Sau cơn mưa dai dẳng, cơn gió thu thổi vào lạnh như băng. Băng Ngưng thấy trong lòng mất mát khi nhìn căn phòng trống rỗng. Cô máy móc gạt đi nước mắt, chịu đựng đau đớn đứng dậy. Nhưng vừa bước đi đau rát ở nơi nào đó truyền đến khiến cô hít một hơi thật sâu. Đau đến nhíu mi. Mãi một lúc sau mới dịu đi một chút, cô đứng dậy đóng cửa sổ ngăn cơn gió lạnh giá không lùa vào phòng. Mới đi một đoạn ngắn ngủi đã khiến mặt cô trắng bệch vì đau đớn nên không dám cử động thêm. Bên dưới chắc là bị thương khá nặng rồi. Nghĩ đến thế khiến cô sợ run. Lấy quần áo mặc vào người, cô từ từ ngồi xuống để giảm bớt cơn đau. Trong phòng bật điều hoà nhưng cô không cảm nhận được chút ấm áp nào. Lấy hai cánh tay vòng quanh cơ thể yếu gầy, thì ra lạnh không phải vì mưa hay gió mà lạnh thấu từ trong lòng ra.
Trong phòng tắm, một đống hỗn độn vẫn nguyên xi như hôm qua. Cô mở nước ấm ra tẩy rửa thân thể của mình. Dùng tay lau đi hơi nước bám trên gương, rốt cuộc cô có thể nhìn bản thân một chút. Cả người chi chit dấu vết kích tình hôm qua Diệp Dịch Lỗi để lại, cô khẽ cười khổ một tiếng. ‘Quả thật xem cô như kẻ thù mà dày vò ép buộc." Lúc ở dưới người hắn thống khổ, cô từng nghĩ có khi mình sẽ bị tra tấn đến chết mất. Lúc hắn nhẫn tâm chà đạp cô, từng lời từng lời tuyệt tình vẫn rõ ràng bên tai. Thân mình theo vách tường từ từ trượt xuống. Nước mắt rốt cuộc không nhịn được nữa mãnh liệt trào ra.
Có lẽ Diệp Dịch Lỗi mãi mãi không biết, cũng sẽ không bao giờ nguyện tin tưởng đêm hôm qua là lần đầu tiên của cô. Hiểu lầm vĩnh viễn không thể làm rõ. Sự trong sạch của cô, sự vô tội của cô rốt cuộc chỉ vì tấm màng kia mà bị xóa sạch. Đúng vậy, chỉ vì khiếm khuyết đó của cơ thể khiến cô suốt đời sẽ gánh vác tội danh “lăng nhăng” đó.
A ha ha…Quá bi thương đến độ bật cười thành tiếng. Nghĩ lại thì hắn đã tin tưởng vào tờ giấy phá thai kia, không do dự mà định cho cô cái tội phá thai. Nếu bây giờ có tấm màng kia sẽ làm trò cười ngớ ngẩn nhất. Có lẽ hắn còn nghĩ cô rắp tâm tính toán, đi bệnh viện phẫu thuật khôi phục này nọ. Bỏ đi…hiểu lầm cũng đã hiểu lầm, tổn thương cũng đã tổn thương, thật hay giả, còn hay mất đã không còn quan trọng.
Cơ thể cảm thấy rất khó chịu. Đầu vẫn choáng váng. Nhiệt độ cơ thể nóng bỏng, cao bất thường. Phòng ốc trống trải, không có đồ ăn gì đến quần áo để mặc cũng không có. Mặc tạm áo sơ mi của Diệp Dịch Lỗi, cô đứng thất thần bên cửa sổ nhìn xung quanh, ngón tay khẽ chạm vào cửa kính xoay xoay.
Có lẽ…hắn sẽ về ngay thôi. Cô đánh cược với chính mình hắn còn chút ít thương cảm dành cho cô. Trớ trêu thay, ván bạc này cô thua đến thê thảm bởi vì chờ đợi ngây ngốc một người ở tận nước Pháp xa xôi mà cô đã mê man một ngày đêm.
‘Vì sao anh còn chưa trở lại’ Lắc lắc đầu một lúc cho vơi đi cảm giác choáng vàng. Nhìn mọi thứ xung quanh dần trở nên mơ hồ. ‘Em mệt quá…rất mệt…anh mau về đi.’
Cứ như vậy, cô chờ đợi một người sẽ không trở lại, không biết đứng bao lâu cho đến khi hai chân mềm nhũn, cả người ngã vật trên mặt đất. Tất cả sức lực đã tiêu tan, cô không thể đứng dậy nổi. Nhắm mắt lại để bản thân chìm vào bóng tối, nước mắt theo khóe mắt lặng lẽ chảy dài. ‘Diệp Dịch Lỗi, anh vứt em ở đây để mặc kệ sống chết sao? Có khi mình có chết ở đây cũng chẳng ai biết, không có ai đoái hoài. Lạc Băng Ngưng à Lạc Băng Ngưng, hóa ra bây giờ mày chẳng qua chỉ là đồ thừa thãi bỏ đi, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.’
**********************
Ở Pháp, vào khoảng tháng 10 là mùa mưa. Diệp Dịch Lỗi bị tiếng mưa tí tách bên cửa sổ đánh thức, nhất thời dường như quên mất mình đang ở đâu. Đầu óc còn mơ hồ, tay vô thức sờ chỗ bên người…không có! Hắn chợt bừng tỉnh, hóa ra đã sang Pháp rồi.
“Anh Dịch.” Điền Mộng Phỉ mặc đồ ngủ từ đâu nhảy ra dọa Diệp Dịch Lỗi kinh ngạc nhảy dựng.
“Sao cô lại ở đây?” Diệp Dịch Lỗi khó chịu nhíu mi. Hắn là người ưa thích sự riêng tư, không thích bất kì ai đột nhiên xuất hiện ở chỗ hắn mà không báo trước hoặc xin phép.
“Người ta ra ban công hóng gió cho thoáng nhưng cửa bị sập không mở được, nên muốn qua đây đi nhờ về phòng.” Ả nói xong liền đi về phía hắn. “Anh cho em mượn áo khoác được không?” Ả đang vận bộ váy ngủ cô chữ V sẻ sâu. Tà váy rất ngắn chỉ đủ che đậy qua loa cặp mông nảy nở. Thân thể đường cong có lồi có lõm tiến lại gần khiến Diệp DỊch Lỗi ngửi thấy mùi nước hoa.
“Cô đến mượn áo khoác hay đến để dụ dỗ tôi vậy?” Thời tiết tháng mười chuyển lạnh lại ăn mặc như thế ra ban công ngắm phong cảnh. Ai tin nổi?
