Trong tăm tối, hắn tựa như thấy được vô số quang ảnh lưu chuyển bên cạnh, nước lạnh thấu xương, toàn thân hắn cũng gần như bị đông cứng.
Một cánh tay trắng bệch bắt lấy tay hắn, liều mạng kéo hắn bơi về phía trước, máu tươi không ngừng trào ra, hòa tan trong làn nước giá băng.
Nguyệt Cửu đỏ bừng hốc mắt, vừa kéo hắn vừa liên tục rẽ nước. Ánh mặt trời xuyên qua tầng băng khiến làn nước sáng một cách mờ ảo, hắn mơ hồ nghe được bên trên truyền đến tiếng hô, rất lớn, rất vang vọng, xuyên qua nước truyền vào tai hắn, rõ ràng một cách dị thường: Vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!
Hắn biết, bọn chúng cho rằng hắn đã chết, đấy là tiếng tung hô của chiến sĩ Bắc Yến dành cho Yến Tuân.
Âm thanh tựa như thủy triều càng lúc càng lớn, trừ âm thanh kia, cái gì hắn cũng không nghe được. Hắn đã bại bởi tay người khác, từ nhỏ đến lớn, hắn chưa bao giờ thua thê thảm như vậy, bây giờ chỉ e cả hắn cũng phải bỏ mạng tại đây.
Âm thanh dần xa, thân thể hắn đã sớm mất sạch nhiệt độ, máu như đều đông cứng, tứ chi không còn chút khí lực.
Đột nhiên, một tiếng *binh* mạnh mẽ truyền đến trong tai. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Nguyệt Cửu đang ra sức dùng đầu mình dộng vào mặt băng.
*Binh! Binh! Binh!*
Tiếng động như ngũ lôi giáng vào tim hắn, đầu của viên thị vệ bật máu, máu tươi liền nhanh chóng tan ra trong nước.
Sắc mặt Nguyệt Cửu trắng hơn cả tuyết, môi không còn chút màu sắc, tựa như quỷ vừa bò ra khỏi hầm mộ. Tay chân đã cứng ngắc nhưng hắn vẫn không ngừng khoa nước, bơi xuống rồi lại trồi lên, cứ như vậy hết lần này đến lần khác…
*Binh! Binh! Binh!*
Khoảnh khắc đó, đáy lòng hắn như bầu trời bị tầng mây đen che phủ xuất hiện một lỗ hổng để ánh nắng tươi đẹp rọi vào. Hắn chợt bừng tỉnh, đó là thuộc hạ của hắn, từ bốn tuổi đã vào nhà hắn, cho đến nay, bọn họ chết vì hắn đều là lẽ thường, hắn cũng chưa bao giờ cảm thấy có gì không đúng. Nhưng trong một khắc đó, hắn lại nhớ đến rất lâu trước đó, có một đứa bé gái từng nói với hắn, cô bé có khuôn mặt xinh xắn nhưng lại mang ánh mắt lạnh lùng, gằn từng chữ nói với hắn: “Không ai trời sinh đã là nô lệ.”
Không ai trời sinh đã là nô lệ.
Sau một tiếng *binh* nữa, máu tươi đột nhiên túa ra nhiều hơn, bốn bề là nước nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được mùi máu nồng sực.
Thân thể bỗng nhiên tràn đầy khí lực, hắn bơi lên, đẩy Nguyệt Cửu đầu đầy máu sang một bên, tay nắm lấy chủy thủ của Sở Kiều, ra sức đục.
“Ta không thể chết!” Hắn thấp giọng tự nói với mình.
“Ta không thể chết, ta còn rất nhiều tâm nguyện còn chưa hoàn thành.”
Phổi như muốn nổ tung, thân thể gần như đông cứng, vết thương trước ngực không ngừng ứa máu nhưng hắn vẫn đấu tranh cầu sinh.
Ta không thể chết! Ta không thể chết! Không thể chết!
*Rắc!*
Tầng băng chợt rạn nứt rồi vỡ vụn, thay đổi áp suất đột ngột lập tức đẩy cả người hắn lên, ánh mặt trời rực rỡ đến chói mắt, không khí trong lành đập vào mặt, hắn hối hả hít vào từng ngụm, chỉ hận không thể móc phổi ra mà thở.
