Lúc Yến Tuân đến thì trời đã rất khuya, tiếng bước chân trên hành lang đều đặn như tiếng trống canh từ xa vẳng lại. Đám thị nữ trước cửa quỳ ngay ngắn xuống trên nền tuyết khiến bông tuyết bị nghiến kêu lạo xạo, lạnh đến tê cứng, một người run rẩy cất tiếng nói, ngữ khí ẩn chứa chút kính nể cùng sợ sệt, “Bẩm điện hạ, cô nương đã ngủ rồi.”
Gió tuyết tựa hồ trở nên mạnh hơn, không khí như bị bao trùm bởi sự im lìm cùng lúng túng. Cây cối lay động không ngừng, trong bóng đêm, ánh trăng nhàn nhạt mông lung như nước hắt lên một cái bóng màu xám lặng lẽ đứng trước cửa phòng. Bóng xám đứng một lúc thật lâu, không nói lời nào mà cũng không rời đi, thân hình cao gầy dưới ánh trăng mờ ảo càng thêm vẻ tiêu điều. Không khí tĩnh lặng luồn qua cửa sổ tràn vào phòng, nhưng thoáng cái đã bị ánh lửa đầu tường thành nuốt trọn.
“Cô nương ngủ có yên ổn không?” Âm thanh nồng hậu đầy từ tính khẽ vang lên, ngữ khí không rõ buồn vui mà chỉ thực bình tĩnh, sau lại thêm vào một câu, “Đại phu đã tới xem qua chưa?”
“Thưa, cô nương chỉ bị vài vết thương nhỏ, không đáng ngại ạ.” Thị nữ khéo léo đáp lời.
Yến Tuân ‘ừ’ một tiếng rồi lại hỏi: “Buổi tối nàng đã ăn gì rồi?”
“Thưa, chỉ uống nửa chén cháo trắng mà thôi.”
Yến Tuân lặng lẽ gật đầu, không khí như có nhu tình lãng đãng, “Quá nửa đêm nàng nhất định sẽ bị đói, các ngươi nhớ chuẩn bị thức ăn nóng, cẩn thận hầu hạ, chớ có ngủ như chết.”
“Nô tỳ đã biết.”
Yến Tuân lại im lặng đứng đó, hình dáng cao ngất nhưng lại lộ ra vẻ cô đơn khó tả bằng lời. Bên ngoài khí trời rét buốt, gió tuyết không ngừng xoay tròn, ánh trăng bàng bạc phủ xuống khoảng sân trống trải. Cuối cùng, Yến Tuân hơi cúi đầu, nhẹ giọng nói: “A Sở, ta đi đây.”
Một luồng gió nhẹ chợt lướt qua hai bên thái dương phủ tóc đen như mực, Yến Tuân xoay người lại đi xuống bậc thang, nhấc chân rất nhẹ nhưng khi đặt xuống lại thật nặng nề.
Người bên ngoài đã dần đi xa mà Sở Kiều vẫn nằm yên trên giường. Vầng trăng khuyết trên cao vẫn cong như vậy, cong như vầng trăng trên đỉnh cung Thịnh Kim rất nhiều năm trước, chiếu rọi ánh sáng nhàn nhạt xuống viện Oanh Ca vắng lặng. Đôi mắt vốn sáng như sao của thiếu niên vằn tia máu đỏ, lông mày nhíu chặt, hắn luôn lạnh lùng với bên ngoài nhưng vẫn rất dịu dàng với nàng.
Năm tháng trôi qua, lòng người thay đổi là chuyện tất yếu, không ai là ngoại lệ.
Trải qua quá nhiều đau thương thì sao có thể quên? Chẳng qua không nói ra nên mới cho rằng bản thân đã quên mà thôi.
Thiếu nữ đột nhiên hoảng hốt vén chăn lên, không kịp khoác thêm áo đã chân trần đẩy cửa chạy ra khỏi phòng. Gió tuyết bên ngoài thổi tung mái tóc đen dài của nàng, đám thị nữ đồng loạt thất thanh thét lên, không kịp ngăn thì thân ảnh màu trắng kia đã vọt ra khỏi viện.
“Cô nương!” Đám thị nữ kinh hoảng đuổi theo, tiếng kêu gọi đã kinh động đến nam nhân đi phía trước.
Yến Tuân vừa mới quay đầu lại thì một cái bóng mảnh khảnh đột nhiên nhào vào lòng, mạnh đến mức khiến hắn lảo đảo đứng không vững.
