“Mợ thừa nhận!” Lưu Duệ Hàng đanh mắt nhìn lại Lâm Thanh Âm.
“Tôi không làm vì sao phải thừa nhận.” Lâm Thanh Âm trừng mắt.
“Ô, vậy thì vì sao mợ ép cháu thừa nhận việc cháu chưa từng làm?” Hắn gạt tay Lâm Thanh Âm ra, phủi vạt áo. “Cậu Quân bị bắt cóc thì mợ nên báo cảnh sát ngay đi, ở đây khóc lóc om sòm, đổ vạ cho cháu được tích sự gì?” Hắn nhìn Lâm Thanh Âm mỉm cười nhẹ nhàng, đương nhiên là thái độ sung sướng khi người khác gặp nạn.
“Cậu…”
“Anh im miệng đi!” Băng Ngưng tiến lên đẩy Lưu Duệ Hàng ra. “Sao anh có thể nói chuyện như vậy với mẹ em?”
“Bà ấy cũng chả phải mẹ ruột của em, việc gì phải sốt ruột như vậy?” Nhìn thái độ hùng hổ của Băng Ngưng tựa như gà mẹ bảo vệ gà con với Lâm Thanh Âm, Lưu Duệ Hàng khẽ cười. “Tiểu Ngưng Nhi, em che chở cho bà ta làm gì?” Hắn đột nhiện ghé lại gần Băng Ngưng. “Nếu em biết bà ta đã làm gì với em liệu em còn ở đó mà bảo vệ cho bà được không?” Nghe hắn nói vậy, sắc mặt Lâm Thanh Âm lập tức thay đổi.
Băng Ngưng nhìn Lưu Duệ Hàng, không khỏi cảm thấy kì quái. ‘Chuyện gì vậy? Vì sao lần nào anh ta cũng nói nửa chừng mập mờ…’
“Nếu em biết..”
“Cậu đang nói bậy bạ gì thế?” Lâm Thanh Âm cao giọng ngắt lời hắn.
Nhìn bà lo lắng đến nỗi hơi thở cũng hỗn loạn, Lưu Duệ Hàng cười lớn. “Bà cũng biết lo lắng, sợ hãi cơ đấy. Chuyện năm đó…bà không sợ người nhà Lạc Khải tìm đến tính sổ sao?”
“Lưu Duệ Hàng, anh đang làm trò gì?” Diệp Dịch Lỗi xông đến, lôi Lưu Duệ Hàng ra xa khỏi hai người phụ nữ, rồi nện một đấm khiến hắn ngã xuống đất. “Anh còn dám về đây.”
Lưu Duệ Hàng không nao núng, quệt máu ở khóe miệng, cười xùy một tiếng. “Đây vẫn là nhà tôi, vì sao không thể về. Hay là…cậu sợ tôi về đây?” Sợ hắn phun ra cái bí mật bẩn thỉu động trời kia.
“Anh cậm miệng!” Diệp Dịch Lỗi rống lớn, đấm tiếp vào má bên kia. Hắn cắn răng. Quả thật hắn sợ, sợ người anh họ nham hiểm này tiết lộ bí mật chết người kia. “Anh bắt cóc ba tôi phải không? Nói mau!”
“Hừ…” Lưu Duệ Hàng thoát khỏi tay Diệp Dịch Lỗi, dùng chân phản đòn, đạp Diệp Dịch Lỗi ngã văng ra. Diệp Dịch Lỗi đau đến nín thở, không đứng dậy nổi. “Cậu có bằng chứng gì nói tôi làm?” Hắn thách thức. “Có không? Nếu có báo cảnh sát ngay đi.”
“Đồ khốn kiếp!” Diệp Dịch Lỗi chống tay đứng dậy, lại lao đến. “Ông ấy là cậu ruột của anh.”