“Nguyệt Cửu!” Hắn hô to: “Chúng ta thoát rồi!”
Nhìn quanh vẫn không thấy Nguyệt Cửu, hắn lại lặn xuống, rốt cuộc tìm được thi thể của Nguyệt Cửu ở đáy hồ.
Viên kiếm khách trẻ tuổi thân đầy vết thương, mặt tái xanh đến rợn người, hai mắt trừng lớn, tóc tai tán loạn, đỉnh đầu toàn máu đen. Hắn cực khổ kéo Nguyệt Cửu lên, cố gắng ép ngực, chà xát mặt, chà xát tay Nguyệt Cửu, miệng không ngừng kêu: “Tỉnh lại! Ta lệnh cho ngươi, mau tỉnh lại!”
Cả đời Gia Cát Nguyệt, chưa từng nước mắt lã chã như vậy, nhưng hôm đó, hắn đã rơi lệ vì một gia nô. Trên đồng tuyết mênh mông bát ngát, hắn đã rống lên như một con sói bi thương.
Ba ngày sau, hắn cuối cùng gặp lại Nguyệt Thất bị nạn không chết.
Viên thị vệ trung thành mang theo nhóm Nguyệt Vệ mai phục tại Bắc Yến còn sót lại, đã tìm kiếm hắn ở lân cận hồ Xích Thủy hết ba ngày ba đêm, số người bị chết rét vì lặn xuống hồ đã lên đến hơn hai mươi người.
Sau đó, bọn họ mang hắn khi ấy nửa sống nửa chết lên núi Ngoại Long dưỡng thương đến tận nửa năm sau mới hồi phục, nhưng lúc tỉnh dậy, chờ đón hắn lại chính là tin tức kinh người từ đế đô.
Sáng hôm đó, nhóm người Nguyệt Thất lần lượt tiến vào báo cáo tin tức cho hắn nghe, từ lúc mặt trời mới lên mãi đến khi mặt trời lặn. Sư phụ đi tới nhìn tấm bản đồ Tây Mông treo trước mặt hắn, hờ hững hỏi: “Con định thế nào?”
Đã nhiều năm như vậy, đó là lần đầu tiên hắn cảm thấy mờ mịt như hiện giờ, hắn ngẩng đầu lên, hỏi: “Sư phụ, ta không còn đường để đi nữa.”
Ông lão râu tóc hoa râm hiền lành mỉm cười, sau đó vung một chưởng đánh nát bản đồ đại lục Tây Mông, lẳng lặng nói: “Nếu không còn đường thì hãy tự mình mở đường cho bản thân.”
Hắn nghi hoặc nhìn lại, Đại Hạ, Bắc Yến, Biện Đường và Hoài Tống đều bị một chưởng của sư phụ đánh nát, trên tấm bản đồ xuất hiện một lỗ hổng trống trơn, chỉ còn tái ngoại Khuyển Nhung, hải vực Đông Nam và phương Tây bao la.
“Con à, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên*, làm sao con biết tấm bản đồ này chỉ lớn chừng này?”
* Ý chỉ người tài có người tài hơn
Sáng sớm ngày thứ hai, hắn nhận được một tin mới, tháng trước Đại Lý viện thẩm tra, cuối cùng tội của Mông Phong cũng bị định, nàng bị đày đi Thanh Hải, bây giờ e đã đến Thùy Vi Quan rồi.
Thế rồi mọi thứ như hòa tan trong ánh sáng chói lòa, những ngày tháng tối tăm lạnh lẽo như băng, loan đao trong tay hắn không ngừng vung lên, không ngừng đấu tranh với vận mệnh. Máu tươi bao trùm trước mắt, hắn cuối cùng tìm được chân lý của cuộc sống đã mất từ lâu.
………………………………………………………………………………………………………………..
Sáng hôm sau, khoái mã từ thành Chân Hoàng đột nhiên xông vào biệt viện của Gia Cát Nguyệt, binh sĩ mặt phong trần, da môi khô nứt, áo choàng rách bươm, dính đầy cát vàng.