Trên mặt nam nhân lộ vẻ vừa kinh ngạc vừa vui mừng, song vừa nhìn thấy thiếu nữ trong lòng ăn mặc đơn sơ thì liền nhíu chặt mày, nhẹ giọng trách: “A Sở, sao lại ăn mặc phong phanh như vậy chạy ra ngoài?”
Sở Kiều không đáp mà chỉ vươn hai tay ra ôm chặt thắt lưng Yến Tuân, đầu tựa sát vào ngực hắn. Mùi hương quen thuộc quanh quẩn ở chóp mũi, cảm giác ấm áp khiến nàng như muốn thiếp đi, nước mắt không ngừng chảy xuống, thấm ướt áo Yến Tuân.
Nàng ngẩng đầu lên, hốc mắc đã đỏ bừng nhưng con ngươi đang nhìn hắn vẫn thật bình tĩnh. Da thịt nhẵn nhụi, vẫn là dung mạo quen thuộc, chỉ chẳng qua thêm vẻ phong trần cùng mệt mỏi. Đang ở tiền tuyến lại đột nhiên nhổ trại rút lui chính là điều đại kỵ trong binh pháp. Hắn đã mất bao nhiêu tâm huyết cùng tinh lực mới có thể bình yên vô sự trở lại Bắc Yến nhanh như vậy, phải mạnh mẽ kiên quyết đến cỡ nào mới có thể trấn an những tiếng nói không cam lòng trong quân. Những chuyện này, Sở Kiều đều không biết.
“Huynh trở về rồi…”
Yến Tuân cong khóe môi mỉm cười, mọi mệt mỏi cực nhọc đều không biểu lộ, chỉ lẳng lặng gật đầu, “Muội đang ở đây thì sao ta có thể không quay về?”
Trong lúc mơ hồ, Sở Kiều như nhớ lại đêm tuyết rơi tám năm trước, thiếu niên đang bị đuổi giết nhưng vẫn quay lại cứu bé gái nô lệ khỏi tay chủ cũ. Lúc cô bé chất vấn, hắn cũng chỉ cười cười, đáp: “Ta không trở lại thì ngươi sẽ ra sao?”
Thoáng cái đã qua tám năm, thế giới hỗn loạn này đã thay đổi rất nhiều, nhưng hai người bọn họ vẫn như cũ, vẫn nắm tay cùng nhau sánh vai đi tiếp.
Sở Kiều chợt thấy người bị nhấc bổng lên, Yến Tuân hơi cau mày, cúi đầu xuống hỏi người trong lòng: “A Sở, sao lại gầy đi nhiều như vậy?”
Sở Kiều ngửa đầu lên, các ngón tay hơi siết chặt vạt áo của Yến Tuân, nhẹ giọng nói: “Bởi vì ta nhớ huynh.”
Sắc mặt nam nhân thoáng khựng lại, nhiều năm qua gắn bó, giữa bọn họ đã không cần nhiều lời giải thích. Yến Tuân dịu dàng dùng vạt áo choàng bao lấy Sở Kiều, mỉm cười nói: “Ta cũng vậy.”
Đám hạ nhân cũng thở phào nhẹ nhõm, gió tuyết đã lắng lại, Yến Tuân ôm Sở Kiều vào phòng. Hắn đã rong ruổi trên lưng ngựa mấy ngày liên tiếp, vừa trở về liền phải sắp xếp chuyện truy đuổi quân Hạ cùng phòng thủ trong thành, sự vụ nhiều không kể xiết, tuy rất nhớ nhưng cũng chỉ có thể chờ đến khuya mới chạy tới đây.
Y phục bên dưới áo choàng cũng đầy bụi đất, Yến Tuân cởi áo choàng ra rồi gọi hạ nhân đi lấy nước nóng. Còn lại hai người ngồi trong phòng, thiên ngôn vạn ngữ nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
“A Sở…”
“Không cần nói nữa!” Sở Kiều vội vàng ngăn cản như không muốn nhắc tới chuyện cũ, nhưng ngữ khí vẫn hơi cứng nhắc, “Huynh chịu trở lại là đủ rồi.”
Ánh đèn hắt lên khuôn mặt tái nhợt của thiếu nữ, Yến Tuân đột nhiên cảm thấy lòng như chìm xuống hồ băng, mấy ngày nay nàng đã chịu bao nhiêu cực khổ rồi?