“Đương nhiên là tới dụ dỗ anh rồi.” Hắn đã trực tiếp hỏi thì ả cũng chẳng vòng vo giả bộ làm gì. Trườn lên giường, ả vươn tay ôm Diệp Dịch Lỗi. “Em cố tình quyến rũ anh nhưng cũng đồng thời muốn xem anh có muốn em quyến rũ anh hay không?” Nói xong hạ mi mắt xuống, lưỡi khé liếm môi trên đầy gợi tình. “Anh Dịch…” Tiếng kêu mềm mại phả vào tai hắn. Đầu lưỡi nghịch ngợm đảo mút vành tai của hắn. Bộ ngực đồ sộ táo bạo cọ xát vào người hắn. “Em muốn anh…”
Phải thừa nhận, ở phương diện này Điền Mộng Phỉ quả thật có bản lãnh, kinh nghiệm có lẽ không ít. Tuy Diệp Dich Lỗi vẫn giữ được chí khí nhưng đối mặt với tuyệt phẩm mỹ nhân đang bày ra mời gọi, hắn cũng là đàn ông bình thường, không thể không nảy sinh phản ứng. Có điều…trước khi lên máy bay hắn đã phóng túng một trận thỏa mãn dục vọng của mình nên hiện tại không hề có hứng thú để ý đến cô gái này.
Mặc dù đã xuất hết chiêu mời gọi nhưng trước sau Diệp Dịch Lỗi vẫn lãnh đạm, một chút phản ứng cũng không có. Điền Mộng Phỉ thấy thật mất mặt. Khó khăn lắm mới có được ở hội ở cùng hắn một mình sao có thể dễ dàng bỏ qua. Dấn thêm một bước, ả đem tay hắn nhét vào trong váy ngủ của mình. “Anh Dịch, em không đủ xinh đẹp sao?” Hơi thở của ả bắt đầu rối loạn, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ mê người, ngay cả ánh mắt bắt đầu nhiễm sắc thái khác thường vì kích tình. Bàn tay sờ soạng khắp cơ thể hắn. Cách lớp áo sơ mi trắng, ả dùng răng khẽ cắn mỗi chỗ một chút.
“Anh Dịch…yêu em đi.”
“Nếu cô thiếu ngủ thì nằm ở đây chợp mắt một lát đi. Tôi đi trước.” Dùng chăn che đi cảnh xuân trước mặt, hắn đứng dậy rời khỏi giường. Thật sự vì không nghỉ ngơi tốt sao? Hắn thấy phiền chán, lại nghĩ đến…cô…bây giờ đang làm gì? Có bị sốt nữa hay không?’
Điền Mộng Phỉ vẫn nằm trên giường nhìn hắn đi vào phòng tắm. Ả không cam tâm. ‘Mình có gì không bằng con nhỏ gày gò xấu xí kia chứ.’ Nghĩ đến việc hai người đã cùng nhau, ả thấy khó có thể chấp nhận.
Diệp Dịch Lỗi định đi ra ngoài, vẫn không thèm liếc mắt một cái đến Điền Mộng Phỉ khiến ả tức tối. Ả đuổi theo hắn ra đến cửa, từ phía sau ôm thắt lưng của hắn. “Anh Dịch, rốt cuộc em có gì không tốt nào?”
Diệp Dịch Lỗi nhăn trán, đang định gỡ tay ả ra thì nghe thấy tiếng cười chế giễu. “Dịch Lỗi à, cậu bận rộn quá nhỉ.” Lưu Duệ Hàng nhíu mày nhìn Điền Mộng Phỉ.
“Vào trong.” Xoay người chắn tầm mắt của Lưu Duệ Hàng, hắn đem áo khoác của mình choàng lên người Điền Mộng Phỉ. Ả thấy có chút cảm động, kiễng mũi chân hôn vào má của Diệp Dịch Lỗi. Họ không biết rằng mọi cử chỉ thân mật mờ ám giữa hai người đều bị ghi lại. Lưu Duệ Hàng xem một màn trước mắt cũng không có phản ứng gì đặc biệt chỉ thầm nghĩ. ‘Tiểu Ngưng Nhi, không biết em sẽ cảm thấy thế nào khi nhìn thấy những hình ảnh này.”
Thành phố C
Màn đêm lại buông xuống. Phương Tử Hạo vừa xuất viện đã bị hai ông bạn tốt lôi đi. Nam Phong còn dẫn theo bạn gái xinh đẹp giới thiệu với anh. Thật ra, ai cũng hiểu anh hành hạ bản thân như vậy chính là vì Lạc Băng Ngưng. Đêm đó, anh cùng Diệp Dịch Lỗi nói chuyện trong phòng bệnh rất lâu. Sau khi kết thúc, Diệp Dịch Lỗi mang sắc mặt nghiêm trọng rời đi còn tình trạng Phương Tử Hạo càng kém. Thật là, chỉ là một cô gái thôi mà, có gì phải phức tạp thế. Nam Phong nghĩ trong đầu như thế mà không biết rằng có một ngày, anh cũng chẳng khác Tử Hạo.
“Hôm nay lôi cậu ra đây vì muốn cậu thư giãn một chút, cũng không động đến rượu.” Hạ Vân Tường vỗ vai Phương Tử Hạo. Thật ra…yêu ai chẳng được, trên đời đâu có thiếu phụ nữ, sao nhất định phải nhắm tới người phụ nữ của Thạch Đầu chứ? Nếu là anh, anh nhất định không chấp nhận chuyện anh em tốt có tình ý với cô gái của mình.
“Thạch Đầu đâu?”
“Cậu không biết sao? Cậu ta ra nước ngoài công tác rồi.” Hạ Vân Tường ghé mắt nhìn Phương Tử Hạo nói. Có điều, anh vừa nói ra câu này đã khiến Nam Phong cứng đờ cả người. ‘Đợi đã…hình như anh quên gì đó.’
Thạch Đầu ra nước ngòai. Trước lúc đi, cậu ta có gọi điện cho anh nói muốn anh đi căn hộ kia một chuyến, còn có…Băng Ngưng đang ở đó…cô bị bệnh.
“Nguy rồi.” Vỗ mạnh đầu một cái, Nam Phong đứng bật dậy. “Băng Ngưng vẫn còn ở căn hộ của Thạch Đầu.”
“Cậu nói cái gì?” Phương Tử Hạo cao giọng hỏi. Sau đó không đợi được câu trả lời mà xông ngay ra ngòai. Hạ Vân Tường chỉ chỉ vào Nam Phong ý nói biết bao giờ cậu mới khá lên được rồi theo ngay sau Phương Tử Hạo.
