Bây giờ đang là nghỉ hè, người lớn trong nhà đều đi làm, người giúp việc cũng có công việc của mình, nên trong biệt thự to như vậy chỉ có mỗi mình Băng Ngưng, cô ngồi trong phòng mình, nhìn cẩn thận các hộp quà được xếp ngay ngăn trên ngăn tủ, đây đều là quà Diệp Dịch Lỗi tặng cô trong nhiều năm cô ở Diệp gia, trước đây mỗi lần hắn tặng quf cho Tuyết Ngưng, cũng không quên dành một phần tặng cô, mặc dù trong lòng cô hiểu rõ, đây chỉ là hắn tùy tiện mua, hoặc là trợ lý mua rồi giao lại cho hắn, nhưng cho dù vậy cô vẫn yêu thích tột cùng, nhiều năm qua, hắn cho cô dù là một tấm ảnh cô cũng cất giữ rất cẩn thẩn, nhưng.....kể từ khi chị mất, ngay cả quà trợ lý chọn cũng không có.
"Chị, em đã hứa với chị giữ kín chuyện kia, thì sẽ nhất định giữ kín, không phải chỉ vì em đã hứa, mà còn vì em yêu anh ấy."
Gần tối, trời đột nhiên bắt đầu mưa, mới đầu mưa chưa lớn lắm, Băng Ngưng ngồi trên mặt sàn, còn có thể nhắm mắt lại lắng nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, nhưng mưa dần dần lớn hơn, Băng Ngưng tâm tình đang bình tĩnh chợt bị rối loạn, cô đóng kỹ cửa sổ, mở nhạc để phân tán trí óc cô lúc này. Khi còn bé cô đã sợ tiếng sấm, sau khi trải qua chuyện kia, cô càng sợ....
Băng Ngưng cẩn thận tỉ mỉ cất từng hộp quà, mỗi một hộp quà nhỏ là một ký ức, bỗng lúc đấy, một tiếng "rầm" vang lên, Băng Ngưng giật mình đánh rơi hộp quà trong tay, sợ hãi ngẩng đầu lên.
Diệp Dịch Lỗi cả người ướt dầm từng bước từng bước một đi tới. Con mắt không chớp mà nhìn chằm chằm vào Băng Ngưng, tiếng nhạc nhẹ nhàng du dương vang lên trong phòng, làm cho tiếng mưa chảy ào ào ngoài kia như rơi êm ái. Băng Ngưng mặc áo ngủ màu trắng dài quá thắt lưng, dưới chiếc áo, là đôi chân thon dài thẳng tắp, lúc này cô đang chân trần đứng trên mặt thảm, cô khẽ khom lưng trong vô thức, làm cổ áo rộng thùng thình lộ ra "cảnh xuân" lớn. Tình huống như vậy khiến cổ họng Diệp Dịch Lỗi nghẹn lại, hắn nhìn chắm chú đến mất hồn sau đó từ từ đến gần Băng Ngưng, nước mưa từ quần áo hắn rơi xuống rồi thấm vào mặt thảm.
Băng Ngưng bị Diệp Dịch Lỗi nhìn chằm chằm làm cho hốt hoảng, theo bản năng lui về phía sau. Vết thương ở bàn chân vẫn chưa hết sưng, không để ý đến cô đau chân đến cau mày, mà ánh mắt Diệp Dịch Lỗi chậm rãi nhìn xuống đùi cô, Băng Ngưng theo bản năng kéo kéo áo ngủ, như vậy ngược lại càng làm ngực cô hiện ra rãnh suối dịu dàng, khiến cho bầu không khí càng thêm lơ thơ, ái muội....
Khi lưng chạm vào cửa sổ Băng Ngưng không thể lui được nữa, Diệp Dịch Lỗi đã đứng trước mặt cô, Băng Ngưng vấp một cái ngã xuống ghế saolon, Diệp Dịch Lỗi theo đó áp tới, hắn chậm rãi đưa tay, năm ngón tay lạnh lẽo khống chế cằm cô, môi hắn từ từ dán xuống...
"Ưhm...." Hai đôi môi dính vào nhau trong nháy mắt, nhau cái đó trong nháy mắt, Băng Ngưng siết chặt tay mình, nhịp tim cùng hô hấp trong nháy mắt đều bị ngưng đọng, cơ thể cô cứng đờ Diệp Dịch Lỗi đưa tay ra, từ cánh tay của cô châm rãi đi lên, khẽ vuốt chiếc cổ mềm mại của cô, rồi trượt đến ngực cô, nắm lấy khối mềm mại. Cái cảm giác tinh tế mềm mại dưới lòng bàn tay kia gợi lại cảm giác thân quen nào đó trong ký ức hắn, hắn thậm chí không kiềm chế được tay càng thêm dùng sức, hôn càng sâu hơn....
Ưmh, Băng Ngưng bắt đầu lo lăng, tiếp xúc "thân mật" như vậy khiến cô không biết phải làm gì, vươn tay tới định đẩy hắn ra, mà lúc này Diệp Dịch Lỗi đột nhiên mở mắt, trong mắt không có chút ôn hòa, ngược lại lại là một mảnh châm biếm lạnh lẽo.....
"Cô......Câu dẫn tôi?" (van: chs, a háo sắc lại bảo ngta quyến rũ, đợi đến lúc bị chị cho cấm dục thì vui "