“Nói cho cùng thì vẫn là ta gạt muội, thật xin lỗi.”
“Và chẳng phải ta đã uy hiếp huynh rồi đấy sao?” Sở Kiều khẽ cười, “Khi ấy, ta thật sự nghĩ rằng, ta cứ ở lì đấy không đi, để xem huynh cuối cùng có chịu trở về hay không.”
Yến Tuân gật đầu, cười nói: “Từ bé đến giờ, mỗi khi tranh cãi với muội có bao giờ ta thắng được đâu.”
Đại Hạ xua quân tấn công Bắc Sóc, Yến Tuân lĩnh quân đánh thẳng vào nội cảnh Đại Hạ, số người chết trong chiến hỏa đếm không xuể, hằng hà sa số dân chúng bị liên lụy phải chết oan, vô số binh sĩ không còn cơ hội gặp lại gia đình cùng người mình yêu, máu tươi thấm đẫm mặt đất, xương trắng chất thành núi cao. Hai cuộc chiến đủ để xoay chuyển vận mệnh đại lục trong miệng hai người lại chỉ gói gọn trong mấy câu như vậy.
“A Sở, ta có vật muốn cho muội.”
Nước nóng được mang vào đổ đầy bồn tắm, Sở Kiều đang đứng cạnh bồn dùng tay thử độ ấm, nghe Yến Tuân nói thì không khỏi quay lại hỏi: “Là vật gì?”
Đó là một chiếc nhẫn bằng bạch ngọc rất đơn giản, không kiểu cách cầu kỳ, bề mặt có khắc hoa văn li ti rất nhỏ, nhìn kỹ mới nhận ra là những đóa hoa tử vi xinh xắn.
“Huynh mua lúc nào vậy?”
“Không nhớ rõ.” Rất nhiều năm trước, sau khi thỉnh thoảng nghe Sở Kiều kể qua vài phong tục tập quán ở quê hương mình, lúc rảnh rỗi Yến Tuân vẫn thường xuyên giọt giũa bạch ngọc chế tác vật này. Vốn đã làm xong từ sớm nhưng hắn mãi vẫn không có dũng khí đưa cho nàng, đơn giản là vì khi đó tình cảnh của bản thân quá mức xuống dốc, ngoài thù hận ra hắn chẳng còn gì khác ngoài hai bàn tay trắng. Vì vậy hắn vẫn một mực chờ đợi, muốn tìm thời cơ cũng như địa điểm thích hợp, nhưng cuối cùng lại kéo thành nhiều năm như vậy.
Sở Kiều không chút nghĩ ngợi lập tức đeo vào ngón áp út tay trái, sau đó liền ngơ ngẩn nhìn, cười nói: “Thật là đẹp.”
Màn che được buông xuống, Yến Tuân tắm ở sau màn còn Sở Kiều ngồi ở bên ngoài, giống như rất nhiều năm trước, bọn họ luôn có thói quen để một người bên ngoài canh gác khi người kia đang tắm vì đây chính là thời điểm sơ hở nhất.
Sau màn che truyền ra hương thơm dễ chịu, trong phòng không có gió nhưng màn che vẫn khẽ lay động. Yến Tuân từ sau màn trong nói ra: “A Sở, khăn mặt.”
Sở Kiều vội vàng cầm lấy tấm khăn màu trắng với tay đưa qua màn. Đầu ngón tay chạm phải ngón tay nóng hổi của Yến Tuân khiến nàng vội vàng rút tay lại, hơi lúng túng hỏi: “Nước đủ nóng không?”
“Rất vừa.”
Bên trong vang lên tiếng khoát nước ào ào, Sở Kiều chống hai má ngồi bên ngoài, bắt đầu câu được câu không tán chuyện.
“Yến Tuân, lần này huynh có bị thương không?”
“Không, ta không có ra tiền tuyến.”
Hơi nước sau màn tràn ra ngoài, thoáng cái đã khiến trong phòng vô cùng ấm áp.
“Vì sao Hoài Tống lại phối hợp diễn tập quân sự ở biên giới đúng lúc như vậy? Huynh quen biết Trưởng công chúa của bọn họ sao?”
Nam nhân sau màn đáp: “Có duyên gặp được vài lần mà thôi, không thể coi là quen biết. Có điều ta có một bằng hữu tốt ở Hoài Tống, lần này đều do hắn chu toàn giúp đỡ.”
