trách một tiếng rồi kéo Sở Kiều ra khỏi cửa phòng.
Nguyệt Thất vội vàng dẫn người đi theo sau, mấy tên thị vệ ở lại canh chừng gian phòng gật gù nhìn theo bóng lưng đoàn người, một tên thở dài nói: “Xem ra thiếu gia rất thích cô gái này, ra ngoài cũng mang theo.”
“Không chừng chuyến này trở về từ Biện Đường, trong phủ chúng ta sẽ có chuyện vui rồi, cho dù không phải là chính thê thì cũng có thể nạp làm thiếp, thiếu gia cũng đã đến tuổi nạp thiếp từ lâu rồi.”
…………………………………………………………………………………………………………………
Gió đêm dịu mát, cảnh vật ban đêm vốn nên yên tĩnh nhưng trong phủ Điền đại nhân lại đang phi thường náo nhiệt. Lúc Gia Cát Nguyệt mang Sở Kiều tiến vào tiền thính thì nơi này đang có khách ngoài ý muốn không mời mà tới