“Vậy lúc các người hãm hại mẹ tôi có từng mảy may nghĩ đến bà là cô ruột của cậu không hả?” Lưu Duệ Hàng bật cười. “Mẹ tôi bị nhà các người hại đến mức sống không bằng chết, cậu con mẹ nó có tư cách gì chỉ trích tôi?”
“Tôi đã nói việc này không liên quan đến chúng tôi.”
“Vậy cậu dựa vào cái gì kết luận vụ bắt cóc này có liên quan đến tôi?” Hắn nhìn thẳng vào Diệp Dịch Lỗi. “Nói thật đi…thật ra cậu đang nghĩ đến chuyện khác kia. Cậu sợ tôi nói đế sự kiện năm đó đúng không?” Lưu Duệ Hàng ghé sát tai Diệp Dịch Lỗi. “Cậu thử nói xem, nếu Băng Ngưng biết quan hệ giữa ba cậu và mẹ của cô ấy thì sẽ thế nào? Nếu cô ấy biết nguyên nhân gây ra trận hỏa hoạn thiêu rụi cả nhà cô ấy…”
“Anh dám!” Diệp Dịch Lỗi gằn giọng.
“Tôi đã dám đem đến cho Văn Tuấn, cũng dám gửi đến cho Băng Ngưng.”
“Lưu Duệ Hàng, anh là đồ đê tiện!” Diệp Dịch Lỗi nghiến răng trừng mắt nhìn Lưu Duệ Hàng. Nói đông nói tây thì ra là anh ta chuyển bưu phẩm cho Văn Tuấn. Thật nham hiểm…Nhưng vì sao anh ta biết? Chẳng lẽ là Đường Sâm tiết lộ…
“Tôi nói cho cậu biết, đê tiện còn ở phía sau kia.” Hắn giơ nắm tay, lao đến đánh Diệp Dịch Lỗi. Tức giận tích tụ lao lâu nay bộc phát. Hai người lao vào ẩu đả kinh hoàng trong phòng khách nhưng không ai có thể ngăn cản.
“Anh Dịch Lỗi, đừng đánh nữa.” Băng Ngưng định vào can mấy lần nhưng đều bị Dì Lưu ngăn lại. Trong phong khách, liên tục có thứ gì đó bị đánh vỡ. Tiếng đánh đấm, tiếng đồ sứ vỡ tạo nên âm thanh huyên náo.
Vốn đang có tâm lý lo lắng cộng với Lưu Duệ Hàng mỗi lần đánh đều vận hết sức ra đòn hiểm nên Diệp Dịch Lỗi xem chừng đang gặp bất lợi.
“Dừng lại, hai người đừng đánh nữa!” Không thể tiếp tục chứng kiến trận đánh khốc liệt này, Băng Ngưng cố sức vùng ra khỏi tay Dì Lưu, xông lên phía trước. “Hai anh đừng đánh nữa!”
“Buông ra!” Diệp Dịch Lỗi rống lên.
“Ạnh Duệ Hàng, đừng đánh nữa. Có gì từ từ nói.” Không khuyên được Diệp Dịch Lỗi, Băng Ngưng quay sang khuyên Lưu Duệ Hàng. Mà hành động này của Băng Ngưng càng chọc tức Diệp Dịch Lỗi, vốn đang trong cơn thịnh nộ càng khó suy nghĩ được gì thấu đáo. ‘Đã đến nước này cô còn bênh tên khốn kia.’
“Tránh ra!”
Băng Ngưng ôm chặt Diệp Dịch Lỗi. Mỗi vết thương trên người hắn đều như dao cứa vào lòng cô. Cô định dùng cách này để tách hai người ra nhưng bọn họ dường như phát điên rồi, trong mắt đỏ ngầu chỉ còn hừng hực lửa hận, chỉ muốn lao vào giết đối phương.
“Tôi nói buông ra!” Diệp Dịch Lỗi thét to, đẩy cô ra. “Chuyện của tôi không khiến cô quan tâm. Xéo!” Đang lúc nóng giận, hắn không kiểm soát nổi hành vi của mình, không lường trước được hậu quả. Băng Ngưng bị đẩy ra, mất thăng bằng ngã ra phía sau.