“Ra là vậy.”
“A Sở, thương thế của muội có nặng lắm không? Bị thương ở đâu?”
“Vài chỗ ngoài da mà thôi, không đáng kể.”
Trong phòng dần trở nên yên tĩnh, thật lâu sau Sở Kiều mới đột nhiên mở miệng nói: “Yến Tuân, sau này không được phép gạt ta nữa, bất cứ chuyện gì.”
Người sau màn không lên tiếng, Sở Kiều đợi một lúc vẫn không thấy hồi đáp thì nhịn không được gọi: “Yến Tuân?”
Vẫn không có tiếng động, Sở Kiều sốt ruột vén màn chạy vào, lại thấy Yến Tuân đang nằm trong bồn gỗ, đầu tựa vào thành bồn ngủ thiếp đi mà mày vẫn nhíu chặt, mặt đầy vẻ mệt mỏi.
Năm ngày năm đêm không ngủ không nghỉ đã khiến nam nhân này kiệt sức, sau khi mọi lo lắng cùng phòng bị được dỡ bỏ hắn mới có thể an tâm thiếp đi như thế này.
Trong thoáng chốc, toàn bộ oán khí trong lòng Sở Kiều như tan biến không còn bóng dáng.
Thị phi trắng hay đen, chỉ một câu sao có thể vạch rõ?
Đài Cửu U thấm đẫm máu tươi, tình cảnh hung hiểm trong cung, nàng đều cùng hắn trải qua cả, sao không biết được nỗi hận của hắn sâu đến nhường nào, sao có thể không rõ mối thù kia khắc cốt ghi tâm đến đâu.
Lời thề ‘Phải sống sót để giết sạch bọn chúng!’ đến nay như vẫn quanh quẩn bên tai, biết bao tiếng cười nhạo cùng sỉ nhục, biết bao âm mưu chồng chất đều giống như hạt mầm đâm chồi sâu tận tim nam nhân này. Vì thế, cơ hội lật đổ cung Thịnh Kim và đập nát tường thành Chân Hoàng hấp dẫn đến cỡ nào, không cần nói cũng hiểu được. Nhưng cuối cùng hắn lại vì một câu nói của nàng mà dẫn binh quay về, tình nghĩa trong hành động này, nàng sao có thể không hiểu?
Mấy ngày giằng co liên tục, niềm tin trong lòng Sở Kiều hiện đã hóa thành tổ hợp của một loạt cảm xúc khác nhau, oán hờn, thất vọng, hân hoan, bi thương, giằng xé, và cả cảm động đan xen. Nàng như bị xâu xé giữa hai thái cực của cảm xúc mãi đến lúc nghe được Yến Tuân nhẹ giọng dặn dò thị nữ xong rồi rời đi, khi ấy nàng mới đột nhiên nhận ra cảm xúc thật sự trong lòng mình.
Chiến tranh có thể nuốt chửng bất kỳ thứ gì trên đường đi của mình, chiến mã, đao thương, tiếng kêu gào của binh lính cùng tiếng la hét thảm thiết của người dân, kể cả lòng tin cùng lương tâm. Nhưng, nó cuối cùng vẫn không thể cắn đứt mối dây tình cảm giữa hai người bọn họ.
Niềm tin bị người mình dốc lòng phản bội, nàng một mực liều chết cố thủ khiến vô số binh lính bỏ mạng, khiến máu đổ nhuộm đỏ sa trường, xương trắng rải đầu, thân là thống lĩnh, nàng đúng ra phải oán phải hận và cả không cam lòng. Thế nhưng, người đó đã giành trọn tình cảm cho nàng, giữa giang sơn và mỹ nhân, giữa mưu đồ bá nghiệp cùng lương tâm, chàng đã không do dự cho nàng biết đáp án. Thân là nữ nhi, nàng có tư cách gì oán giận cùng không cam lòng chứ?
…………………………………………………………………………………….
Yến Tuân tỉnh lại thì nhận ra Sở Kiều đang nằm ngủ cạnh mình. Vầng trán trơn bóng tựa sát vào hắn, thân thể mảnh khảnh co lại thành cục, tay vẫn nắm chặt tay hắn.