Nhìn sắc mặt của mọi người đều không quá tốt, Sở Kiều chợt hiểu ra gì đó, lẳng lặng đứng dậy rời khỏi phòng ăn.
Nửa canh giờ sau, Gia Cát Nguyệt chuẩn bị rời đi.
Sở Kiều đưa tiễn ra đến tận cửa thành Bắc. Ngoài thành trời hơi lạnh, Sở Kiều khoác áo choàng xanh, viền cổ lông trắng bao quanh khuôn mặt trắng mịn của nàng, thoạt nhìn vô cùng trang nhã xinh đẹp.
Đi đến đình Thập Lý ngoài thành, nhóm người Nguyệt Thất thức thời thối lui chỉ để lại hai người bọn họ. Gia Cát Nguyệt không nói một lời xuống ngựa, Sở Kiều theo ở sau lưng. Ngôi đình hoang vắng mọc đầy cỏ dại, lớp sơn trên cột đình đều đã bong tróc, bảng hiệu nghiêng lệch, thoạt nhìn vô cùng điêu tàn.
“Ta phải đi rồi.” Gia Cát Nguyệt xoay người lại, lẳng lặng nhìn nàng, cất giọng rất nhẹ.
“Ừ.” Sở Kiều gật đầu, “Đi đường cẩn thận.”
Gia Cát Nguyệt hơi nhíu mày, bọn họ dường như luôn như thế này, sau khi mọi kích động lúc mới gặp lại qua đi, hai người càng thêm xa cách cùng lãnh đạm. Tựa như ai cũng không rõ nên đối xử với đối phương ra sao ngoài mấy lời chào hỏi vụn vặt.
“Sau khi ta đi, nàng muốn đi đâu?”
“Ta? Có lẽ sẽ đi Biện Đường một chuyến trước.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó?” Sở Kiều thoáng chau mày, suy nghĩ một lúc mới cười nói: “Cũng chưa biết, có lẽ sẽ đi ngao du một thời gian, ở đâu có đồ ăn ngon, ở đâu có cảnh đẹp thì dừng chân thăm thú, sao biết trước được.”
Một trận gió chợt thổi qua, tiếng *đinh đang* thanh thúy vang lên, Sở Kiều và Gia Cát Nguyệt đồng thời ngẩng đầu lên nhìn. Thì ra ngôi đình cũ nát này vẫn còn treo một chuỗi chuông gió, chuông gió bị nắng mưa làm cho rỉ sét bạc màu từ lâu, nhưng âm thanh vẫn còn rất trong trẻo dễ nghe.
“Nàng… có đi Bắc Yến không?”
Sở Kiều lẳng lặng cười, “Ta đã ở đó rất nhiều năm, có bao nhiêu cảnh đẹp đều đã đi xem hết rồi. Huống chi, hiện tại thân thể ta không tốt, không chịu được cái rét của phương Bắc nữa, có lẽ ngay cả thành Chân Hoàng cũng không dám đi.”
Gia Cát Nguyệt gật đầu, dường như cũng hiểu được cái gì, động tác chợt trở nên cứng ngắc, mấy lời còn chôn trong lòng cũng không nói ra được nữa.
Những ngày qua tựa như hoa nở trên mặt biển, tạm bợ mơ hồ như một giấc mộng, thời gian qua đi, cũng sẽ tan biến mà thôi. Hai người bọn họ, luôn là không đúng lúc, ngay cả bây giờ đứng ở đây, cũng là một loại cưỡng cầu bất đắc dĩ. Kết cục đã được định trước, giống như cát mịn trong tay, càng muốn nắm bắt thì trượt khỏi tay càng nhanh hơn.
Gia Cát Nguyệt xoay người đi ra ngoài, sắc mặt vẫn cô ngạo và thanh lãnh như xưa, không có ý định nói thêm câu nào nữa.
“Gia Cát Nguyệt!” Sau lưng Gia Cát Nguyệt đột nhiên vang lên một âm thanh mềm nhẹ, vạt áo hắn cũng đồng thời bị một bàn tay nhỏ nhắn lành lạnh nắm lại, vẫn vẻ cố chấp rất quen thuộc kia.
