Diệp Dịch Lỗi thấy trống không, máu trên mặt lướt qua mắt, dường như ý thức dần dần cũng bắt đầu mơ hồ. Anh nắm chặt tay của Băng Ngưng, không nhịn được bắt đầu cười nhạo mình. Lúc mới nãy còn nói phải bảo vệ Băng Ngưng, nhưng mà bây giờ...... Ha ha......
"Thế nào, em không nỡ bỏ anh sao?" Anh cười: "Ngưng nhi! Anh không sao đâu, em ra ngoài trước đi, ngoan!"
Băng Ngưng hơi nghẹn ngào. Lúc này, làm sao cô có thể tin tưởng lời nói của anh, làm sao sẽ không có việc gì. Bọn họ có thể sẽ chết ở chỗ này không? Cô nhìn người đàn ông bên cạnh, đã từng chán ghét trong lòng như vậy, hận như vậy, nhưng lúc này, dường như mọi thứ cũng đã thay đổi, không còn giống như lúc ban đầu nữa.
"Anh Dịch Lỗi, chúng ta có thể chết ở đây không?"
"Sẽ không!" Anh lắc đầu, ít nhất anh sẽ không để cô xảy ra chuyện gì.
"Ngưng nhi! Nghe lời, đi ra ngoài nhanh lên!" Anh cố sức kéo Băng Ngưng, nhưng ở trong không gian này, động tác di chuyển chủa bản thân bị hạn chế rất lớn. Anh không kéo được Băng Ngưng ra.
"Nhanh lên một chút." Anh đang nói, đột nhiên nghe thấy âm thanh phía sau xe.
Từ phía cửa sổ bị vỡ nhìn sang, thấy chiếc xe kia xông đến.
"Mau đi ra, có nghe thấy không!" Diệp Dịch Lỗi gầm lên, cố sức kéo Băng Ngưng ra ngoài.
Một màn ngoài cửa xe thật sự khiến Băng Ngưng sợ hãi, bọn họ giống như là dê đợi làm thịt. rõ ràng cái gì cũng nắm được, nhưng lại chỉ có thể để mặc cho người ta chém giết. Bọn họ đều hiểu, cho dù lúc này muốn đi ra ngoài, cũng đã không còn kịp nữa.
Giữa ngọn đèn chói mắt, bọn họ nắm nắm tay của nhau thật chặt, nhìn đối phương....
"Băng Ngưng! Anh yêu em!" Diệp Dịch Lỗi nói: "Anh thật sự rất hối hận vì đã không thương yêu em thật tốt, hối hận đã mang đến cho em quá nhiều tổn thương."
Băng Ngưng nghẹn ngào. Lúc này dường như cái gì cô cũng không nghe được nữa, trong mắt chỉ nhìn thấy Diệp Dịch Lỗi, chỉ nghe thấy câu anh yêu em kia. Cô không nói lời nào nhưng lúc này, trong lòng đã gào thét thật lớn! Thật ra thì.... Cô cũng yêu. Mặc dù đã qua nhiều năm như vậy, mặc dù tổn thương đã khắc sâu vào lòng, nhưng mà lúc này moi thứ giống như đã không còn quan trọng nữa. Như là Diệp Dịch Lỗi nói, đến lúc mất đi ở trước mặt, cái gì cũng không quan trọng....
Nhưng...... Tại sao có thể như vậy? Khi bọn hắn ý thức được thời điểm, lại là ngày chết của bọn hắn.
"Thạch Đầu!" Không nói nhiều lời, nhưng chỉ đơn giản hai chữ này đã khiến Diệp Dịch Lỗi cảm thấy trời đất quay cuồng. Tạch Đầu? Anh cho là cả đời này mình cũng không nghe được nữa. Ngưng nhi cứ như vậy gọi anh, trong lúc nhất thời khiến anh kích động không nói ra lời, chỉ biết nắm thật chặt tay của Băng Ngưng....
Quên mất lúc này bản thân đang ở đâu, quên đi nguy hiểm, chỉ nhìn nhau như vậy, chiếc xe càng ngày càng đến gần.
Tiếp đó
Bùm! Âm thanh vang dội xẹt qua phía chân trời, nhưng....