Bên ngoài vẫn tối đen như mực, trên người mặc trường bào rộng thùng thình, Yến Tuân đi đến bên cửa sổ đứng nhìn ra ngoài. Bên ngoài vẫn là núi tuyết trùng điệp, vẫn là bầu trời cao rộng cùng bình nguyên bao la, gió vẫn rét lạnh. Nơi này vẫn vậy, chưa bao giờ thay đổi ngay cả khi phụ thân còn tại thế, cuộc sống ở đây vẫn nghèo khó gian nan như vậy. Thế nhưng, vì sao mỗi lần nghĩ đến Bắc Yến, hắn vẫn luôn cố chấp cho rằng đó là một vùng đất giàu có phồn vinh?
Có lẽ, có lẽ thật sự như lời Vũ cô nương nói. Hắn đã thay đổi, hoài bão lớn hơn, tầm nhìn xa hơn, thứ muốn có cũng nhiều hơn. Ngoài việc báo thù rửa hận thì còn một chuyện vẫn ghim chặt trong đáy lòng hắn, mà hắn vẫn không thấy muốn như vậy có gì sai. Nhiều năm từng trải khiến hắn hiểu rõ tầm quan trọng của thực quyền, không có những thứ này tất cả mong muốn đều sẽ như chim mất cánh, có cố đến mấy cũng không thể bay lên.
Nhưng hiện giờ hắn lại đột nhiên thấy sợ hãi.
Hắn suýt chút nữa đã hại chết nàng. Mỗi lần nghĩ đến đây thì hắn lại dựng tóc gáy, lạnh lẽo đến tận xương.
Yến Tuân nhìn ra khoảng không tối đen như mực bên ngoài cửa sổ, tựa như lại thấy được cục diện mặt Đông bờ Xích Thủy. Hắn còn nhớ được ở Nhạn Minh Quan sáng ngày đó, hắn đã hả lòng hả dạ, đã nhiệt nhuyết cuồn cuộn đến như thế nào. Đáng tiếc…
Có điều, hắn có đánh hay không thì Đại Hạ vẫn còn đó. Thế nhưng, nếu hắn trở lại muộn một ngày thì A Sở sẽ ra sao?
Yến Tuân hít sâu một hơi không dám nghĩ tiếp. Vẫn còn may…
…………………………………………………………………………………….
Cảm thấy người hơi lạnh và bên cạnh trống không, Sở Kiều mở mắt ra, nhìn sang thì thấy bóng lưng đứng bên cửa sổ của Yến Tuân, cao ngất nhưng lại lộ vẻ nặng nề.
“Yến Tuân?” Nàng khẽ gọi, trong giọng nói còn chút mệt mỏi mơ màng.
Nam nhân quay đầu lại, trong bóng tối ánh mắt của hắn thoáng lóe lên thần sắc không rõ cảm xúc, “Muội tỉnh rồi à?”
“Ừm, huynh đang nghĩ gì thế?”
Yến Tuân đi tới giường, dịu dàng ôm Sở Kiều vào lòng, bình thản nói: “Không nghĩ gì cả.”
Sở Kiều áp mặt lên ngực Yến Tuân, cố gắng lắng nghe tiếng tim đập đều đặn vững vàng của hắn, đến lúc này mới khẳng định được rằng hắn đã trở lại.
“Yến Tuân, bây giờ huynh có hối hận không?”
Yến Tuân chớp con ngươi đen nhánh, vòng tay hơi dùng sức, “Không có.”
“Vậy sau này có hối hận không?”
Yến Tuân im lặng không đáp.
Lòng Sở Kiều dần lạnh đi, người cũng bắt đầu cứng ngắc, một lúc lâu sau nàng lại đột nhiên nghe hắn khẽ nói: “Ta hối hận vì đã trở lại trễ như vậy.”
Chót mũi đột nhiên trở nên cay cay, Sở Kiều vùi mặt vào lòng Yến Tuân rồi nhắm mắt lại, mím môi thật chặt.
Nàng còn cầu gì nữa chứ? Làm người không thể quá tham lam, cho dù sớm chiều bầu bạn, nhưng nỗi khổ trong lòng Yến Tuân, nàng đã chia sớt được bao nhiêu? Cảm giác thê lương khi cả nhà chết thảm cùng thù hận nhiều năm chồng chất, nàng hiểu được mấy phần? Chỉ cần chàng còn nghĩ cho nàng, còn nhớ tới nàng, còn bận tâm vì nàng, chỉ thế thôi là đủ rồi.
