Mục lục
Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hôm qua lúc làm phẫu thuật, chúng tôi đã cắt bỏ tử cung của cô, việc này... Là ý của Diệp thiếu gia.” Cô y tá nói xong dường như sợ Băng Ngưng không tin liền lấy ra tờ đơn đồng ý phẫu thuật, phía dưới còn có chữ kí của Diệp Dịch Lỗi...

Băng Ngưng trừng to mắt nhìn chữ ký phía dưới tờ đơn đồng ý phẫu thuật. Đúng! Đây là chữ ký của Diệp Dịch Lỗi. Nước mắt nhanh chóng tràn mì, tay cầm tờ đơn run rẩy không ngừng, như có thứ gì đó tắt nghẹn trong lồng ngực, đến thở cũng không nổi.

Rốt cuộc Diệp Dịch Lỗi hận cô bao nhiêu chứ? Anh giết đứa bé của cô, lại còn... Tay cô từ từ lần sờ bụng mình. Nắm chặt tay làm móng tay cắm sâu vào da thịt, đây chính là cách anh dùng để trả thù tôi sao? Tước đoạt đi quyền lợi thiêng liêng của một người phụ nữ.

Lạc Băng Ngưng, cuộc đời mày như một câu chuyện cười. Cô nợ ân tình của nhà họ Diệp, nhưng ngoảnh đầu lại tất cả đều chỉ như là một con cờ trong tay họ.

Lâm Thanh Âm, bà hại chết cả nhà tôi, nhận chị em chúng tôi làm con nuôi là vì muốn tự tay huỷ hoại hai đứa bé còn sót lại của nhà họ Lạc sao! Ha ha... Băng Ngưng cười to, nước mắt chảy càng nhiều.

“Mẹ...” Ha ha... Người mà cô gọi là mẹ mấy chục năm, kính yêu còn hơn cả mẹ ruột lại ra tay tàn độc với cô như vậy, bà hại tai cô mất đi thính giác, thậm chí... Âm thầm hãm hại cô suốt mấy chục năm qua. Băng Ngưng cười như điên như dại, cười đến vết thương cũng đau buốt cũng không sao dừng lại được, nước mắt lăn dài trên mặt, thật ra không ai biết được lúc này cô đang cười hay là đang khóc...

“Ngày em gặp bà ta. Em có biết rằng chính tại năm đó cả nhà em gặp hoả hoạn, đều có liên quan đến Lâm Thanh Âm. Là bà ta hại chết ba mẹ ruột của em, là bà ta khiến nhà họ Lạc nhà tan cửa nát...”

“Máy trợ thính mà bà ta đưa cho em có vấn đề...”

Lời nói của Lưu Duệ Hàng vẫn luôn vang vọng bên tai cô, giống như một loại ma chú đáng sợ lởn vởn không tan trong đầu cô.

“Aaaaa—!” Băng Ngưng che hai tai lại, gào thét điên cuồng. Đều là đồ lừa gạt, tất cả đều là giả dối, Lâm Thanh Âm hư tình giả ý*, Diệp Dịch Lỗi lãnh khốc vô tình...

Hai tay Băng Ngưng giật giật tóc mình, một tiếng lại một tiếng gào thét không ngừng, tiếng gào tuyệt vọng của cô làm lòng người kinh hãi. Tại sao đối xử với cô như vậy, tại sao... Rốt cuộc cô đã làm gì sao, sao các người phải đuổi cùng giết tận như vậy...

Sau khi rống la gào thét, đầu Băng Ngưng bắt đầu đau đớn kịch liệt, dường như cơn đau làm đầu cô muốn nổ tung ra, không thể chịu nổi. Cô ôm đầu run rẩy, không biết là thật sự đầu đau hơn, hay sự tổn thương trong lòng đau hơn...

‘Lâm Thanh Âm, mỗi khi tôi ôm bà nói lời yêu thương kính trọng, có phải trong lòng bà cảm thấy vui mừng đắc ý lắm đúng không. Nhìn tôi ngốc nghếch hồ đồ làm việc này việc kia cho bà, tâm sự với bà những điều bí mật mà tôi giấu trong tận đáy lòng mình, nhất định là bà cảm thấy rất buồn cười nhỉ.’

Rõ ràng cô và bà biết hết những những chuyện bí mật của Tuyết Ngưng, nhưng bà không cho cô nói, chỉ vì bà nói rằng bà không muốn Diệp Dịch Lỗi phải đau lòng về chuyện đã qua. Bây giờ nghĩ lại, phải chăng là bà luôn ngăn cản, không muốn Diệp Dịch Lỗi biết được những sự thật bên trong, bà muốn mượn tay Diệp Dịch Lỗi để hành hạ cô. Bởi bà biết cô yêu Diệp Dịch Lỗi, bởi bà muốn cô nếm thử cảm giác thống khổ khi bị chính người mình yêu đày đoạ...