Cả mấy người chạy đến căn hộ của Diệp Dịch Lỗi. Không ai biết mã khóa cửa nhưng Phương Tử Hạo đánh liều nhập vào sinh nhật của Tuyết Ngưng. May mắn đoán trung, cửa phòng mở ra.
“Ngưng Nhi!” Phương Tử Hạo vọt ngay vào, đập ngay vào mắt là đống hỗn độn trên sàn nhà, trên giường. Không có đầu óc nào để ý mấy thứ đó, anh lục tung căn phòng lên để tìm bóng dáng cô nhưng không thấy. Anh thấy sợ hãi. ‘Em đang ở đâu?’
Không giữ nổi bình tĩnh, anh kêu to “Ngưng Nhi, em ở đâu? Ngưng Nhi!”
“Tử Hạo, ở đây.’ Nghe tiếng Hạ Vân Tường truyền ra từ phòng khách, anh sải bước chạy đến. Giây phút nhìn thấy Băng Ngưng, anh giống như bị sét đánh trúng, thật lâu không thể nhúc nhích. Cơ thể lộ ra ngoài chi chit dấu vết ghê người. Không thể tưởng tượng được cô đã trải qua chuyện đáng sợ gì.
“Ngưng Nhi” Phương Tử Hạo cởi áo khoác của mình bọc quanh người cô, gắt gao ôm vào ngực. Thân thể của anh nóng dị thường tưởng như tâm can đều bị phỏng. Run run ôm lấy Băng Ngưng hồi lâu mới khôi phục khí lực, anh lao nhanh đi...
“Ngưng Nhi...”
Gió đêm giá buốt châm vào da thịt giống như muốn đóng băng cả thân lẫn tâm. Lạnh lẽo khiến người ta tuyệt vọng.
**********************
Ở nước Pháp,
Diệp Dịch Lỗi xong việc thì đã là buổi chiều, miệng đau nhức, làm việc liên tục đến điểm tâm cũng không kịp ăn. Lúc này hắn thấy may mà có Lưu Duệ Hàng đi cùng nếu không một mình hắn thật khó chống đỡ nổi.
“Anh Dịch!” Điền Mộng Phỉ ôm chầm lấy hắn. “Chúng ta đi ăn chút gì đi. Em đói quá.” Ả ôm bụng làm nũng.
“Tôi còn chút chuyện”
“Đi mà” Điền Mộng Phỉ năn nỉ. “Em đói thật mà. Cha của anh đã dặn anh phải chăm sóc cho em phải không?” Ả tỏ vẻ tội nghiệp. “Anh Dịch, em đói...không tin anh sờ thử xem.” Ả nói xong cầm lấy tay hắn đặt trên bụng mình, còn “vô tình” cọ bộ ngực vào cánh tay hắn.
Diệp Dịch Lỗi nhíu chặt mi tâm, thu tay lại. Dù không muốn nhưng vẫn phải thỏa hiệp. “Nào đi thôi!”
Dùng bữa xong chúng ta đi shopping nhé?” Điền Mộng Phỉ ôm cánh tay của hắn đề nghị. "Anh Dịch, chúng ta còn nhiều thời gian lắm. Em không tin không chinh phục được anh."
Hai người thân mật quấn quýt khiến mọi người cùng đoàn không khỏi bàn tán. Dù Diệp Dịch Lỗi vẫn chưa chính thức kết hôn nhưng cũng không thể công khai ra vào mờ ám cùng cô gái khác thế. Lưu Duệ Hàng nhìn hai người rời đi, bất giác môi gợi lên ý cười. "Diệp Dịch Lỗi, cậu cứ tha hồ tận hưởng đi để sau này muốn khóc than bao nhiêu cũng không đủ đâu."
Diệp Dịch Lỗi bị Điền Mộng Phỉ quấn lấy cả buổi chiều, đi du ngoạn khắp nơi. Trong khí đó, ở trong nước, Băng Ngưng bị đưa vào bệnh viện trong tình trạng mê man, sốt hầm hập. Trải qua một đêm điều trị hạ sốt, đến tận sáng nhiệt độ mới giảm đi một chút. Hầu hết mọi người đều nhận ra cô do tin tức báo chí đưa về tiệc đính hôn hôm trước. Bộ dáng thê thảm của cô khiến người khác không dám nhìn thẳng. Phát sốt tận 39°, thiếu chút nữa bị viêm phổi. Miệng vết thương trên người dính nước nên bị viêm, chưa kể đến vùng kín bị tổn thương nghiêm trọng. Tình trạng này khiến vị bác sĩ trung tuổi nhiều kinh nghiệm cũng phải lạnh sống lưng.
Đám người Phương Tử Hạo vẫn chờ bẻn ngoài phòng bệnh. Nam Phong lo lắng đến quay mòng mòng. Nếu Băng Ngưng có mệnh hệ gì, không dám nói đến Diệp Dịch Lỗi, ngay cả Phương Tử Hạo cũng sẽ đánh chết anh. Anh thật giận chính bản thân mình. Nếu anh không vô tâm, quên mất cuộc gọi của Diệp Dịch Lỗi thì Băng Ngưng không bệnh nặng như vậy. Anh phiền chán đập mạnh người vào tường.
“Thôi nào, hai cậu đừng như vậy nữa. Đã không sao rồi.” Hạ Vân Tường an ủi. Chuyện xảy ra lần này anh cũng cảm thấy kì lạ, cho dù Nam Phong quên thì người nhà họ Diệp đâu, không ai phát hiện ra cô mất tích sao? Băng Ngưng "mất tích" mà không có ai tìm kiếm sao...
"Thạch Đầu, cậu chắc chắn bản thân sẽ không hối hận sao? Tại sao cậu có thể tàn nhẫn đến vậy, tra tấn dã man một cô gái. Cho dù không thương cô ấy nhưng dù sao vẫn là em gái của người cậu yêu. Chẳng lẽ khi nhìn thấy khuôn mặt giống hệt Tuyết Ngưng này cậu không có một mảy may động lòng sao?" Phương Tử Hạo đang lâm vào thống khổ, thầm nói với chính mình. "Ngưng Nhi, anh Tử Hạo phải làm gì để giúp được em đây?"