“Yến Tuân, sau này cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì thì cũng không được gạt ta nữa.”
“Ừm.” Yến Tuân gật đầu, “Được.”
Sau đó Sở Kiều lại một lần nữa chìm vào giấc mộng, cảm giác trong mộng thật ấm áp ngọt ngào, có người kiên định nắm lấy tay nàng, tựa như cả đời cũng không buông tay. Sở Kiều mơ màng thầm nghĩ, dường như nàng đã từng nằm mộng giống như vậy, là ở đâu nhỉ? Đúng rồi, là ở Biện Đường. Nhưng dẫu Biện Đường hoa cỏ phủ đầy thì nàng vẫn không cảm thấy ấm áp. Chỉ khi đứng trên mảnh đất này thì lòng của nàng mới được yên ổn, mới thấy ấm áp cho dù hiện giờ bên ngoài là gió tuyết lạnh cắt da cắt thịt.
Sáng hôm sau, lúc Sở Kiều thức dậy thì Yến Tuân đã đi mất. Nàng còn đang tự trách bản thân sao lại mê ngủ như vậy thì Kinh Tử Tô đột nhiên đi vào, cười nói: “Nguyệt Nhi, rửa mặt đi nào.”
Sở Kiều lập tức đứng dậy, đi tới giằng lấy chậu nước, nói: “Tử Tô tỷ, tỷ không phải làm những chuyện này.”
Kinh Tử Tô hiền lành cười cười, “Ta có làm gì khác ngoài chuyện này đâu.”
Sở Kiều rửa mặt xong, nhìn thấy Kinh Tử Tô đang nhăn nhó đứng trước mặt mình thì hỏi: “Tử Tô tỷ, có phải có chuyện muốn nói không?”
“Cũng… cũng không có gì.”
Sở Kiều phì cười, ra vẻ định ra ngoài, “Đã vậy thì ta đi làm việc đây.”
“Khoan đã!” Kinh Tử Tô vội vàng kéo Sở Kiều lại, thấy nàng cười toe nhìn mình thì đỏ mặt, lúng túng nói: “Vừa, vừa nãy, điện hạ có phái người đưa tới cái này.”
Sở Kiều nhìn thấy là một xấp giấy thật dày thì nhận lấy, không khỏi bật cười, “Ta còn tự hỏi là chuyện gì, thì ra là phải tìm chồng cho tỷ tỷ rồi.”
Sở Kiều tùy ý lật qua một lượt, nhận thấy người Yến Tuân lựa ra đều là quan văn cùng văn chức trong quân đội, và phần lớn là người trong binh đoàn số 2 thì nhất thời hiểu rõ dụng ý của hắn, không khỏi có hơi cảm động.
Hòa bình của Bắc Yến chẳng qua chỉ là tạm thời, Yến Tuân sợ võ tướng tương lai phải ra chiến trường, rủi xảy ra chuyện thì sẽ khiến chuyện chung thân của tỷ muội Kinh gia bị lỡ dở.
“Vừa hay, Tử Tô tỷ cũng đến tuổi tìm chồng rồi.”
Kinh Tử Tô đỏ bừng mặt, nhăn nhó hồi lâu mới nghẹn ra được một câu: “Nguyệt Nhi, muội thật sự không hiểu à?”
Sở Kiều sửng sốt, hỏi lại: “Gì cơ?”
“Ba người chúng ta làm tỷ tỷ còn chưa gả ra ngoài thì muội sao có thể gả đi.”
Sở Kiều nghe nói thì nhất thời sững ra, ngây ngốc đứng yên một chỗ. Kinh Tử Tô nhìn thấy liền duỗi ngón tay chọc chọc vào má nàng, cười nói: “Nha đầu ngốc, tấm lòng của điện hạ dành cho muội, thật là kể sao cũng không hết.”
Hôm nay thời tiết đẹp, bên ngoài tràn ngập ánh nắng. Sở Kiều ngây ra một lúc lâu thì chợt nghe thấy một trận náo động truyền vào từ phía ngoài, có người vui vẻ chạy vào báo cáo: “Cô nương, Ô tiên sinh và Vũ cô nương vừa vào thành.”
Kinh Tử Tô chắp tay trước ngực, nói: “A di đà phật, cuối cùng cũng tạm thời không có chiến tranh…”
Sở Kiều cũng cảm thấy bình yên hiếm có…
Nếu có thể mãi như thế này thì thật tốt…