Diệp Dịch Lỗi chợt mở mắt, mất khống chế nhìn về phía ven đường vọt. Âm thanh vừa rồi chính là tiếng súng sao? Bọn họ còn không kịp phản ứng, chỉ nhìn thấy mấy chiếc xe xông tới, đến gần chỗ bọn họ liền dừng lại. Ánh đèn khiến cho họ có chút khó mở mắt, nhưng mà người từ bên trong lao ra chính là người mà Băng Ngưng biết. Là chị....
Chị đã tới, bọn họ không sao rồi.... d i ễ n đ à n l ê q u ý đ ô n
*****************
Trong bệnh viện xảy ra hỗn loạn, rất nhanh đã kinh động đến cảnh sát. Bỗng nhiên xảy ra một màn tai nạn xe và nổ súng tại thành phố C vốn yên ổn đã lâu, chuyện này cũng coi là một chuyện xấu. Diệp Dịch Lỗi bị đưa vào trong phòng phẫu thuật vẫn chưa hề đi ra. Lúc này Băng Ngưng đã đưa vào phòng bệnh, cũng may vết thương của cô không nặng, cũng may mà bọn họ đến kịp thời. Nếu như chậm một chút, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Ở hiện trường tai nạn xe, người gây tai nạn đã chạy đi, ở trên xe cũng không tìm thấy vân tay. Ở trên bánh xe của bọn họ, phát hiện thấy một viên đạn. Gần như có thể kết luận, người nổ súng là có ý giúp hai người bọn họ, nếu không.... Lúc này, rất có thể chỉ còn hai cỗ thi thể ở đây.
Diệp Thiệu Quân và Lâm Thanh Âm nhận được tin tức, khi chạy tới đã là rạng sáng. Nhìn người trong hành lang, Lâm Thanh Âm suýt nữa ngất tại chỗ.
"Đã xảy ra chuyện gì? Sao Diệp Dịch Lỗi lại xảy ra tai nạn?" Lâm Thanh Âm lao tới trước mặt của Lạc Tử Úc, thất thanh quát.
"Tôi cũng muốn hỏi bà.... Tại sao con trai bà muốn mang em gái của tôi đi, còn liên lụy khiến nó xảy ra tai nạn. Lâm Thanh Âm! Cũng may hôm nay em gái tôi không có việc gì, bằng không tôi sẽ cho con trai của bà chôn theo!"
Băng Ngưng không có việc gì?
"Vậy Dịch Lỗi đâu rồi, Dịch Lỗi thế nào?"
"Bác gái, trước hết bác cứ bình tĩnh một chút." Thấy tâm tình của bà kích động, Hạ Vân Tường tiến lên trấn an.
"Dịch Lỗi sẽ không có chuyện gì. Hiện tại chúng tôi gần như đã tập trung được người tình nghi, nhưng mà chúng tôi đang có một số việc muốn hỏi bác trai." Anh ta nói xong liền nhìn về phía Diệp Thiệu Quân.
Nghe thấy lời của Hạ Vân Tường, Lạc Tử Úc cũng nhìn qua. Thế nào? Chẳng lẽ chuyện này còn có liên quan với ông ấy sao?
"Chuyện gì?" Ánh mắt của Hạ Vân Tường khiến Diệp Thiệu Quân thấy lo lắng.
"Thật ra thì cũng không có cái gì liên quan trực tiếp, nhưng mà đề cập đến người kia, cho nên cháu mới hỏi. Năm đó bác bị bắt cóc, thật ra thì ai đứng phía sau? Chúng cháu rất rõ ràng, chỉ là không có chứng cớ, mà với chuyện năm đó, bác lại im lặng không đề cập tới, cho nên chỉ có thể bỏ qua như vậy."
Câu hỏi của Hạ Vân Tường cũng khiến Lâm Thanh Âm chú ý. Thật ra thì.... Bà vẫn luôn muốn biết, tại sao ông lại không truy cứu chuyện năm đó? Ông bị hại thê thảm như vậy, thiếu chút nữa cũng mất mạng.
Cả người của Diệp Thiệu Quân cứng đờ rất lâu, tay của ông cũng nắm chặt lại, dần dần đôi môi cũng run rẩy, nhưng rất lâu lại không thốt nên lời. Không, không thể nói!