“Cảm ơn ngươi.” Sở Kiều thì thầm, giọng nói hơi nghèn nghẹt nhưng vẫn liền mạch, “Ta vốn tưởng đời này không còn cơ hội nói cảm ơn ngươi nữa, nhưng nhờ ông trời phù hộ, ngươi cuối cùng vẫn bình an vô sự.”
Nàng khẽ mỉm cười, “Gia Cát Nguyệt, cả đời ta bị trói buộc bởi nhiều thứ, ta đã làm rất nhiều chuyện, đi rất nhiều đường, có đúng cũng có sai, nhưng ta chưa bao giờ hối hận, ta hiểu rõ lòng mình, không để nợ bất kỳ ai, ngoại trừ ngươi, ta đã thiếu ngươi quá nhiều, nhiều đến mức có làm thế nào cũng không trả đủ. Hôm nay ngươi bình an trở về, ta vốn nên đi theo ngươi, dùng cả đời còn lại hoàn trả ân tình của ngươi. Nhưng ta hiện giờ đã không còn là ta lúc xưa, sau khi trải qua mọi chuyện, ta đã không còn dũng khí đối đầu với những binh giao tranh đấu kia nữa. Tú lệ tướng quân của Bắc Yến đã chết, hiện tại còn sống chỉ là một nữ nhân bình thường đã mất lý tưởng, không có năng lực đứng cạnh ngươi.”
Bên tai vẫn *đinh đang* tiếng chuông gió, thời gian hiện tại như ngừng trôi, số mệnh quanh đi quẩn lại tựa một trò chơi liên tục đùa bỡn thế nhân vô năng.
Từ phía sau, Sở Kiều đột nhiên nhích đến gần, giang rộng hai tay vòng lên ôm lấy lưng Gia Cát Nguyệt, chỉ thêu trên cẩm bào làm nổi bật cổ tay trắng trẻo của nàng. Gió thổi phe phất, nàng từ từ siết chặt vòng tay, chậm rãi áp mặt lên lưng hắn.
Một giọt lệ chảy ra khỏi khóe mắt, lăn dài trên má rồi rơi xuống lưng áo xanh đen của nam nhân, khiến nơi đó trở nên sẫm màu hơn.
“Gia Cát Nguyệt, thật xin lỗi.” Giọng nàng rất nhỏ, trong gió Bắc nghe như tiếng trẻ con khóc nỉ non.
Không trung chợt có tuyết rơi, nhưng bông tuyết còn chưa chạm đất thì đã tan mất, lẳng lặng thấm ướt đầu vai hai người.
Khoảng cách gần đến mức có thể nghe được hô hấp của nhau, đây là lần đầu tiên nàng chủ động ôm hắn. Năm tháng như dòng nước chảy, gặp rồi lại chia ly, chia ly rồi lại tái ngộ, vừa mới bắt đầu thì số mệnh đã trêu đùa với bọn họ. Trải qua bao nhiêu năm tháng nhưng gió tanh mưa máu cuối cùng vẫn như gông xiềng khóa chặt lấy hai người.
Một đàn chim xẹt qua không trung rồi bay về phía chân trời, đàn chim bay thành hàng đều đặn sải cánh hướng về phía Nam, thoáng chốc đã xa dần rồi mất dạng.
Sở Kiều rốt cuộc thả lỏng vòng ôm rồi rút tay về, y phục của hắn thật lạnh, khiến tay nàng cũng lạnh theo, lưng hắn vẫn thẳng tắp, tựa như gốc cổ thụ không gì trên thế gian có thể đốn ngã. Hắn vẫn cao lớn tuấn tú như vậy, khí tức vẫn lạnh lẽo như muốn đóng băng không khí xung quanh.
Hai cánh tay chợt trở nên thừa thãi, Sở Kiều mấp máy khóe môi, nở một nụ cười thật nhạt, “Bảo trọng.”