Bởi vì mẹ ruột của cô chiếm lấy trái tim của chồng bà, cho nên bà bày trăm phương ngàn kế để trả thù cô sao? Lâm Thanh Âm, bà mưu tính thật quá thâm hiểm.

“Những gì cô nợ tôi, nhất định tôi sẽ đòi lại, Lạc Băng Ngưng, tôi muốn cô nợ máu trả bằng máu...” Băng Ngưng nhắm chặt hai mắt, nhớ lại lời nói của Diệp Dịch Lỗi. Ha ha... Diệp Dịch Lỗi, nợ máu phải trả bằng máu mà anh nói đây sao! Bởi vì Tuyết Ngưng mà anh yêu thương đã chết rồi, chết cùng với đứa bé của anh, cho nên bây giờ anh cũng giết chết đứa con của tôi ư...

Sau một hồi vừa khóc vừa cười như điên như dại, đột nhiên Băng Ngưng tỉnh táo lại như bình thường, dáng vẻ này của Băng Ngưng làm y tá hơi hoảng.

“Lạc tiểu thư...” Cô ta định bước lên an ủi Băng Ngưng nhưng bị cô hất mạnh ra.

“Cút đi!” Băng Ngưng bây giờ giống như một con thú nhỏ bị thương đang trong cơn giận dữ, đề phòng với kẻ địch đang nhìn mình lom lom.

“Các người đều thông đồng với nhau hãm hại tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho các người đâu, tuyệt đối sẽ không bỏ qua!” Băng Ngưng gào lên, trong mắt tràn đầy hận ý. “Các người hãy nhớ kĩ lấy ngày hôm nay, ngày sau nhất định tôi sẽ đòi lại tất cả!” Băng Ngưng cắn răng căm hận chỉ thẳng vào mặt y tá.

Tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho những người này, tuyệt đối không. Nước mắt Băng Ngưng rơi xuống tấm ga trải giường, biến mất. Cô không quan tâm đến vết thương vừa mới phẫu thuật của mình có bị rách ra hay không, thân thể suy yếu lộ ra hận ý như muốn đồng quy vu tận* với bọn họ...

——— ————

Công ty nhà họ Diệp

Văn Tuấn nín thở đứng bên cạnh Diệp Dịch Lỗi, sắc mặt của anh âm trầm đáng sợ. Theo lý mà nói, cho dù trước đây nghe được những tin tức xấu đến cỡ nào thì anh cũng chưa từng bày ra vẻ mặt như vậy.

Bên trong đồ gạt tàn bên cạnh tay Diệp Dịch Lỗi đã chứa đầy tàn thuốc. Anh không thể nào quên được gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch không chút máu kia của Băng Ngưng, phiền não, bực bội không thôi. Anh gạt tay hất đổ gạt tàn xuống đất, tro thuốc bên trong rơi tán loạn, khắp nơi dưới sàn đều là tàn thuốc. Thật không thể tưởng tượng được một Ngưng nhi thiện lương như vậy, đơn thuần như vậy, trong nháy mắt đã mất đi đứa bé của mình.

Ngày hôm qua, trong lòng anh tràn đầy phấn khởi, vui vẻ chuẩn bị cầu hôn cô, đây là việc mà anh cho rằng cả đời mình cũng không thể làm tốt hơn được nữa. Hoa hồng, bữa tối dưới ánh nến lãng mạn, chiếc nhẫn cầu hôn được giấu sẵn trong kem, còn có pháo hoa nữa... Thật sự anh rất muốn được ở bên cạnh Băng Ngưng mãi mãi không rời xa. Lúc anh nghe cô nói cô nghi ngờ mình có thai, anh mừng phát điên lên được. Có Băng Ngưng, lại có thêm đứa bé của bọn họ, anh tưởng rằng rốt cuộc mình cũng có được một gia đình hoàn chỉnh. Anh đã tự thề trong lòng, đời này kiếp này cũng sẽ thương yêu chăm sóc vợ và con mình thật tốt, tuyệt đối sẽ không để cho lịch sử lặp lại, sẽ không để cho bi kịch tái diễn lại thêm một lần nào nữa. Nhưng những vui mừng trong anh đã bị một quyết định tàn nhẫn của Băng Ngưng làm cho tiêu tan hết cả!

Đúng vậy! Cho tới bây giờ cô cũng chưa từng đồng ý lời cầu hôn của anh, tất cả đều là do mình anh đơn phương tự ảo tưởng mà thôi. Ngưng nhi, em lo lắng khi có đứa bé này thì sẽ không nỡ dứt lòng bỏ đi được đúng không? Em cứ luôn muốn bỏ đi, muốn rời khỏi anh, thậm chí dùng chính sinh mệnh đứa bé của mình ra mà trao đổi cũng không hề hối tiếc gì.