Băng Ngưng đã hạ sốt, vết thương cũng không quá nghiêm trọng, chỉ cần ở lại bệnh viện vài ngày quan sát là ổn. Tình trạng của Băng Ngưng đã ổn định nên Nam Phong cùng Vân Tường về trước chỉ còn Phương Tử Hạo ở lại chăm sóc cô. Có lẽ anh cần chút ít thời gian để tĩnh tâm suy nghĩ lại. Có điều...dù sao đi chăng nữa, đáp án cuối cùng vẫn không thể thay đổi, anh sẽ không đi tranh giành bạn gái với anh em tốt của mình. Cho dù Thạch Đầu yêu Băng Ngưng hay không, chỉ cần một ngày cô còn thân phận "vị hôn thê" của Thạch Đầu thì ngày đó anh không thể vượt quá giới hạn mối quan hệ này. Chưa kể Thạch Đầu cũng không cho phép bất cứ ai mơ đến cô gái của cậu ấy, bao gồm anh em tốt."
Phương Tử Hạo vẫn một mực ở bên cạnh giường bệnh, cẩn thận nắm lấy tay cô. Đây là lần đầu tiên sau lễ đính hôn anh gặp cô. Bất chấp lo lắng, nhớ mong như thế nào, anh cũng không thể lại gần cô một chút, chỉ có thể từ xa âm thầm che chở an ủi cô mỗi khi cô bi thương vì người khác.
“Xin lỗi em, Băng Ngưng.” Anh khổ sở cúi đầu, nắm chặt bàn tay gày yếu của cô.
Bên ngoài trời bắt đầu hửng sáng. Trong phòng bệnh, Băng Ngưng vẫn mê man. Phương Tử Hạo cả đêm ở bên giường bệnh hoàn toàn không hay biết bên ngoài đang vì tin tức trên trang nhất báo mà náo loạn. Đúng lúc này, Nam Phong hốt hoảng chạy đến cầm theo một tờ báo.
“Tử Hạo, không hay rồi!” Tử Hạo không vui ra hiệu nhỏ tiếng một chút. “Thiệt tình, không biết là lúc nào nữa. Chuyện bây giờ thật khó lo liệu.” Anh nhét luôn tờ báo vào tay bạn tốt.
Trang nhất tờ báo phóng to một bức ảnh chụp lúc Phương Tử Hạo ôm Băng Ngưng chạy từ trong căn hộ kia ra. Bài báo đập vào mắt khiến anh nắm chặt tay. Báo lá cải xuyên tạc chuyện của bọn họ thành vặn vẹo. Lời văn phong phú, miêu tả sinh động “Tình một đêm” của hai người chi tiết đến từng phút giây như thể trực tiếp quan sát.
“Làm thế nào bây giờ?” Nam Phỏng phát hoảng. Đến bây giờ anh mới ý thức được việc mình sơ suất gây ra hậu quả nghiêm trọng thế nào. Không chỉ hại Băng Ngưng bị bệnh phải nhập viện mà còn náo loạn thành tin tức lá cải trên báo thế này. Nếu không phải anh nắm rõ sự tình thì hẳn đã tin những gì báo chí nói. Trong ảnh Băng Ngưng quần áo xốc xếch lại được Tử Hạo bế chạy ra từ căn hộ.
Bây giờ muốn dập tin tức e rằng đã quá muộn. Phương Tử Hạo nắm thật chặt quả đấm. Anh thì không sao nhưng Băng Ngưng hiện tại không thể chịu thêm bất kỳ đả kích nào nữa. Tin tức tiệc đính hôn vừa tạm lắng nay lại xảy ra việc này.
“Vụ này để tớ lo. Việc ở đây cậu cho người đế ý hộ tớ.”
Nam Phong gật đầu tán thành. Tử Hạo luôn bình tĩnh bậc nhất hẳn sẽ xử lý ổn thỏa tin tức này. Chưa kể sự việc có liên quan đến Băng Ngưng, nên cậu ta chắc chắn sẽ vì cô ấy mà giải quyết hết thảy.
“Ở đây giao cho tớ phụ trách. Cậu nhanh nhanh đi xem thế nào.”
Băng Ngưng tỉnh lại phát hiện mình đã ở trong bệnh viện. Phía trên giường là ống truyền nước nhỏ từng giọt từng giọt. Bây giờ là lúc nào rồi? Mấy ngày này có quá nhiều chuyện xảy ra khiến cho cô mất luôn khái niệm về thời gian.
“Em tỉnh rồi sao?” Nam Phong thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng đợi được cô tỉnh lại. “Đại tiểu thư của tôi, em định dọa chết bọn anh à? Em có biết mình hôn mê bao lâu rồi không?” Nam Phong vỗ vỗ ngực.
“Anh Dịch Lỗi đâu rồi?” Tiếng nói của cô suy yếu.
Ơ...Nam Phong ngẩn người. “Dịch Lỗi đã ra nước ngoài công tác ba ngày trước. Em...không biết sao?”
“Ba ngày trước?” Anh ấy mới cùng mình ngày hôm qua mà. Nghĩ ngợi một lúc...cô đột nhiên nở nụ cười. Thì ra chính mình ngủ dậy đã sang ngày khác. Cô mê man ở trong căn phòng ấy hai ngày một đêm...
“Em vừa mới tỉnh lại, cần nghỉ ngơi nhiều một chút biết không?” Nam Phong thật không biết an ủi cô thế nào. Chỉ mong Tử Hạo mau chóng xử lý ổn thỏa tin lá cải kia tránh sự việc càng nghiêm trọng. Điện thoại reo lên, anh đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại. Không ngờ anh vừa ra khỏi phòng bệnh thì Lâm Thanh Âm nổi giận đùng đùng xông vào. Thái độ này của bà giống hệt ở tiệc đính hôn hôm đó.
“Mẹ...”
“Cô im miệng cho tôi.” Lâm Thanh Âm lớn tiếng quát nạt. “Đừng gọi tôi là mẹ. Không hiểu sao tôi lại dạy dỗ ra một đứa con gái vô liêm sỉ như cô.”
“...” Băng Ngưng đông cứng nhìn bà, mãi mới khó khăn mở miệng. “Mẹ?” Cô tự hỏi có phải mình nghe nhầm không khi người mẹ cô yêu thương nhất trên đời vừa mắng cô vô liêm sỉ.
“Cô nói rõ ràng cho tôi đây là chuyện quái quỷ gì?” Lâm Thanh Âm gào thét, quăng mạnh tờ báo vào mặt cô tạo thành vệt hồng hồng.
Băng Ngưng bỗng nhiên bị quát tháo vẫn chưa hiểu đầu đuôi ra sao vội cầm tờ báo lên xem. Vừa nhìn thoáng qua mặt báo, đập vào mắt là bức ảnh....sao lại thế này?