Phương xa đột nhiên nổi gió to khiến chuông gió *đing đang* liên hồi. Gia Cát Nguyệt bước ra khỏi đình, gót giày tinh xảo giẫm trên lớp cỏ vàng khô khiến chúng gãy vụn, gió thổi qua, bay tan tác. Hắn nhảy lên lưng ngựa, chúng Nguyệt Vệ vung mạnh roi, hô to khẩu hiệu lên đường, vó ngựa tung bay phá vỡ sự yên tĩnh trên đường núi, vô số vạt áo choàng phấp phới tựa như chiến kỳ đồng loạt hướng về phía Bắc mà đi.
Hắn không hề quay đầu lại, dáng vẻ anh tuấn và kiêu ngạo ngồi trên lưng ngựa, áo choàng xanh thẫm bay múa, tóc đen như mực hòa trong gió lạnh, càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất trong bụi cát cuồn cuộn…
Sương sớm còn chưa tan, vây trắng xóa cuối con đường, cỏ khô hai bên đường bị gió xoáy cuốn bay tan tác.
Sở Kiều đột nhiên nhớ lại rất lâu khi trước, trên cao nguyên Bắc Yến, nàng và Tú lệ quân bị Trình Viễn tính kế rồi lọt vào vòng vây của Đại Hạ.
Buổi tối hôm đó nàng cũng chăm chú nhìn theo bóng lưng hắn như hiện giờ, lẳng lặng nhìn hắn dần dần biến mất trong đồng tuyết mịt mù. Khi đó, hắn cũng không hề quay đầu lại, nhưng lại đi rất chậm, tay dắt ngựa, người mặc áo lông dày sụ, bão tuyết rơi không ngừng, rơi nặng cả mi mắt, trời vô cùng lạnh, lạnh đến mức khiến người ta phải rơi lệ.
Chớp mắt mà đã nhiều năm như vậy.
Mặt trời nhô lên xua tan màn sương sớm, trên đường bắt đầu xuất hiện người bán hàng rong cùng người đi đường qua lại, tiếng động huyên náo cả một vùng.
Rồi mặt trời dần lên trên đỉnh đầu, đã có rất nhiều đội nhân mã đi ngang qua, có cả xe ngựa của tiểu thư nhà quan đi bái Phật, có tiêu đội giang hồ áp tải hàng, có hiệp khách áo trắng thường thấy trong tiểu thuyết võ hiệp, nhìn thấy nàng đứng trong đình, thậm chí còn có người tiến lên chào hỏi trêu đùa phong lưu.
Nhưng cái gì nàng cũng không nhìn thấy, nàng chỉ lẳng lặng đứng đó, tiếng động xung quanh càng lớn thì nàng lại thấy không khí như càng cô tịch. Mặt trời lên cao rồi lại rơi xuống, vầng trăng cong cong như một chiếc móc bạc chậm rãi nhô lên, tỏa ra ánh sáng trong trẻo lạnh lùng.
Xung quanh dần trở nên vắng lặng, chỉ còn lại một mình Sở Kiều, tay chân nàng đều đã chết lặng, đêm càng lúc càng sâu, bóng tối bao phủ vạn vật, cả đường về và đường phía trước đều tối tăm không rõ lối.
Sở Kiều hít một hơi thật sâu, cúi đầu lắc lắc cần cổ đã cứng ngắc, mọi khổ sở trong lòng hóa thành một tiếng thở dài không được phát ra, chỉ chậm rãi được nuốt ngược trở về.
Gió nhẹ thổi qua trên đồng hoang khiến bãi cỏ kêu xào xạc, nàng chợt cảm thấy vô cùng trống trải, chuyện cũ như nước lại lần lượt trôi qua trong đầu rồi đi xa, chỉ còn lại một khoảng không trống rỗng. Mười năm sinh tử, cuối cùng tất cả đều trở thành một khoảng không mờ sương, như gió luồn qua đầu ngón tay, muốn bắt cũng chỉ hoài công.
Nàng đột nhiên nhớ lại mấy lời của rất nhiều năm về trước.
“Tiểu Hoàng, cậu nhiều đàn ông như vậy, rốt cuộc thích ai thế?”
Tiểu Hoàng đang giũa móng tay, nghe hỏi thì nhướng mày cười hỏi: “Mình? Chẳng rõ nữa, mà chưa kể, bọn họ có ai xứng với mình chứ?”