Ha ha... Diệp Dịch Lỗi cười đắng cay, hay là trong lòng em, đứa bé của anh cũng giống như đứa bé kia, bời đã có kinh nghiệm nên chuyện sảy thai đối với em mà nói, căn bản chẳng đáng là gì.

“Giám đốc, chuyện tin tức lúc nãy...”

“Kệ đi!” Diệp Dịch Lỗi dụi điếu thuốc trong tay, sau đó đứng lên. “Văn Tuấn, thật sự tôi thất bại đến vậy sao?”

“Dạ?” Anh ta có chút khó hiểu, đây không giống với lời mà Diệp Dịch Lỗi sẽ nói ra.

“Có phải là tôi không xứng đáng được yêu không!” Anh xoay người, nếu không thì tại sao Ngưng nhi của anh – người đã yêu anh hơn cả mạng sống của mình, lại dùng cách tàn nhẫn như vậy, không ngại tự huỷ hoại mình để rời khỏi anh. Anh đã từng là cả thế giới của cô, nhưng giờ đây... Cô nguyện ý dùng bất cứ giá nào để đổi lấy sự tự do của mình.

Điện thoại di động lại vang lên. “Alô!” Anh nghe máy không chút tinh thần. “Cái gì?” Vốn đang mệt mỏi, nhưng sao khi nghe đầu bên kia nói gì đó, anh lại đột ngột cao giọng hẳn. “Được, tôi lập tức đến ngay!” Diệp Dịch Lỗi cúp máy, chạy đi. Điện thoại là từ bệnh viện gọi đến, bọn họ nói không thấy Băng Ngưng đâu cả...

Tìm hết trước sau cả bệnh viện rồi mà vẫn không tìm thấy bóng dáng Băng Ngưng đâu. Băng Ngưng đã đi rồi sao? Cứ rời khỏi anh như vậy ư? Khi anh không chút phòng bị nào...

“Các người chăm sóc bệnh nhân kiểu gì vậy!” Diệp Dịch Lỗi giận dữ trút giận lên cô y tá túc trực chăm sóc Băng Ngưng, dáng vẻ phẫn nộ như muốn giết người.

“Thật sự là tôi không biết cô ấy đi đâu, không biết...”

“Cút đi!” Diệp Dịch Lỗi hất mạnh cô y tá ra. “Chuyện tối qua tôi còn chưa tính sổ với cô, nếu như hôm nay tìm được cô ấy thì thôi, coi như không có gì xày ra, còn nếu như không tìm được hoặc cô ấy xảy ra chuyện gì, tôi sẽ làm thịt cô.” Diệp Dịch Lỗi dữ tợn nói từng chữ, vẻ mặt như là muốn bóp nát người đang đứng trước mặt mình vậy.

Lúc Băng Ngưng rời đi, không mang theo gì cả, thậm chí vẫn mặc đồ bệnh nhân mà chạy ra ngoài. Chắc chắn cô vẫn chưa đi được xa, nếu không có ai giúp thì cô sẽ không tự mình bỏ trốn được. Nghĩ đến đó, Diệp Dịch Lỗi gọi điện thoại cho Lưu Duệ Hàng.

“Ngưng nhi ở đâu?”

“Người của cậu, sao lại hỏi tôi?” Lưu Duệ Hàng buồn cười.

“Lưu Duệ Hàng, tốt nhất anh đừng để tôi biết được anh giở trò quỷ gì sau lưng, nếu không, ông nội cũng không cứu nổi anh đâu.”

“Hờ, sợ thật đó!” Lưu Duệ Hàng cười. “Em họ, lúc này mà còn rảnh rỗi đe doạ tôi àh, sao không tranh thủ thời gian mà đi tìm Ngưng nhi đi, cậu mà trễ một bước thì cũng đừng hi vọng tìm được cô ấy trở về.”

“Rốt cuộc anh đã làm gì Ngưng nhi?” Diệp Dịch Lỗi rống lên giận dữ.

“Không gì cả!” Anh ta nói tỉnh bơ. “Chỉ là trong lúc thích hợp, tôi đã nói cho cô ấy biết một vài chuyện nho nhỏ, còn diễn biến sau đó thì không liên quan gì đến tôi đâu nha.”

“Anh nói gì?”

“Tôi nói... Tôi nói cho cô ấy biết chuyện giữa ba cậu với Phương Úc Đình. Còn có... Lâm Thanh Âm hại cô ấy mất đi thính giác, thậm chí cả chuyện hại chết cả nhà họ Lạc năm xưa...” Lưu Duệ Hàng không mặn không nhạt liệt kê lại từng chuyện.