“A…” Cô kêu thất thanh, nằm trên đất nhìn máu chảy ra, đối lập với màu trắng của quần áo nhìn chói mắt.
Diệp Dịch Lỗi nghe thấy chợt khựng lại quay sang nhìn bị cảnh tượng trước mặt dọa ngây người. Băng Ngưng ngã vào mảnh vỡ đồ sứ, cánh tay bị cắt, có lẽ khá sâu nên máu chảy lênh láng. Cô nằm yên, dường như cũng đang khiếp sợ.
“Ngưng Nhi!” Diệp Dịch Lỗi xông tới. “Ngưng Nhi! Em sao rồi?” Hắn lo lắng nâng cô dậy.
Băng Ngưng nắm cánh tay bị thương, máu chảy theo kẽ tay của cô nhỏ xuống sàn nhà. Cô nhìn máu chảy xuống rồi lại nhìn Diệp Dịch Lỗi.
Xéo! Nghĩ đến từ đó, cô khẽ run lên một cái.
“Ngưng Nhi! Đừng sợ, chúng ta đến bệnh viện.” Diệp Dịch Lỗi run giọng nói, hắn tháo cà vạt bịt vết thương rồi ôm cô chạy ra ngoài.
Lưu Duệ Hàng cũng sững sờ. Bàn tay ép chặt bên người, xiết lại. Nhĩn vũng máu trên sàn nhà, không ngờ sự việc lần này lại làm tổn hại đến Băng Ngưng. Hắn hít một hơi. ‘Băng Ngưng, rốt cuộc em vẫn không thoát được.’ Nhìn nhưng vết trầy xước trên tay, hắn khẽ cười, dùng tay áo lau khóe miệng.
“Cậu, cậu…” Diệp Dịch Lỗi ôm Băng Ngưng chạy đi, giờ chỉ còn Lâm Thanh Âm đối mặt với Lưu Duệ Hàng. Bà đột nhiên thấy sợ hãi.
“Sao vậy? Sợ rồi à?” Hăn cười, đến gần Lâm Thanh Âm.
“Cậu đừng qua đây!” Lâm Thanh Âm run rẩy chỉ vào hắn.
“Bà yên tâm, tôi sẽ không đụng vào bà.” Hắn cười. “Lâm Thanh Âm, tôi cũng sẽ không giết bà, bởi vì…tôi muốn chứng kiến toàn bộ những gì bà nâng niu quý trọng đều mất hết…”
“Cậu…”
“Tiền tài, chồng, danh dự… còn có…đứa con trai quý báu của bà. Tôi sẽ khiến tấ cả những người bà yêu quý đều hận bà.”
“Lưu Duệ Hàng, tôi không cho cậu làm càn.”
“Lâm Thanh Âm, tỉnh táo chút đi, bà nghĩ có thể ra lệnh cho tôi sao. Tốt nhất bà nên tận hưởng mấy ngày yên bình cuối cùng của mình đi.” Khinh thường nhìn Lâm Thanh Âm từ trên xuống dưới. “Tôi nói được làm được bởi vì tôi muốn cho bà nếm trải cảm giác khổ sở sống không bằng chết…”
Bệnh viện,
Diệp Dịch Lỗi ngồi thất thần trong hành lang bệnh viện. Vạt áo, ống tay áo của hắn bị máu nhuộm đỏ thẫm. Hai tay vò tóc, Diệp Dịch Lỗi tự trách vì đã đẩy Băng Ngưng ra.
“Chết tiệt…” Hắn khẽ rủa, xoay người đấm một phát vào vách tường. Tường bệnh viện màu trắng xuất hiện vệt màu đỏ sau cú đấm của hắn.