Tít giật, bài báo, ảnh chụp thật chói mắt. Mất một lúc lâu cô mới khôi phục được thần trí, khiếp sợ hất tờ báo đi, không ngừng lắc đầu. “Mẹ ơi, không phải như vậy đâu...”
“Bằng chứng sờ sờ trước mặt mà cô còn dám chối bay chối biến. Tại sao cô lại làm ra chuyện xấu hổ thế này hả?” Lâm Thanh Âm chỉ thẳng vào mặt cô mắng nhiếc. Đối với Băng Ngưng mà nói, bị mắng là đồ “vô liêm sỉ” chính là sự sỉ nhục to lớn, lại từ chính miệng người mẹ thân yêu nói càng khiến cô khó chấp nhận.
“Không phải như mẹ nghĩ đâu ạ.” Băng Ngưng nhổ kim truyền nước ra bước xuống giường. Vì thân thể còn nhiều đau đớn nên mới bước được một bước đã ngã sấp trên mặt đất, tình cờ để lộ dấu vết mờ ám trên người.
Đôi mắt của Lâm Thanh Âm đỏ au, bước lại gần cô. “Thế này mà cô còn dám nói với tôi là không có chuyện gì.” Bà túm lấy áo của Băng Ngưng, “Cô bảo tôi tin cô thế nào? Làm sao tôi tin cô được đây?” Cùng với tiếng la hét bén nhọn là ánh mắt căm hận của bà tựa như muốn nghiền nát Băng Ngưng. Một Lâm Thanh Âm điên cuồng như vậy hoàn toàn xa lạ với cô.
“Tôi đang nói với cô đấy. Cô làm chuyện bỉ ổi như vậy làm tôi thất vọng đã đành, không sợ làm Diệp Dịch Lỗi thất vọng sao.” Bà càng gào to, tay lôi kéo giật lắc thật mạnh áo của Băng Ngưng làm thân thể cô lảo đảo. “Nói đi! Tại sao như vậy?” Đột nhiên giáng một cái tát thật mạnh vào mặt Băng Ngưng khiến cả cô và Nam Phong vừa quay lại không khỏi kinh ngạc. "Diệp phu nhân vẫn yêu thương bao bọc cho Băng Ngưng hơn bất kỳ ai sao có thể đánh cô ấy?" Nhìn máu chảy ra khỏi khóe môi của Băng Ngưng anh mới thật sự tin vừa nãy mình không nhìn lầm. Lâm Thanh Âm thật sự xuống tay với con gái của mình.
“Lâm Thanh Âm, bà làm cái gì thế này?” Không đợi Nam Phong lên tiếng, cửa phòng đã bị Diệp Thệu Quân đẩy ra. Nhìn thấy bên má sưng vù của Băng Ngưng, đáy mắt ông lạnh hẳn đi.
“Tôi làm cái gì ư? Ông không xem nó đã làm ra cái chuyện tốt gì. Tiệc đính hôn lần trước đã vậy, lần này lại gây ra chuyện “tình một đêm“. Thể diện của Diệp Gia đã bị cô hủy sạch rồi.” Lâm Thanh Âm thực sự nổi giận.
“Mẹ!” Băng Ngưng không dám tình nhìn Lâm Thanh Âm. "Sao mẹ lại lấy chuyện ở tiệc đính hôn ra để nhiếc móc mình. Sự thật đằng sau bao gồm việc mình bị oan ức mẹ là người hiểu rõ nhất mà." “Sao mẹ có thể nói như thế ạ? Sự tình kia thực sự ra sao mẹ biết rõ hơn ai hết không phải sao?”
Nghe thấy những lời này Lâm Thanh Âm chột dạ. Nam Phong đứng bên cạnh hoài nghi nhìn hai mẹ con. Tiệc đính hôn? Lâm Thanh Âm biết sự thật gì?
“Mẹ từng nói sẽ mãi mãi tin tưởng con dù xảy ra bất kỳ chuyện gì.” Băng Ngưng uất ức nhìn mẹ nuôi của mình. “Mẹ chưa hỏi rõ đầu đuôi đã một mực định tội cho con, trách móc con. Hai ngày nay, con mất tích, mẹ không hề nhận ra sao?” Băng Ngưng nhẹ giọng hỏi mà nước mắt đá tuôn dài hai bên má khiến mọi người đều đau lòng. “Mẹ có biết hay không anh Dich Lỗi suýt bóp chết con?” Cô ôm cổ khổ sở nói. Chỉ đơn giản một câu thuật lại sự tình lại khiến người nghe không khỏi xót xa.
“Bác gái! Là do Thạch Đầu làm.” Nam Phong bước qua lấy áo khoác của chính mình che lại phần cổ áo bị xé rách của cô.
“Cái gì?” Lâm Thanh Âm kinh ngạc quay lại nhìn Nam Phong.
“Là Thạch Đầu” Anh khẳng định lại. “Hôm qua chúng cháu tìm thấy Băng Ngưng đang sốt cao hôn mê ở căn hộ của Thạch Đầu. Sau khi cậu ấy ra nước ngoài cô ấy bị bỏ ở đấy một mình đến khi chúng cháu đến.” Thái độ hung ác của Lâm Thanh Âm khiến Nam Phong nghi ngờ không biết bà có thực sự yêu thương cô con gái nuôi này không. Nếu có thì cho dù có giận thế nào đi chăng nữa cũng không thể động tay chân đánh cô trong khi chưa hỏi rõ trắng đen.
Bị hoài nghị cộng với bài báo khó nghe làm Băng Ngưng tuyệt vọng. Nước mắt cứ thế lặng lẽ rơi xuống. Có phải...tất cả mọi người đều không thật sự tin tưởng cô.?
“Ngưng Nhi, con đừng khóc.” Diệp Thiệu Quân đi đến ôm lấy Băng Ngưng. “Mẹ của con chỉ quá tức giận mới không kìm chế được mà đánh con. Cũng vì bà ấy quá quan tâm con thôi.” Bề ngoài có vẻ như ông đang nói giúp vợ mình nhưng ẩn trong ánh mắt lại là đau lòng không thể che dấu.
Diệp Thiệu Kỳ đứng bên ngoài xem náo nhiệt. Haha..."Thật là mỗi người một vẻ nhỉ. Chưa nói đến Lâm Thanh Âm có thực sự yêu thương con nhỏ kia không. Từ khi nào mà Diệp Thiệu Quân lại quan tâm quá mức đến Lạc Băng Ngưng thế chứ? Giống như..."
“Tử Hạo vừa gọi điện tới thông báo mọi việc. Nó cũng đem chuyện này xử lý ổn thỏa rồi. Nó định khởi kiện tòa báo này đồng thời yêu cầu bọn họ phải viết bài đính chính cùng xin lỗi.”
