“Diệp Dịch Lỗi...anh đang làm cái gì?” Băng Ngưng sợ hãi hô to
Diệp Dịch Lỗi? Cô bé này lần đầu tiên dám gọi cả tên hắn khiến tâm tình càng tệ.
“Cô nghĩ tôi đang làm gì?” Diệp Dịch Lỗi cười gằn. “ Đương nhiên là giúp cô thỏa mãn.” Hắn nói xong dùng sức vung cổ tay vốn đang bị khóa chặt của Băng Ngưng khiến cô lảo đảo ngã lên giường. Ngay sau đó, không cho cô kịp phản ứng, hắn nhanh chóng áp người đến thô bạo hôn cô.
Băng Ngưng giãy giụa kịch liệt, hoảng hốt lắc đầu nhưng không thể trốn thoát nụ hôn điên cuồng của hắn. Cạy mở hàm răng khiến chiếc lưỡi xông vào, hung hăng quấn lưỡi của cô, đảo mút. Băng Ngưng không thể thích ứng nổi với nụ hôn thô bạo như vậy, nước mắt tuôn rơi, cổ họng khó chịu dấy lên cảm giác ghê tởm lợm giọng.
Lúc này, Diệp Dịch Lỗi đã đánh mất hoàn toàn lí trí, trong đầu ngập tràn hình ảnh Dương Tư Thần và Băng Ngưng ôm nhau...còn có...tưởng tượng ra cảnh họ hôn nhau...triền miên trên giường...và đứa nhỏ kia...Những ý nghĩ này không cách nào xóa đi được lại càng làm hắn mất khống chế, một tay khóa trụ cổ tay Băng Ngưng ấn lên trên đầu, tay kia bắt đầu di động khắp thân thể cô.
Trong không khí âm u, tràn ngập tiếng thở dốc nặng nề của hắn cùng tiếng thút thít cầu xin của cô “Không muốn...không...” Không biết phản kháng bao lâu, cô đã không còn hơi sức nữa mà bộ dáng yếu ớt, nhu nhược động lòng người kia lại không mảy may làm chậm lại động tác của Diệp Dịch Lỗi, khiến hắn ngang ngược chiếm đoạt hết thảy trong miệng cô.
“Tôi biết cô chỉ đang diễn trò cự tuyệt cho có lệ thôi.” Lạnh lùng châm chọc cùng với bàn tay mò xuống dưới, xốc làn váy lên. Nội y màu trắng đơn giản không thể ngăn cản bàn tay hắn tiến một một bước, trực tiếp chạm vào nơi riêng tư của cô.
“Á...không được...” Băng Ngưng đột ngột thét chói tai. “Anh Dịch Lỗi...xin anh dừng lại đi...em cầu xin anh...” Cô khóc lóc hô lên
“Không phải cô đơn quá không chịu nổi sao? Không phải nói thích tôi sao? Được người trong mộng âu yếm như vậy hẳn phải thấy thực vui vẻ đúng không.”
Băng Ngưng khóc ngất, đây rõ ràng là sự nhục nhã lớn nhất từ trước đến nay. “Em...rốt cuộc em làm sai cái gì?” Cô uất ức nghẹn ngào, vẫn không hiểu có chuyện gì xảy ra, vì sao hắn lại tức giận đến vậy. "Chẳng lẽ...vì Điền Mộng Phỉ sao?"
“Cũng chẳng còn nguyên vẹn, cô cần gì phải đóng kịch nữa.?” Hắn châm chọc, ngón tay bất ngờ xâm nhập.
Thân thể Băng Ngưng co rúm cứng ngắc, không biết vì sợ hay vì đau đớn nữa. Nhìn cô trên dưới là tình cảnh đáng thương. Diệp Dịch Lỗi lại mạnh mẽ hôn trụ môi của cô. Càng tức giận, càng thô lỗ...nhưng cảm xúc khó hiểu khác lại trỗi dậy. "Mình rõ ràng căm hận khinh bỉ cô ta như vậy, thế mà cảm xúc chân thật nơi đầu ngón tay vẫn làm tâm hồn xao động, truyền thẳng về nơi kia. Đáng chết, vì sao bản thân lại có phản ứng thế này?"
Bị dị vật xâm nhập, cơ thể Băng Ngưng căng thẳng, không dám cử động một li nào. Phản ứng ngây ngô, vụng về của cô ngược lại càng làm Diệp Dịch Lỗi coi thường.
“Diễn kịch thật đạt nhỉ. Đến đứa nhỏ đều đã có rồi...đúng không?” Hắn ghé sát vào tai cô, giọng nói nhẹ nhàng nhưng như mang theo muôn vàn lưỡi dao đâm vào tim cô, đau tê dại.
Diệp Dịch Lỗi tà ác cười, ngón tay xuyên xỏ trong u huyệt một cách thô lỗ khiến Băng Ngưng càng căng thẳng, thế nhưng ẩn sau sự đau đớn lại là cảm giác khó tả...ẩm ướt...xốn xang...hư không...nóng rực...tràn ra...ngày càng lan rộng ở nơi bị hắn tiếp xúc.
"Chết tiệt, muốn dạy dỗ cho cô ta một chút, cuối cùng chính mình lại là người bị ảnh hưởng" Hắn càng cuồng dã hôn, ngón tay trừu đảo trong chỗ thầm kín. Phản ứng thân thể trúc trắc nhưng chân thật của Băng Ngưng làm hắn càng lúc càng mất bình tĩnh, đem toàn bộ nóng giận, khó chịu dồn hết lên người cô.
Môi của cô bị chặn lại khiến tiếng khóc vỡ vụn không thoát được ra ngoài.
Hành lang bên ngoài đột nhiên náo loạn không rõ nguyên nhân. Tiếng ồn ào, tranh cãi cùng tiếng bước chân gấp gáp từ xa lại gần căn phòng.
“Cậu không được vào.” Theo tiếng hô thất thanh, cửa phòng ngủ của Băng Ngưng bị đá văng ra. Diệp Dịch Lỗi lấy thân mình che cơ thể của Băng Ngưng theo bản năng, rồi nhìn hướng ra cửa. Đôi môi vừa bị giày xéo dã man được tự do nên không thể khống chế phát ra tiếng rên rỉ mờ ám, yêu kiều...