Ánh mắt một mảnh lạnh lùng, Đức vung kiếm lên chém xuống, tên Thánh đồ đưa khiên lên cao, hào quang tỏa ra một mảnh mờ nhạt trên tấm khiên.
“Keng” Lực đạo cực mạnh, Lạc phong kiếm phá một đường qua lớp hào quang trên tấm khiên, lưu lại trên thân khiên một đường chém ngấn sâu tầm nửa centimet, thân hình tên Thánh đồ trùng hẳn xuống.
Sáu tên phía sau cũng không hề rảnh rỗi, chúng lập tức ùa qua, hai tên lộn người dưới đất, khiên che trên đầu, kiếm nhằm vào chân của Đức chém tới, hai tên cầm khiên ép tới ngay chính diện, hai tên còn lại nhảy qua đầu tên đầu tiên, trọng kiếm trên tay nhắm thẳng ngực của Đức đâm tới.
Trận hình hợp kích cực kỳ bài bản và linh hoạt, chỉ qua một đòn tấn công lập tức đã biến trận dồn kẻ địch vào thế chịu công kích cả ba đường, phía trên, giữa và bên dưới. Cái hay của thế trận hợp kích chính là có thể phát huy được tối đa công kích của đội ngũ, có thể cùng lúc phát động tấn công kẻ địch, tương hỗ lẫn nhau.
Kinh nghiệm chiến đấu nhiều lần trong sinh tử khiến Đức đưa ra phản ứng kịp thời, lập tức dậm chân nhảy lên không, hai tên thánh đồ dưới đất chém qua, trọng kiếm kéo một đường chém đứt cả một đoạn cỏ ngã rạp dưới đất, Đức xoay người một vòng, Lạc phong kiếm vẽ ra một đường cong bán nguyệt, chém văng hai thanh kiếm đang trên đường đâm tới.
Hai tên Thánh đồ ở chính diện đã tung khiên chắn húc tới, trên khiên chớp động quang mang, Đức tung chân đá về phía trước, mũi chân chạm vào tấm khiên đạp mạnh khiến một tên mất đà lui lại, lấy đà lộn người về phía sau.
Vừa chạm chân xuống đất, Đức xoay người, tay trái năng lượng tụ tập, một ngọn thương sấm sét xuất hiện trên tay, những tia lửa điện lẹt xẹt ra xung quanh, vung tay ném mạnh.
Ngọn thương hướng về tên Thánh đồ còn đang đâm kiếm trên không, thân hình chấn động vì cú chém vừa rồi của Đức, cộng thêm không có chỗ mượn lực khiến hắn không thể nào kịp phản ứng né tránh, ngọn thương đâm xuyên hẳn một bên bả vai của tên đó xuyên ra phía sau, khiến hắn hét lên đau đớn, tia lửa điện vẫn còn lẹt xẹt ở vết thương khiến hắn cảm thấy toàn thân tê dại.
Thừa cơ hội, Đức dậm chân nhảy đến, ánh mắt lạnh lẽo, Lạc phong kiếm trên tay vẽ một đường cong bán nguyệt nhắm ngay cổ của hắn chém tới.
“Chết đi thằng khốn”
Đúng lúc này, một tiếng hét lớn vang lên, tên Trần Văn Hồ đã tung người bay đến, quyền trượng trên tay lấp lóe hào quang màu trắng lóa mắt hướng thẳng người của Đức đâm tới.
Đức cau mày, thu kiếm, thân thể xoay chuyển một vòng, tung chân đá mạnh vào giữa ngực tên Thánh đồ đang lơ lửng trên không, lực đá rất mạnh đạp hắn bay ngược lại phía sau, miệng phun máu, mượn lực, Đức bật người lùi lại tránh khỏi cú đâm tới của quyền trượng trong gang tấc.
Đâm hụt gã Trần Văn Hồ lập tức quay đầu, ánh sáng từ đầu quyền trượng của gã đã tụ tập lại thành một luồng cường quang bắn thẳng về phía Đức.
Vừa rơi xuống đất, Đức vội vàng lộn người về phía trước. “Xèo” Luồn ánh sáng xẹt qua ngay trên đầu, bắn hụt cày xéo một khoảng đất ở phía sau đốt nó thành một màu đen.