"Bác trai, đã đến lúc này rồi, bác còn muốn che dấu cái gì?" Hạ Vân Tường hỏi: "Hôm nay Thạch Đầu và Băng Ngưng xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy cũng không phải là ngoài ý muốn, bởi vì đến bây giờ người kia vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Chẳng lẽ bác nhất định phỉa nhìn thấy bọn họ thật sự gặp chuyện không may, bác mới chịu nói sao?"
"Rốt cuộc ông biết cái gì? Tại sao không nói?" Lạc Tử Úc xông tới chất vấn: "Ông không cảm thấy có lỗi với mẹ tôi chưa đủ sao mà bây giờ còn muốn hại chết em gái tôi nữa?"
"Tử Úc, bình tĩnh một chút!" Lăng Vĩ Luân giữ vai vợ mình.
"Ta...." Diệp Thiệu Quân cứng họng, nhìn mọi người ở trong hành lang một chút.
"Chúng ta đổi chỗ khác." Ông có chút bất đắc dĩ than thở. Chuyện đã qua nhiều năm như vậy, cuối cùng vẫn không giấu được.
Trong phòng nghỉ, vài người bạn tốt của Diệp Dịch Lỗi đều ở đây. Về kết quả sắp được nói ra, bọn họ cũng có chút sợ. Nếu như chuyện này có thể lộ ra ngoài, Diệp Thiệu Quân cũng sẽ không giấu giếm lâu như vậy. Mà nếu chuyện này được tiết lộ, vậy thì nhất định lại có người bị thương sao? Chỉ hi vọng là, không nên là Thạch Đầu và Băng Ngưng nữa, bọn họ đã bị chấn dộng quá lớn rồi, không thể chịu thêm bất kì sóng gió nào nữa.
Tay của Lâm Thanh Âm vẫn nắm chặt, rốt cuộc là chuyện gì, là cái gì......
"Năm đó, kẻ bắt cóc tôi thực sự là Đường Sâm." Diệp Thiệu Quân nặng nề mở miệng, nhìn tay của mình từ từ nắm chặt, lên tiếng: "Ông ta từng là bạn học cùng trường đại học, sau này bởi vì Úc Đình, tôi đã đánh gãy chân của ông ta." D.đ.L.q.Đ
Đoạn chuyện cũ này, ngay cả Lâm Thanh Âm cũng là lần đầu tiên nghe thấy, mọi người đều cả kinh. Khuôn mặt của Lạc Tử Úc càng thêm giễu cợt! A! Một người đàn ông như vậy, làm sao có thể so sánh với ba của bọn họ. Tình thương ba giành cho chị thậm chí còn nhiều hơn so với giành cho Băng Ngưng và Tuyết Ngưng. Lúc dầu, chị cũng không cảm thấy có cái gì không đúng, nhưng trong một lần ngoài ý muốn, chị biết chuyện mình không phải con gái của ba. Khi đó, ông ôm chị vào lòng, nói cho chị biết, ở trong lòng của ông, chị chính là con gái ruột. Vì vậy sau này ông càng yêu thương chị, là sự yêu thương phát ra từ nội tâm. Cho nên kiếp này, sẽ không có người nào vượt qua được vị trí người ba trong lòng của chị.
"Sau đó thì sao?" Hạ Vân Tường hỏi. Nếu là như vậy thì càng nên báo cảnh sát, không phải sao!
"Năm đó là ông ta bắt cóc Băng Ngưng và Tuyết Ngưng!" Không muốn đề cập đến những đau đớn mình đã trải qua, ông tuyên bố thẳng đến kết quả. Điều này lại càng nằm ngoài dự liệu của mọi người. Không phải nói kẻ bắt cóc các cô là người tình của Tuyết Ngưng sao? Làm sao lại có dính líu với Đường Sâm?
"Năm đó Tuyết Ngưng quan hệ với những tên côn đồ ở bên ngoài, đúng lúc bọn chúng lại là người của Đường Sâm. Nhưng những thứ này không phải là điều quan trọng. " Ông nói xong khẽ dừng lại.
"Năm đó, Tuyết Ngưng chết thế nào, các ngươi cũng rõ ràng. Đám súc sinh kia chẳng những khi dễ Tuyết Ngưng, còn, còn quay clip lại." Diệp Thiệu Quân khổ sở nói: "Đường Sâm uy hiếp tôi, nói rằng nếu như báo cảnh sát liền công bố ra ngoài, còn nói với bên ngoài đó là Băng Ngưng, để cho nó thân bại danh liệt, cho nên...."