“Bây giờ xin lỗi có ích gì nữa. Mọi người thà rằng tin tưởng chuyện này có còn hơn không.” Lâm Thanh Âm nặng nề thở hắt ra, tức giận nghẹn ở cổ họng không phất tiết được. Lúc này bà mới nhận ra mình sử xự quá thất thố. Nhìn con gái đang nằm trong lòng chồng mình thút thít, trong lòng bà thấy khẩn trương lo lắng.
“Ngưng Nhi!” Bà tiến lên vuốt vai Băng Ngưng. “Mẹ xin lỗi con. Tại mẹ quá xúc động nên...Mẹ không cố ý đánh con đâu. Có đau lắm không?” Kéo Băng Ngưng vào lòng mình ôm, nhẹ giọng an ủi.
Băng Ngưng không cảm thấy khá hơn chút nào. Bị mẹ mắng oan khiến cô không kiềm được nước mắt, càng nghẹn ngào.
“Ngưng Nhi à...”
“Con mệt quá” Cô khẽ lau đi nước mắt xoay người không nhìn Lâm Thanh Âm nữa, cũng không nói gì thêm. Lâm Thanh Âm kinh ngạc nhìn cô. Lạc Băng Ngưng lần đầu tiên có thái độ phản kháng với bà lại trước mặt bao nhiêu người, giống mẹ con bất hòa.
Băng Ngưng kéo chăn chùm kín người tự hỏi niềm tin lại khó vậy sao? Một lần...rồi hai lần...không tin. Liệu có phải nghi ngờ đang dần trở thành hiển nhiên thường xuyên hay không?
Diệp Thiệu Quân lạnh lùng trừng mắt nhìn vợ rồi bước ra ngoài. Chuyện lần này có lẽ ông nên điều tra kỹ lưỡng một chút nếu không kẻ khác ở sau lưng gây rối sẽ tạo ra bất lợi. Tin tức lá cải lần này không thể là ngẫu nhiên được. "Tốt nhất đừng để ta tra ra kẻ nào làm" Nghĩ vậy rồi liếc nhìn Diệp Thiệu Kỳ một cái.
Tin này chỉ vẻn vẹn trong buổi sáng liền bị dập đi. Đương lúc Diệp Thiệu Kỳ suy nghĩ xem có nên “tốt bụng” cho Diệp Dịch Lỗi biết hay không thì Lưu Duệ Hàng gọi về nói không hiểu sao Diệp Dịch Lỗi đã biết chuyện. Sáng sớm nay, hắn nhận được một email, trong đó có đầy đủ tin bài, ảnh chụp vô cùng sống động, miêu tả chi tiết của bài báo cùng với Điền Mộng Phỉ bên cạnh không ngừng thêm mắm dặm muối khích tướng khiến hắn phát điên, đập vỡ cả máy tính.
"Lạc Băng Ngưng, cô muốn ép tôi giết cô mới vừa lòng phải không?" Cô nghĩ tôi không nỡ giết cô phải không?" Trong mắt hắn chứa đầy lạnh lẽo cùng tàn nhẫn khiến Điền Mộng Phỉ lạnh cả sống lứng. Diệp Dịch Lỗi lúc này thật đáng sợ...
"Vậy nên, anh hãy bỏ cô ta đi anh Dịch. Cô ta không xứng với anh đâu."
“Anh Dịch...” Ả tưởng đây là cơ hội ngàn vàng để mình tiến lên nhưng không ngờ bị hắn thô lỗ đẩy ra.
“Đi ra ngoài mau!” Diệp Dịch Lỗi lạnh lùng nói.
“...” Điền Mộng Phỉ tưởng mình nghe nhầm, ủy khuất gọi.” Anh Dịch, sao anh...”
“Tôi nói cút ra ngoài!” Diệp Dịch Lỗi gào thét, đem mấy vật trên bàn ném đi. Điền Mộng Phỉ vừa sợ vừa uất ức chạy ngay ra ngoài. Từ nhỏ đến lớn ả được nâng niu chiều chuộng thành quen nên khó có thể chấp nhận thái độ đối xử này. Không buồn để tâm tới Điền Mộng Phỉ, hắn vội vàng đóng gói hành lý, đi thẳng ra sân bay. "Việc này không thể nào là thật...không thể..."
Thành phố C, tại bệnh viện.
Hai ngày rồi Phương Tử Hạo vẫn chưa trở lại. Nam Phong liên tục ở lại phòng bệnh chăm sóc cho Băng Ngưng. Có thể nói phong ba lần này là vì anh mà ra. Nếu đêm đó anh không quên đi đón Băng Ngưng thì sự việc đã không thành ra thế này, và cô cũng không bị một cái tát oan uổng. Lâm Thanh Âm...người này thật là đáng sợ so với mẹ của anh còn hơn gấp mấy lần.
Tình hình đã ổn định trở lại, bài báo đính chính cũng đã được đăng lên. Nam Phong vui vẻ đưa laptop cho Băng Ngưng xem giống như đang lấy lòng.
“Mọi chuyện qua rồi. Hai bác cũng đã biết rõ sư tình. Lúc này em nên vui vẻ lên đi.” Nam Phong sờ đầu cô.
Băng Ngưng không lên tiếng, vẫn nhìn chằm chằm màn hình máy tính. Nhiều ngày không thấy cô, Kiều Kiều hẳn là lo lắng đến phát điên rồi. Đang định báo một tiếng cho bạn thân, đột nhiên cô nhận được thư. Vừa mở ra, đã thấy bên trong một đống ảnh Diệp Dịch Lỗi cùng với Điền Mộng Phỉ thân mật. Ảnh chụp được xử lý vô cùng tốt, góc độ chụp hoàn hảo khiến bất kỳ ai nhìn vào đều thấy rõ ràng tình cảm nồng nàn say đắm của “đôi tình nhân“. Hắn dịu dàng, hắn cười, hắn giúp cô ta sửa lại lọn tóc. Bọn họ thậm chí còn đi mua nhẫn...Còn mấy tấm khác, ở ngay trước phòng khách sạn...
Tách tách...!
Sững sờ! Nếu không thấy trên tay ướt sũng, có lẽ cô cũng không nhận ra chính mình đang khóc. Sau những thương tổn kia, hắn thoải mái cùng cô gái khác đi dạo phố, mua sắm. Trong lúc cô ngất xỉu, một mình nằm tại căn phòng lạnh lẽo kia, hắn lại cùng Điền Mộng Phỉ mây mưa hoan ái...Nếu không có mấy người Nam Phong phát hiện ra, có khi cô chết ở đó hắn cũng không biết. Thật ra sự tương phản không thể rõ ràng hơn. Thân thể cô run lên mãnh liệt. Nghĩ đến hắn cùng cô gái khác thân mật, lại nghĩ đến mình cùng hắn phát sinh quan hệ như thế, trong lòng đau như xé rách.