Đứng thẳng người dậy, Đức lạnh lùng đưa mắt nhìn về phía trước.
Lúc này, gã Trần Văn Hồ cũng chầm chậm hạ cánh từ trên không xuống, phía sau hắn đội Thánh đồ nhanh chóng tụ tập lại phía sau lưng, xung quanh hơn mười tên thiên sứ cũng tụ tập lại phía bên này, trong đó có cả một tên cấp C trên tay cầm trọng kích.
Chiến đấu tạm thời ngừng lại, một mình Đức đứng đối diện với gần hai mươi người, trong đó có cả gã Giáo Hoàng tự xưng, lực lượng này có thể nói là rất mạnh mẽ.
Một làn gió nhẹ thổi qua mang theo một vài mảnh lá khô rơi rụng, không khí xung quanh như cô đọng lại trước áp lực.
Gã Trần Văn Hồ đưa mắt nhìn về phía xa rồi quay đầu nhìn Đức mở miệng cười gằn lên tiếng:
“Nghe thấy chứ, lũ bạn các ngươi sắp bị tóm cổ cả rồi, yên tâm đi, ta sẽ không giết chúng ngay đâu, mà sẽ từ từ tra tấn từng đứa từng đứa một trước mặt ngươi, và khi bọn chúng không chịu nổi nữa, ta sẽ cho bọn chúng trở lại phục vụ ta”
“Việc đó không có gì khó khăn cả, đám Thánh đồ này của ta trước đây có nhiều đứa cứng đầu hơn bọn ngươi nhiều lắm, ta sẽ có cách bắt chúng phải tuân phục, nhất là hai con bé xinh đẹp kia, bọn chúng sẽ phục vụ ta vĩnh viễn, khi chán rồi, ta sẽ cho bọn chúng tự tay kết liễu ngươi”
Hít sâu một hơi, đè ép nộ hỏa trong lòng, Đức nhìn về phía gã Trần Văn Hồ, đột ngột cất tiếng cười to:
“Ta đã nghĩ sai về ngươi”
“Ồ, nghĩ sai như thế nào” Gã Trần Văn Hồ thú vị hỏi lại
Đức lên tiếng đáp lời:
“Ta vốn nghĩ ngươi là một kẻ địch mạnh, là một kẻ đáng gờm, nhưng đến giờ ta mới thấy được, ngươi chẳng có cái quái gì đáng để ta phải chú ý như vậy cả”
“Ngươi chỉ là một kẻ may mắn lượm được cơ duyên, dùng nó để chèn ép kẻ khác, lừa gạt kẻ khác, cái vỏ bọc mạnh mẽ của ngươi chỉ là để che giấu bản chất hèn nhát, yếu đuối bên trong mà thôi”
“Đừng vội phủ nhận, ta có thể thấy được sự nhát gan sợ chết trong mắt của ngươi khi lưỡi kiếm của ta đến gần, ngươi chưa bao giờ phải thực sự chiến đấu khi cận kề sinh tử phải không?”
Chiến đấu nãy giờ, Đức nhận ra một điều là, gã Trần Văn Hồ sở hữu vũ khí rất mạnh. Quyền trượng của gã có thể nói là công thủ toàn diện, cận chiến xa chiến đều phù hợp, bộ Giáo Hoàng Bào càng là một vật phẩm quý giá.
Khả năng tự bản thân ngự không phi hành chỉ có thể có khi một người thăng đến cấp A, đây là kiến thức từ M.T.C, trừ khi là một số sinh vật phi hành đặc thù. Gã này thì hoàn toàn không có cánh, còn nếu gã mà đã đạt cấp A thì cả đám đưa đầu ra chém sớm cho xong. Do đó Giáo Hoàng Bào trên người hắn nhất định có chức năng phi hành, tốc độ cực kỳ linh hoạt đã vậy nó còn có thể mở ra quang cầu bảo vệ, quang cầu không chỉ có thể đỡ đòn mà nó còn có thể bộc phát cự ly gần tấn công kẻ khác, vừa công vừa thủ.
Mạnh mẽ như vậy, đã thế còn có một đám Giáo đồ theo phía sau, vậy thì có thể kết luận là hắn rất ít khi tự tay chiến đấu trực diện với kẻ khác, ít nhất là khi hắn cảm thấy không thắng chắc, người như hắn sẽ chỉ quen với việc dùng thực lực áp đảo người khác mà thôi. Điều đó lý giải tại sao, mặc dù cấp độ ngang ngửa, sở hữu nhiều vũ khí cao cấp hơn, nhưng lúc tác chiến cận thân, Đức vẫn có thể áp đảo được hắn, đó là do sự thiếu hụt chí mạng trong kinh nghiệm chiến đấu sinh tử.
Nói ra điều này không phải là để Đức chủ quan khinh địch, hắn chưa từng khinh thị bất kỳ kẻ địch nào của mình. Hắn chỉ muốn chọc giận kẻ trước mặt, làm hắn lộ ra sơ hở, tấn công một kẻ mờ mắt vì tức giận sẽ dễ hơn một kẻ đầu óc tỉnh táo nhiều.
Khuôn mặt tức giận của hắn càng khiến Đức củng cố suy luận của mình, bỏ qua gương mặt đỏ bừng như gà chọi của gã, Đức quay đầu nhìn về phía xa, nở một nụ cười, ánh mắt đầy tin tưởng, giọng nói trầm ổn hữu lực:
“Bọn họ, sẽ giết sạch đám bộ hạ của ngươi, và đến đây chứng kiến cảnh ta giết chết ngươi”
“Nằm mơ” Gầm lên một tiếng, gã Trần Văn Hồ tung người lao đến, quyền trượng trên tay bừng lên quang nguyên lực sáng rực, đám Thánh đồ và thiên sứ phía sau cũng lũ lượt lao lên, vũ khí lăm lăm trên tay.
Đức hít sâu một hơi, Lạc phong kiếm cầm chắc trên tay, người hơi chùng xuống, ánh mắt lạnh lùng quét qua đám người đang hung hăng lao đến, sẵn sàng tiếp chiến.
…………………
Phía bên kia
Hiếu trong bộ giáp Thánh Gióng II đang tả xung hữu đột giao chiến ở tuyến đầu, lá chắn năng lượng mở ra đỡ lấy nhát chém của đội Thánh đồ trước mặt, âm thanh kim loại va chạm vang lên chát chúa.
Giải trừ lá chắn, Hiếu vung lên thanh chiến đao Orihancon chém mạnh về phía trước, lưỡi đao va chạm vào thanh kiếm của tên Thánh đồ đội trưởng hất hắn về phía sau. Khẩu Galting gun trên tay Hiếu lập tức ngắm về phía trước xả đạn.
Sáu tên còn lại lập tức nhảy lên phía trước, xếp thành đội hình ba trên, ba dưới, giơ cao tấm khiên trên tay, những quang điểm trên tấm khiên kết hợp với nhau hình thành nên một bức từng chắn phòng ngự bằng quang nguyên lực ở phía trước đỡ lấy những phát đạn đang bắn tới.
Lá chắn phòng ngự như một bức tường bằng nước, đạn bắn trúng khiến nó hiện ra những dao động như ném đá vào mặt hồ, nhưng vẫn trụ vững tại đó, những viên đạn không thể xuyên thấu qua bên trong, vô lực rơi xuống đất.
Khẩu súng cũng vừa hết đạn, Hiếu đang định bỏ thêm một băng đạn mới vào trong thì lúc này đội hình bọn chúng thay đổi cực nhanh, tản ra hình thành chữ V ngược, năng lượng truyền vào tên Thánh đồ đội trưởng ở đầu, người hắn tỏa ra hào quang sáng trắng chói mắt vung thanh trọng kiếm trong tay nhảy lên chém tới người Hiếu.
Không kịp thay đạn, Hiếu điều khiển Thánh Gióng II vung thanh chiến đao Orihancon lên đỡ đòn, “ầm” một tiếng, lực đánh cực mạnh, quang nguyên lực bùng nổ từ nhát chém khiến Hiếu bị hất về phía sau một đoạn ngắn.
Sáu tên Thánh đồ phía sau lập tức nhảy lên, hai tên bên trái, hai tên bên phải, hai tên nhảy qua đầu tên Thánh đồ phía trước vung kiếm chém xuống người Hiếu.