Lạc Tử Úc lảo đảo, ngã vào trong ngực của Lăng Vĩ Luân.
"Diệp Thiệu Quân! Rốt cuộc chúng tôi nợ ông cái gì?" Chị quát lớn. Em gái của chị khổ sở như vậy, sao vẫn không thoát được quan hệ với nhà họ Diệp "Tại sao tội ác mà ông làm lại muốn em gái tôi gánh chịu, tại sao?"
"Tử Úc, em bình tĩnh một chút!" Lăng Vĩ Luân giữ lấy chị.
"Anh không nghe thấy lời của ông ta sao?" Lạc Tử Úc đỏ mắt nhìn chồng mình, nói: "Là vì ông ta đánh gãy chân của Đường Sâm, nên lão ấy mới quay lại trả thù. Nhưng tại sao là em gái của tôi, tại sao!"
Đối mặt với chất vấn của con gái, Diệp Thiệu Quân không nói ra lời. Đúng! Không thể phủ nhận tất cả bi kịch đều là vì ông mà ra, ông mới là đầu sỏ gây nên. Áy náy mà cúi thấp đầu, ông không biết nên nói gì.
Lời nói này khiến Hạ Vân Tường rơi vào khó khăn. Nếu như lời ông nói là thật, sự việc thật sự có chút khó giải quyết. Nếu những thứ này để lọt ra ngoài, Thạch Đầu và Băng Ngưng thật vất vả mới thoát khỏi, bóng ma sẽ lại bao phủ bọn họ lần nữa. Nhưng mà.... Cũng may chuyện này còn có biện pháp cứu vãn....
Sau khi Diệp Dịch Lỗi đưa vào phẫu thuật năm tiếng, rốt cuộc cũng kết thúc. Mặc dù bị thương rất nặng, nhưng mà cuối cùng đã không có nguy hiểm gì.
*******************
Trời mới tờ mờ sáng, tiếng kêu thảm thiết lần lượt truyền tới từ nơi nào đó trong biệt thự.
Một người đàn ông khoẻ mạnh đá Điền Quân một phát ra ngoài.
"Phế vật! Có chút chuyện này cũng làm không được!" Đường Sâm mắng. Hiện tại, khẳng định là cảnh sát đã nghi ngờ bọn họ. Thật là chuyện không hoàn thành còn rước họa vào thân.
"Tổng giám đốc! Thật sự tôi đã cố hết sức, nếu không có người đột nhiên xuất hiện làm hỏng chuyện, tôi nhất định có thể thành công." Điền Quân ôm bụng nói: "Người nọ còn hướng về phía xe của tôi bắn một phát súng." Lão ta ho khan, nhổ ra một bãi máu, có thể thấy được người kia thật sự ra tay rất độc ác. DD•lÊqUýĐôN
Có người làm hỏng chuyện? Ông ta nguy hiểm nheo mắt, Hừ! Lại dám cản trở ông ta, như vậy thì đừng trách ông ta lòng dạ ác đôc. Ông ta quay đầu lại nhìn Tư Đồ Mạch một chút. Nhìn dáng vẻ của anh ta giống như rất mệt mỏi. Quả thật, anh ta nhận được điện thoại của ông ta liền chạy tới nơi này.
"Cậu nói xem.... Sẽ là ai?"
Tư Đồ Mạch cả kinh, ngay sau đó lắc đầu một cái.
"Tôi không nghĩ ra được." Hiện tại anh ta có thể xác định, Đường Sâm đã bắt đầu hoài nghi anh ta, bằng không sẽ không giấu anh ta chuyện lớn như vậy. Nếu không phải là do anh ta phát hiện ra trước, có thể thật sự sẽ xảy ra chuyện lớn.
"Tôi sẽ nghiêm túc điều tra rõ!"
"Được!" Ánh mắt của Đường Sâm nhìn chằm chằm vào Tư Đồ Mạch, cười như không cười nói một câu: "Dám cản trở người của tôi, tôi sẽ không để cho hắn có kết quả tốt!"
Tư Đồ Mạch khẽ vuốt cằm. Thật ra thì.... Tôi cũng nghĩ như vậy. Ông đã làm nhiều chuyện xấu như thế, cũng sẽ không có kết quả tốt....