“Tiểu Thi, còn cậu? Định cả đời quấn lấy anh chàng tiến sĩ kia sao?”
Tiểu Thi vừa mới dọn cơm mình vừa nấu lên, cười ngọt ngào: “Ừ, thế thì sao?”
“Cẩn thận một chút, cậu nuôi tên đó ăn học, coi chừng sau này hắn công thành danh toại sẽ đá cậu đấy.”
“Còn lâu mới có chuyện đó.” Tiểu Thi lườm Miêu Nhi, “Cậu thì sao, nếu sau này bị người trong lòng đá, cậu sẽ làm thế nào?”
“Dám à?” Miêu Nhi bật đứng lên ghế sô pha, bộ dạng hùng hổ nói: “Nếu hắn dám làm vậy mình sẽ thiến hắn, sau đó bắt đầu công cuộc lôi hồ ly tinh ra ánh sáng để giày xéo.”
Tiểu Hoàng khinh thường hừ một cái, “Cậu làm được sao?”
“Dám xem thường à? Tối nay sẽ bán cậu vào nhà chứa cho biết mùi.”
“Được thôi.” Tiểu Hoàng uể oải vươn vai, “Mình cũng đang định tới Amsterdam thi lấy chứng nhận nghề nghiệp đấy, nhớ báo cho lão già nhà mình trước một tiếng.”
“Sở Kiều thì sao?” Tiểu Thi dùng nĩa ăn lô bánh bao nhỏ vừa ra lò, dùng vai huých nàng, híp mắt cười hỏi: “Sở Kiều sẽ làm gì khi có người mình thích?”
Lúc ấy nàng đang chỉnh sửa tài liệu cho nhiệm vụ sắp tới, nghe hỏi thì có hơi ngẩn ra, sau đó liền cười nói:“Mình cũng không biết.”
“Sao lại không biết?” Miêu Nhi nhón một cái bánh trên dĩa của Tiểu Thi, khịt mũi, “Hừ, không được qua loa cho xong, mau thành thật khai báo.”
“Mình à?” Sở Kiều im lặng suy nghĩ một chút rồi mỉm cười nói: “Chắc sẽ đối xử với người đó thật tốt.”
“Tốt cỡ nào?”
Sở Kiều khi ấy còn rất trẻ, đã quay đầu nhìn ra bầu trời đêm bên ngoài, nghiêng đầu ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng mới nhẹ giọng nói: “Rất rất tốt.”
Rất rất tốt…
Sở Kiều xoay người kéo cương ngựa, chú ngựa ngoan ngoãn đi đến, nhẹ nhàng cọ cọ mặt nàng, mắt lộ chút lo lắng.
“Ha ha.” Bị cọ ngứa, Sở Kiều không khỏi bật cười một tiếng. Đây là Lưu Tinh, Gia Cát Nguyệt đã nuôi nó nhiều năm, bây giờ được trả lại cho nàng, vẫn còn thân thiết như xưa.
Nàng đưa tay đẩy nó ra, hơi khàn giọng nói: “Lưu Tinh, chớ quậy nữa.”
Khi ống tay áo không cẩn thận quẹt trúng mặt, Sở Kiều mới sửng sốt nhận ra mặt mình đầy nước mắt. Nàng quay đầu nhìn Lưu Tinh, chú ngựa đang hất đầu về phía Bắc, thở phì phì, tựa như muốn chở nàng đi đuổi theo người nào đó.
“Được rồi, được rồi.” Nàng vuốt ve đầu chú ngựa, áp mặt lên cổ nó dịu dàng trấn an nó. So với ngựa chiến thì Lưu Tinh cũng đã hơi già, giống như trái tim hiện tại của nàng vậy, đã già cỗi và đầy thương tích.
“Chúng ta đi thôi.” Sở Kiều ngồi lên lưng Lưu Tinh, thúc ngựa chậm rãi đi về phía Nam.
Trăng sáng chiếu lên người nàng kéo thành một cái bóng thật dài, chim rừng đang ngủ đêm bị vó ngựa của nàng kinh động, bay nháo nhác. Thân ảnh thiếu nữ càng lúc càng nhỏ dần, cuối cùng khuất dạng sau sườn núi quanh co.