Chờ đợi ở đây quả là cực hình với hắn. Mỗi giây trôi qua dài đằng đẵng. Hắn cảm tưởng phải vài năm trôi qua chứ không phải vài tiếng đồng hồ nữa. Rốt cuộc cửa phòng cấp cứu mở ra, hắn lao đến. “Cô ấy sao rồi thưa bác sĩ?”
“Vết thương đã được cầm máu và khâu lại, tuy nhiên vết cắt rất sâu.” Bác sĩ bỏ khẩu trang xuống. “Cánh tay của cô ấy chắc chắn sẽ lưu lại vết sẹo.”
Không phải có thể mà là “chắc chắn”.Nghe bác sĩ nói, hắn bất giác lui lại phía sau một bước. ‘Diệp Dịch Lỗi, mày là đồ tồi…’
Phòng bệnh,
Diệp Dịch Lỗi đi vào thì Băng Ngưng đã tỉnh. Nhìn thấy hắn, cô quay mặt đi phía khác.
“Ngưng Nhi…” Hắn do dự một hồi nhưng vẫn quyết nắm tay cô. “Xin lỗi…”
“Không sao đâu!” Băng Ngưng tỏ ra lạnh nhạt. “Do em không biết tự lượng sức, can thiệp vào chuyện của anh.”
“Ngưng Nhi, anh không có ý đó.” Diệp Dịch Lỗi lắc đầu. “Anh không cố ý đẩy em ra. Anh không ngờ lại gây ra hậu quả nghiêm trọng dường này.”
“Em thật sự không sao.” Băng Ngưng lắc đầu nhìn cánh tay. “Một vết sẹo thôi mà, đâu có gì đáng kể.” Thương tâm chết đi sống lại còn chịu đựng được, vết thương cỏn con này sợ gì chứ.
“Ngưng Nhi...”
“Nếu như anh vẫn tự trách bản thân thì coi như đây là một lần em trả lại cho anh.” Băng Ngưng bình tĩnh nhìn Diệp Dịch Lỗi.
Diệp Dịch Lỗi nâng cao giọng. “Anh thật sự không cố ý. Nếu như biết trước hậu quả, anh sẽ không làm như vậy.”
“Biết trước, nếu như biết…” Băng Ngưng bật cười. “Những từ này của thật là thứ vô dụng nhất trên thế giới. Không có nếu như, chỉ có thực tại đau đớn đã xảy ra rồi.”
“Ngưng Nhi…” Diệp Dịch Lỗi cực kỳ hối hận nhưng sự ăn năn của hắn dường như quá muộn bởi Băng Ngưng không nhìn thấy nữa cũng không cảm nhận được nữa.
“Anh Dịch Lỗi, chuyện đã xảy ra rồi không thể thay đổi được, anh đừng tự trách nữa.” Cô rút bàn tay khỏi tay hắn, mỉm cười. “Em không sao. Hiện giờ ở nhà đang cần anh. Anh mau về chăm sóc mẹ.”
Diệp Dịch Lỗi khó xử. Lúc này quả thật trong nhà đang trong tình trạng hết sức nguy ngập, không thể để mẹ ở nhà một mình vì bọn bắt cóc có thể gọi điện đến bất kỳ lúc nào. Nhưng Băng Ngưng ở đây cũng cần người chăm sóc.
“Em có thể tự chăm sóc bản thân mình.”
Diệp Dịch Lỗi cân nhắc một chút, sau đó ôm Băng Ngưng vào lòng. “ Anh về qua nhà một lúc rồi sẽ đến thăm em sau.” Hắn khẳng định. ‘Băng Ngưng, đợi mọi việc ổn thỏa trở lại, hãy cho anh thêm một cơ hội nữa; cho chúng ta một cơ hội bắt đầu lại từ đầu.’ Hắn hôn trán cô rồi đứng dậy ra ngoài.
Nhưng mà, không phải ai trên đời cũng có “một cơ hội nữa”. Lúc này, hắn không biết, sự việc không bao giờ yên ổn lại. Đợi mọi việc ổn thỏa cũng là lúc kết thúc…