“Lưu Duệ Hàng, tên khốn kiếp, tôi giết anh!”

“Ha ha...” Nghe âm thanh rống giận của Diệp Dịch Lỗi phát ra từ điện thoại, hồ như Lưu Duệ Hàng có thể hình dung ra được dáng vẻ điên cuồng của anh. “Muốn giết tôi trước hay đi tìm Băng Ngưng trước đây? Diệp Dịch Lỗi, cả nhà họ Diệp các người hại cô ấy thê thảm như vậy, nếu tôi là Băng Ngưng, coi như không đồng quy vu tận với các người thì cũng sẽ hận cậu cả đời...”

“Lưu Duệ Hàng, nếu như thật sự Ngưng nhi có mệnh hệ nào thì anh tìm người nhặt xác cho mình đi!” Anh hung hăng cúp điện thoại, Diệp Dịch Lỗi không dám trễ nãi thêm giây phút nào nữa, những chuyện đó Băng Ngưng cũng biết cả rồi, nhất định là cô bị đả kích không nhỏ. Nhà họ Diệp, đúng vậy! Chắc là cô sẽ về đó.

Diệp Dịch Lỗi nhanh chóng lái xe chạy về nhà họ Diệp, nhưng trong nhà ngoại trừ ba và mẹ thì không còn ai khác nữa.

“Sao vậy? Sao vội vội vàng vàng như vậy?” Lâm Thanh Âm hoang mang nhìn con trai.

“Băng Ngưng đâu rồi, đã về nhà chưa?” Anh bước lên lắc lắc vai Lâm Thanh Âm hỏi dồn.

“Vừa về nhà đã hỏi Băng Ngưng, sao không hỏi thăm cha con....”

“Con hỏi mẹ là Băng Ngưng có về đây chưa.” Diệp Dịch Lỗi hầm hừ.

Lâm Thanh Âm giật mình. “Diệp Dịch Lỗi, con điên rồi có phải không!”

“Mẹ, nếu như những việc mẹ làm khiến Băng Ngưng gặp phải chuyện không may gì, thì...” Tay Diệp Dịch Lỗi siết chặt thành quyền, cũng không tiếp tục nói tiếp.

“Nó gặp chuyện không may thì sao, để mẹ chôn theo nó luôn àh?” Lâm Thanh Âm giận dữ hỏi lại. “Diệp Dịch Lỗi, con càng ngày càng hỗn láo, từ khi còn về nước thì cũng không thèm về nhà, giờ về đây lại muốn tìm người, con muốn gì đây!”

Diệp Dịch Lỗi nhìn dáng vẻ tức giận của mẹ mình, cười nhạo một tiếng, sau đó quay qua nhìn ba mình đang ngồi trên xe lăn. Người đàn ông này chính là nguyên nhân của mọi tội lỗi đây sao?

“Ngưng nhi không về đây, đã xảy ra chuyện gì?” Diệp Thiệu Quân lo lắng hỏi.

Không về đây. Diệp Dịch Lỗi hộc tốc xoay người đi ra ngoài. “Mẹ, tốt nhất mẹ nên cầu nguyện Băng Ngưng không gặp chuyện gì xấu, nếu không... Mẹ không chỉ mất con gái thôi đâu.”

Từ trong nhà chạy ra ngoài. Diệp Dịch Lỗi hoàn toàn mất đi phương hướng. Ngưng nhi, em đã đi đâu vậy chứ, em có biết ở bên ngoài một mình nguy hiểm thế nào không. Diệp Dịch Lỗi tìm kiếm khắp nơi chẳng có mục đích rõ ràng. Gần như sắp xới tung cả thành phố C lên rồi, tất cả bệnh viện, khách sạn có tên trong danh sách địa điểm của thành phố anh đều đã đến điều tra qua nhưng cũng không tìm thấy được tung tích của Băng Ngưng. Ngưng nhi, chẳng lẽ em cứ biến mất khỏi cuộc đời anh như vậy sao...

Anh gọi từng cuộc từng cuộc điện thoại. Đến lúc gần như tuyệt vọng thì rốt cuộc điện thoại của anh bỗng vang lên.”Alô, Ngưng nhi...”

“Ngưng nhi của cậu đang ở trong tay tôi...” Đầu bên kia điện thoại phát ra một giọng nói xa lạ...

**********

(*) Hư tình giả ý: Chỉ sự giả dối nhiệt tình bên ngoài, nhưng thật lòng thì không phải vậy

(*) Đồng quy vu tận: cùng chết chung, cùng bị huỷ diệt

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK