“Vào đi, cửa không khóa” Hân lên tiếng
Linh đẩy cửa bước vào, khung cảnh bên trong hơi tối do trời chưa sáng hẳn. Lan bước ra mở cánh cửa sổ đón thêm chút ánh sáng. Từ khi Đức bỏ đi đến giờ cũng đã hơn hai tiếng đồng hồ khiến cả nhóm hơi bồn chồn.
“Anh ta vẫn chưa về sao?” Linh nhìn Hân lên tiếng hỏi
“Vẫn chưa?” Hân lắc đầu hồi đáp
“Ngồi đi” Cô chĩa tay vào ghế, ngồi vào đối diện, nhẹ giọng nói, Linh cũng không khách sáo, bước lên ngồi xuống cả hai nhìn nhau một hồi, yên lặng, không khí có chút gượng gạo.
“Cô tìm anh ấy có chuyện gì không?” Hân nhìn về phía Linh, lên tiếng
“Chỉ là, …, tôi muốn cảm ơn anh ta đã cứu tôi, và xin lỗi vì chuyện vừa rồi” Linh trả lời
“Ừm, thực ra … có lẽ anh ấy cũng không quan tâm lắm đâu, cô không cần quá bận tâm” Hân ngẫm nghĩ một hồi, nhẹ nhàng nói
“Cô hiểu rõ về anh ấy đến như vậy sao?” Linh hỏi
“Đi cùng nhau một thời gian, cũng đủ để hiểu một vài thứ” Hân nhìn Linh trả lời
Cả hai rơi lại rơi vào trong yên lặng, không khí có chút ngượng ngịu. Kỳ thực hai người đều không phải tuýp người thích nói nhiều, chưa đến ba câu đã thành hết chuyện. Linh thật ra cũng không rõ lắm mình đến đây để làm gì, cảm ơn, một phần nhưng chưa hẳn, có thể phần nhiều là vì tò mò, cô muốn biết thêm về hắn, và về những người đi cùng với hắn.
Giờ cô mới có thời gian nhìn kỹ, người con gái ngồi trước mặt cô lúc này, tuổi đời không lớn, có lẽ nhỏ hơn cô, nhưng dáng vẻ điền đạm, nói chuyện khá lịch sự nhưng mang theo vài phần lạnh nhạt. Người con gái này có mối quan hệ không bình thường với hắn, không quá khó để Linh nhận ra điều đó.
Đúng lúc này, dường như để khiến cả hai bớt phần khó xử, tiếng chân về ngoài sân và cánh cửa phòng bật mở, Đức bước vào bên trong, áo trên người của hắn còn ám khói, rách một vài phần trước ngực, trên vai, và một số dấu máu đã khô, cả hai cô gái đứng lên nhìn hắn. Nhìn thấy hai người đều ở đây khiến Đức cũng hơi bất ngờ.
Hân đứng dậy bước đến trước tiên, cau mày nhìn vết thương trên ngực hắn, đưa tay lên chạm nhẹ vào vết thương đã kéo da non ở vai, lầm bầm:
“Lần nào cũng thế”
Đức cầm lấy bàn tay cô, mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Không sao mà”
Hân lườm hắn một cái rồi quay sang Linh, nói: “Cô ấy đến tìm anh đấy”
Đức gật đầu, quay sang nhìn Linh lên tiếng: “Vừa đúng dịp, tôi cũng có vài thứ muốn hỏi cô”
Linh đứng dậy, hỏi lại: “Anh muốn hỏi gì”
“Tôi muốn biết mọi thứ về tên Dương đó” Đức trả lời
Linh nhìn về phía hắn, yên lặng một lát, cô xiết chặt nắm tay, bước ra ngoài, lên tiếng: “Đi theo tôi”
Đức vỗ nhẹ bàn tay của Hân, tỏ ý không sao, rồi theo Linh bước theo sau. Cô thong thả rời khỏi trại tị nạn lên một ngọn đồi nhỏ gần đó, Đức chậm rãi theo dấu cô.
Lúc này đã vào khoảng năm giờ hơn, trời vẫn còn tờ mờ chưa sáng hẳn, gió thổi qua kéo theo từng đợt khí lạnh len lỏi khắp nơi, mỗi hơi thở ra đều kéo theo một làn sương khói hơi nước mờ mờ.
Dừng lại trên đỉnh ngọn đồi, Đức bước lên đứng cùng với Linh, đưa mắt nhìn xuống dưới. Từ phía này có thể nhìn thấy toàn cảnh trại tị nạn, nó vốn là khu vực khá sầm uất trong thị trấn, nhưng giờ đã khá tồi tàn tơi tả, những bức tường chắn tạm bợ được dựng lên che chắn ở xung quanh, những căn nhà đổ sụp dưới thời tiết và dấu vết của chiến đấu, tuyết trắng che phủ khắp nơi.
“Cô tìm tôi có việc gì không?” Đức lên tiếng hỏi
Linh sờ nhẹ vào vết xăm trên cổ tay mình, cười nhẹ trả lời: “Tôi chỉ là muốn cảm ơn anh, vì tất cả”
“Cả việc đánh cô và lấy dữ liệu mật hả?” Đức hỏi lại
Câu hỏi của hắn khiến Linh bật cười, cô ngồi xuống một tảng đá gần đó:
“Phải, cả chuyện đó nữa”
“Xin lỗi vì hiểu lầm vừa rồi”
Đức hồi đáp: “Chuyện đó là bình thường thôi, dù sao thì tình huống như thế cũng rất dễ hiểu lầm, cô không cần bận tâm làm gì”
Gương mặt của hắn hầu như không hề có phản ứng gì khác lạ, giọng nói vẫn đều đều, không phải giả vờ khách sáo gì, bị hiểu lầm như vậy có lẽ đối với nhiều người là rất khó chịu, nhưng dường như hắn chẳng hề quan tâm.
“Cô ấy có vẻ rất hiểu anh” Yên lặng một lúc, Linh lên tiếng
Đức mỉm cười, gần như ngay lập tức hiểu ra cô đang nói về ai, gật đầu đáp:
“Phải, có lẽ thế”
Ngón tay của Linh khẽ giật, gương mặt cô vẫn bình thản như không nhưng đột nhiên lại có cảm giác hơi nhói lên ở đâu đó trong lồng ngực.
“Hắn ta rốt cuộc là ai?” Đức nhìn Linh, lên tiếng hỏi
Linh hít sâu một hơi, quay đầu qua nhìn hắn, trả lời: “Hắn ta từng là đồng đội cũ của tôi”
“Cô thuộc đội hành động đặc biệt số 13 đúng không?”
“Làm sao anh biết” Linh hơi giật mình, nhìn hắn bật hỏi
“Cứ coi như là trước đây tôi cũng hơi có chút dính líu đi” Đức điềm nhiên trả lời
“Tôi cần biết mọi thứ về tên Dương đó” Hắn nhìn Linh, lập lại câu hỏi lần nữa, giọng nói trở nên nghiêm túc
“Ttrong biên chế đội hành động đặc biệt, chúng tôi bị hạn chế hoàn toàn tiếp xúc với thông tin về nhân thân của những đội viên khác, chỉ trừ đội trưởng mới có thể truy cập nên thực lòng mà nói thì tôi không biết nhiều về xuất thân của hắn”
“Hắn là một kẻ rất giỏi, kỹ năng chiến đấu tay không xuất sắc, sử dụng vũ khí xuất sắc, cả vũ khí nóng và vũ khí lạnh, ngoài khả năng thực chiến thì hắn cũng rất có đầu óc, từng nhiều lần thi hành các nhiệm vụ nguy hiểm, phức tạp nhưng đều thành công, chưa từng nếm mùi thất bại”
“Hắn thích sử dụng loại vũ khí gì?” Đức lên tiếng hỏi
“Dao găm” Linh trả lời
“Mặc dù hắn sử dụng tốt cả súng lần dao, nhưng hắn thích sử dụng dao hơn, theo ý của hắn thì, súng là thứ vũ khí cục xúc, dao mới là vũ khí của nghệ thuật, cũng phải nói, hắn ta rất giỏi trong việc tra tấn tù phạm, qua tay hắn hầu như tên nào cũng phải khai ra, và tôi có cảm giác là hắn rất thích thú với việc đó”
“Tại sao hắn lại tách ra, chính xác thì giữa cô và hắn đã xảy ra chuyện gì?” Đức lên tiếng hỏi
Linh xiết chặt nắm tay, đoạn quay đầu nhìn về phía hắn, yên lặng một lát, cô xắn cổ tay áo của mình lên lộ ra hình xăm tinh xảo bên dưới:
“Vì cái này”
“Đây là cái gì?” Đức nhíu mày hỏi
“Đây là một tạo vật cổ, thu được từ một di chỉ có niên đại rất lâu đời nằm sâu trong Động Phong Nha, theo nghiên cứu thì nó thậm chí còn trước cả nền văn minh lúa nước đầu tiên xuất hiện rất xa, thậm chí có thể trước cả khi xuất hiện nhân loại”
Đức lên tiếng hỏi: “Làm sao có thể?”
“Tôi không biết, mọi người đều cảm thấy sốc trước phát hiện đó, nhưng giám định đã cho ra kết quả như vậy, chi tiết anh có thể xem trong Project X54” Linh lắc đầu, trả lời
“Khoan, cô nói nó là một tạo vật... không phải một hình xăm?” Im lặng một lúc, Đức lên tiếng hỏi
“Phải” Linh gật đầu, trước ánh mắt của hắn, cô giơ cổ tay về phía trước, những hình xăm trên tay chợt trở nên sống động, những ký tự xoay tròn như đang nhảy múa, tỏa ra một thứ ánh sáng màu đen huyền hoặc, rồi chợt tụ tập lại hạ xuống trên tay của cô, luồng ánh sáng tán đi, để lộ ra một vật nằm đó. Hình dáng của nó hệt như một chiếc vảy, màu đen tuyền, chính giữa có khắc một hoa văn hình nửa bên cánh, to bằng ba lóng tay.
“Vì sao hắn lại muốn có thứ này?”
“Thứ này mang đến cho người dùng nó sức mạnh và khả năng đặc biệt mà người thường không thể nào đạt tới”
“Cô sở hữu nó trước, hay sau khi sao chổi đỏ va vào trái đất”
“Nó thuộc về đội trưởng của tôi, trước thời điểm đó khá lâu, nhưng vào lúc ấy, kể cả là qua rất nhiều nghiên cứu đều chẳng thể phát hiện ra nó có tác dụng gì, chỉ như một hình xăm hết sức bình thường, nhưng từ khi sao chổi đỏ va chạm, nó dường như sống lại, cho anh ấy sức mạnh rất lớn và những khả năng phi thường”
“Chuyện gì đã xảy ra?”
Linh nắm chặt mảnh vảy trên tay, trầm giọng kể:
“Giai đoạn ban đầu, chúng tôi tập trung toàn bộ lực lượng của đội hành động đặc biệt, kết hợp với dân quân địa phương dẹp yên hỗn loạn và xây dựng một khu vực trú nạn tạm thời”
“Số người tụ tập về mỗi lúc một đông, lương thực cạn dần đi, giao thông và liên lạc thì hoàn toàn tê liệt, buộc chúng tôi phải không ngừng ra ngoài đề tìm kiếm thêm thức ăn, lùng xục qua các khu vực thị trấn gần đó”
“Trong một lần thi hành nhiệm vụ, nhóm bọn tôi dính bẫy phục kích của một đám xác sống biến dị cao cấp”
“Đội trưởng của tôi đã dẫn dắt mọi người mở đường máu chạy ra khỏi đó, chúng tôi thành công rời đi, nhưng …”
“Anh ấy trọng thương”
Ngừng lại một lúc, khóe mắt hơi hoe đỏ, Linh nói: “Anh ấy trọng thương chính là vì tôi”
“Vì anh ấy muốn cứu tôi, vì sự nông nổi và ngu ngốc của tôi”
Giọng nói đầy bi thương và tràn ngập hối hận, ánh mắt cô nhìn về phía xa xăm như đang hồi tưởng lại khoảnh khắc đau thương đó, quay đầu về phía Đức, cô lên tiếng:
“Vết thương lây nhiễm rất mạnh, trước khi mất kiểm soát, anh ấy giao lại cho tôi hai mảnh vảy ấy”
“Đúng lúc đó, gã Dương bất ngờ ra tay giết chết anh ấy và đoạt lấy hai mảnh vảy”
“Lần hành động đó chỉ có mười người, gã Dương không ngờ lôi kéo được bốn người nữa theo hắn, khi hắn ra tay thì những tên kia cũng đồng loạt ra tay, quá bất ngờ, hai người đã chết ngay tại chỗ, tôi nhân lúc hỗn loạn cướp lại một mảnh vảy cùng với những người còn lại chạy trốn khỏi nơi đó”
“Mãi đến sau này, tôi mới biết, hóa ra chúng tôi bị phục kích, từ đầu đã là kế hoạch của hắn, hắn muốn nhân lúc hỗn loạn đứng ra nắm lấy quyền lực, hắn chán ngán cảnh phải đi kiếm lương thực nuôi kẻ khác, hắn tụ tập những người theo hắn mang theo gần hết lương thực của cả đoàn người bỏ đi”
“Có đồ ăn, hắn chiêu nạp những người hữu dụng, bỏ lại hết phụ nữ, trẻ em, người già yếu, rất nhiều người vì sợ hãi, vì đói, đã đi theo hắn”
“Rốt cuộc, chỉ còn lại chúng tôi ở đây”
……………………………………………..
Funfact: Quốc Hiệu Văn Lang của nước ta bắt nguồn từ tập tục xăm mình, tương truyền là do để tránh bị Thuồng Luồng tấn công.
Một vài thông tin truyền thuyết về Thuồng Luồng (Không giống với Thuồng Luồng của TQ đâu nha, cái này hàng made in VN đó)
Ngoại hình: rắn lớn như rồng, vảy cứng như đá, bốn chân bốn móng, đầu có mào, lưng mọc cánh.
Sức mạnh: cực kì khoẻ, có phép độn địa ( tích ăn trầu ngắt đuôi), có thể hô mưa gọi gió ( trong tích người học trò của cụ Chu Văn An - Lĩnh Nam Chích Quái). Đặc biệt là nhớt thuồng luồng tiết ra từ da và miệng cực độc, chỉ dính một chút vào người thôi cũng đủ trí mạng.
Đặc tính: lúc thiện lúc ác, đặc biệt ghét kẻ khác loài ( tục xăm mình từ thời vua Hùng tương truyền do vua nghĩ ra để tránh nạn thuồng luồng)
Nguồn: Lấy từ tên tác giả của truyện “Thuận Thiên Kiếm – Rồng không đuôi”
P/s: Sr mọi người, dạo này mình có việc bận gia đình liên quan đến sức khỏe người thân, không phân tâm viết nhiều được, drop thì sẽ không, nhưng tiến độ truyện thì mình không dám hứa.