Nam Phong dần dần phát hiện biểu hiện kì lạ của Băng Ngưng, không nhịn được ngó vào màn hình máy tính. Vừa thấy mấy bức ảnh kia anh kinh ngạc đến nỗi suýt la lên. Những bức ảnh kia cho thấy trong lúc Băng Ngưng mê man nguy kịch ở căn hộ kia, Thạch Đầu lại vô cùng thoải mái đi dạo ở nước Pháp.
“Ngưng Nhi, em đừng xem nữa. Bọn họ chỉ đi công tác thôi mà.” Anh nhanh tay khép lại máy tính.
Công tác? Ở phòng khách sạn sao?
“Em biết” Băng Ngưng gật đầu. "Xem ra mẹ đã lên kế hoạch đầy đủ rồi. Trước tiên rào trước đón sau, khuyên bảo mình, ha ha...Rồi sau đó, thường xuyên gặp mặt, ra nước ngoài, sau một đêm xuân tươi đẹp thì du ngoạn khắp nơi ở Pháp."
“Ngưng Nhi...thật ra”
“Không sao cả!” Băng Ngưng dựa đầu vào gối. “Em không thể vì đã đính hôn mà xem anh ấy thuộc về mình. Em là hôn thê của anh ấy nhưng anh ấy...không phải là hôn phu của em.”
Nghe xong những lời này của cô, Nam Phong cảm thấy đau lòng thay cho cô. Băng Ngưng quả thật rất yêu Dịch Lỗi nhưng...năm đó sao lại xảy ra việc kia chứ. Băng Ngưng không hề giải thích gì về chuyện xảy ra. Lâm Thanh Âm nói ra ngoài vì trải qua kích thích cùng sợ hãi quá lớn nên cô không còn nhớ gì nữa. Diệp Gia cho đến nay vẫn không tra ra sự tình đồng nghĩa với Tuyết Ngưng vẫn chịu oan khuất mà mất đi. Như thế bảo làm sao Thạch Đầu không thể cởi bỏi khúc mắc.
“Băng Ngưng à, có một số chuyện nếu em không chủ động giải thích thì Thạch Đầu làm sao hiểu được. Nếu em còn biết chuyện gì thì đừng nên giấu giếm nữa, mau nói rõ ràng đi.” Nam Phong nhẹ nhàng khuyên. Nếu chuyện của Tuyết Ngưng không sáng tỏ, có lẽ cả đời này Dịch Lỗi cũng không thể vượt qua thù hận.
Băng Ngưng vẫn là cô gái thanh thuần, nội tâm cùng đạm mạc. Từ ngôn ngữ, vẻ mặt đến ánh mắt nụ cười luôn lộ ra chút thản nhiên đau thương. Cô luôn ngoan ngoãn, im lặng, có đôi khi trầm mặc đến độ chìm ngỉm giữa đám đông. Cô cứ lặng lẽ yêu Thạch Đầu lâu như thế chỉ có điều cậu ta chưa nhận ra...
Băng Ngưng dùy trì trầm lặng nên Nam Phong cũng không tiện mở miệng. Anh quả thực không giỏi về phương diện an ủi người khác. Anh chỉ hy vọng chuyện này không đến tai Thạch Đầu, nếu không sẽ phong ba còn lớn đến thế nào. "Tử Hạo vẫn vì cậu ta ngược đãi Băng Ngưng mà tức giận bấy lâu nay. Hiện tại, trong lúc nhạy cảm này, hai tên đó mà gặp nhau chắc chắn lại ầm ỹ, hơn nữa chỉ sợ sau cùng chịu tổn thương cùng tai ương vẫn lại là cô bé tội nghiệp này."
Chỉ có điều, thực tế chứng minh mọi chuyện thường diễn ra trái với mong muốn của mình. Ta càng tránh nó càng muốn lao vào.
Diệp Gia vẫn không bố trí người ở lại bệnh viện chăm sóc cho Băng Ngưng. Phòng bệnh thênh thang chỉ có mình Băng Ngưng cô độc. Có lẽ vì thân thể suy nhược cùng với cơn sốt chưa hết nên cô cứ giằng co nửa tỉnh nửa mê. Trận ốm này ảnh hưởng không nhỏ đến tai của cô. Ngay cả tai bên phải vốn vẫn còn vài phần thính lực cũng kém đi nhiều. Cô nằm co ro trên giường, cuộn mình lại thật chặt như muốn tự vệ. Dường như đang mơ thấy gì đó bất an mà hai tay nắm lại thật chặt.
Cô mơ thấy mình bị giữ lại thật chặt, đau đớn điên cuồng đánh úp về không ngừng tra tấn cô.
“Anh Dịch Lỗi...” Cô thút thít. “Đau quá...Ngưng Nhi đau lắm...Anh nghe em giải thích...giải thích...Em không làm...” Cô đột nhiên ôm lấy hai má, choàng tỉnh. Nghĩ tới cái tát kia...còn cái tát của mẹ nuôi...ý thức từ trong mê mang dần tỉnh táo lại. Thời điểm ý thức phục hồi, cô lần nữa sợ giật bắn mình bởi vì Diệp Dịch Lỗi đang đứng ngay trước giường.
Băng Ngưng ngồi bật dậy, nhìn sắc mặt u ám của hắn mà băn khoăn. Sao hắn lại ở đây? Lúc này hắn phải đang ở nước Pháp “công tác” chứ.
Nhìn thấy sắc mặt sợ hãi như gặp ma quỷ của Băng Ngưng, Diệp Dịch Lỗi càng sa sầm nét mặt. Hắn đáng sợ vậy sao?
“Vì sao mỗi lần nhìn thấy tôi đều hoảng sợ như thế? Có tật giật mình sao?” Đôi mất đỏ bừng không rõ vì đi đường mệt mỏi hay vì phẫn nộ. “Phải chăng vì làm việc có lỗi với tôi nên vừa nhìn thấy tôi liền cảm thấy bất an?”
Mong mỏi trong mắt tắt ngúm. Thì ra hắn vượt ngàn dặm xa xôi đây là để hỏi tội. Băng Ngưng bật cười. "Lâu như vậy rồi mà ngươi vẫn ôm mối hy vọng hão huyện đó sao? Ngươi vẫn mong anh ấy đến thăm ngươi sao? Lầm to rồi! Đúng là hoang đường"
“Cô cười cái gì?” Diệp Dịch Lỗi tức giận kéo áo Băng Ngvưng. Hắn cực kỳ chán ghét thái độ như thấu hiểu hết thảy này của cô. Cô thì biết cái gì...biết được cái gì chứ.
“Cho dù anh không tin em nhưng phải tin tưởng anh Tử Hạo.” Băng Ngưng chầm chậm ngẩng đầu.
Diệp Dịch Lỗi thấy trong lòng co rút vì câu nói này của cô. Đúng thật, chì là tin tức trên báo lá cải thôi. Thế mà hắn thật sự chạy từ Pháp về đây. Nhưng vì sao cô chắc chắn hắn về đây vì chuyện này.
“Anh lại tức giận vì em không chết ở căn phòng đó phải không?”Cô cười cười. Diệp Dịch Lỗi chưa bao giờ thấy cô cười như thế nên cảm thấy nỗi sợ mơ hồ dâng lên. “Thật sự anh nên hậu tạ cho họ. Không có các anh ấy, ngay đến người cho anh Dịch Lỗi thả sức mà hận cũng không có.”
Nói cái gì? Tâm căng thẳng! Cái gì mà chết ở căn phòng đó? Cái gì mà người để hận cũng không có. Tay chậm rãi buông ra.
Băng Ngừng nhìn không chớp mắt con người lạnh lùng trước mặt. Cô nhìn chăm chú, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào. Nhìn để khắc ghi vào tim...nhìn để nhắc nhở mình...nhìn để giúp bản thân chặt đứt mọi hy vọng.
Diệp Dịch Lỗi bị cô nhìn đến sợ hãi. Đây là ánh mắt gì? Không biết mấy ngày qua đã xảy ra chuyện gì nhưng hẳn là tồi tệ. Băng Ngưng lúc này thật tiều tụy, yếu ớt tựa như chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng thổi bay đi mất. Cổ tay còn quấn đầy băng gạc trắng. Hắn biết rõ đây là tác phẩm của hắn khi trói tay cô. Còn hai má sưng sưng...Hắn nghĩ đến cái tát trong phòng tắm hôm đó.
Chát...
Âm thanh chói tai cứ quanh quẩn trong đầu. Đột nhiên không khí lâm vào trầm mặc. Không ai nói thêm câu nào, chỉ duy trì nhìn chăm chú lẫn nhau, như muốn xuyên thấu đối phương, muốn đọc được thứ gì đó từ trong mắt người kia.
Diệp Dịch Lỗi đứng yên trông chốc lát rồi không do dự xoay người bước ra ngoài, không quên đóng sầm cửa lại. Tiếng sập cửa giáng mạnh vào trong lòng Băng Ngưng, buồn như thế, đau như thế...tràn lan mãi không nguôi.
"Anh Dịch Lỗi, ngay cả một lời an ủi cỏn con anh cũng không buồn cho em phải không..." Cô bước tới cánh cửa nhưng không nhìn thấy bóng dáng hắn đâu cả. Tựa vào khung cửa, Băng Ngưng vẫy vẫy tay tự lẩm bẩm:
“Bye bye anh, đi đường cẩn thận nhé.” Trên môi khẽ vẽ lên ý cười nhợt nhạt. “Ngày mai, anh sớm quay lại nhé. Em muốn ăn bánh sô cô la” (vivi: hắc sâm lâm bánh ngọt là cái gì đây >< Ta dịch bừa thành món này). Trên môi vẫn nở nụ cười nhưng hai hàng nước mắt đã sớm tràn mi. “Nhưng nếu anh tới chỉ dành cho em những lời cay độc như thế thì không đến vẫn hơn. Em thật sự không chịu nổi thái độ lạnh lùng đó của anh. Hãy để em xoay người trước được không? Em không muốn cứ mãi nhìn theo bóng lưng của anh. Không muốn...”
Diệp Dịch Lỗi đi một mạch đến chỗ rẽ thì dừng lại. Hắn không biết vì sao mình lại về đây, lại càng hối hận muốn chết khi nghe những lời cô nói vừa xong. Giọng nói của cô mềm mỏng như thế, nhưng khi lọt vào tai hắn lại như dao như thương sớm xuyên thấu bên trong hắn. Tựa vào tường day day thái dương. "Sao lại đến nước này...?"
******************************************
Tại Diệp Gia.
Sáng sớm, Lâm Thanh Âm vừa xuống dưới lầu đã thấy con trai mình ở nhà. Bà bị dọa một trận kinh hãi. “Sao con đã về rồi?”
“Con đã về ạ” Diệp Dịch Lỗi mỏi mệt. “Con có việc nên ra ngoài trước.”
“Con đứng lại đó cho mẹ.” Lâm Thanh Âm nổi giận trước thái độ lạnh nhạt xa cách của con trai. “Con xem lại thái độ của mình đi. Con đột ngột về nước thì chuyện của công ty bên đó phải làm sao?”
“Anh họ vẫn còn ở lại mà.”
“Diệp Dịch Lỗi, đầu óc của con bị nước vào nên hỏng rồi sao? Con không biết phân biệt cái gì quan trọng hơn sao mà chạy về đây. Dự án lần này quan trọng thế nào con biết không hả?” Lâm Thanh Âm cao giọng mắng.
“Mẹ!” Diệp Dịch Lỗi nhíu mi khó hiểu nhìn mẹ. Thái độ của bà hôm nay rất lạ. Tuy rằng đối với người khác bà có đôi chút hà khắc nhưng đối với hắn hết sức nhẫn nại. “Con thật sự còn có việc phải đi.”
“Con vì chuyện trên báo mới tức tốc trở về phải không? Con không tự hỏi chính mình một chút dù không tin Ngưng Nhi nhưng lẽ nào đến Tử Hạo cũng không tin tưởng.”
“Mẹ tin sao?” Hắn hỏi lại. “Con nghe y tá kể lại mẹ đánh cô ấy một bạt tai rất mạnh, thậm chí chảy máu. Mẹ, Băng Ngưng mất tích hai ngày nhưng mẹ cũng không hề phát hiện ra.”
Bị con trai chất vấn, Lâm Thanh Âm lúng túng không biết giải thích thế nào. “Mẹ tưởng hai đứa ở cùng với nhau nên...”
“Hôm đó mẹ cùng ra sân bay không phải sao?”
Lâm Thanh Âm đang không biết giải thích thế nào thì vú Lưu hốt hoảng chạy tới.
“Phu nhân, thiếu gia...có chuyện rồi.”