Tại một khu vực hẻo lánh ngoại ô Quận Bình Chánh, một người đàn ông, đội một chiếc nón lưỡi trai che kín gần nửa khuôn mặt, mang một đôi kính râm, bộ râu quai nón khá là đặc thù, khuôn mặt âm trầm, mồ hôi nhỏ giọt ướt cả cổ chiếc áo sơ mi đang mặc trên người, trên vai mang một chiếc balo thể thao, đang rảo bước rất nhanh, đôi mắt thỉnh thoảng kín đáo liếc nhìn qua bốn phía.
Đứng trước cửa một nhà máy thép bỏ hoang, hắn ta nhanh nhẹn mở ổ khóa, đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, ràng lại xích sắt rồi nhanh chóng đi vào.
“Đối tượng đã vào trong” Trên một gốc cây dương cao lớn gần đó, một người thanh niên đang nhìn vào ống ngắm súng chĩa vào nhà kho vắng vẻ phía trước lên tiếng nói qua bộ đàm, trên người mặc một bộ quân phục màu xanh, một số tán lá được kéo bao phủ khắp người để ngụy trang.
“Tốt lắm, Thành giữ nguyên vị trí, tất cả mọi người bắt đầu hành động, Đức và Đạt phong tỏa cửa sau, sẵn sàng chi viện, chúng ta sẽ đột kích qua cửa sổ bên trái”
Từ phía dưới, một người thanh niên nói qua chiếc bộ đàm nhỏ trên tay mình, trên người mặc một bộ quần áo thể thao gọn nhẹ, khẩu súng lục rút ra từ túi súng bên hông, ánh mắt nghiêm nghị nhìn về tòa nhà phía trước, nhẹ nhàng di chuyển lại gần.
Đây là một nhà máy thép bỏ hoang, chủ nhà máy đã phá sản vài năm trước, công nhân đã bỏ đi cả, chưa có ai mua lại nên hiện giờ hoang phế, cỏ mọc ở khắp sân cao tới ngang gối do không có người dọn dẹp, nơi này khá xa khu dân cư, xung quanh cây cối khá là rậm rạp.
Người thanh niên đi khuất sau lớp tường bê tông, che hoàn toàn tầm nhìn từ lối vào cửa trước và cửa sổ. Hai người thanh niên khác bám sát phía sau, khẩu súng lục nắm chắc trên tay. Ở phía bên kia, lối cổng sau, cũng có hai người đang tiến vào từ một chỗ ẩn nấp gần đó.
Phía bên trong, người đàn ông đã bước tới chiếc bàn văn phòng giữa nhà kho, giũ bụi bặm trên ghế và bàn, hắn ngồi xuống, bỏ chiếc kính râm xuống bàn, lấy từ chiếc balo trên vai một chai nước nhỏ, tu một hơi để giải tỏa cơn khát trong người.
Liếc nhìn qua chiếc đồng hồ đeo trên tay, đồng hồ đã điểm gần một giờ chiều, kéo mở khóa của chiếc balo, có thể thấp thoáng thấy một khẩu súng ngắn Glock14, một khẩu tiểu liên báng ngắn, khá nhiều băng đạn, và một số túi thuốc nổ C4 có gắn kíp nổ tính giờ.
Lấy khẩu súng ngắn ra khỏi balo, hắn đặt lên bàn, tách nhẹ chuôi súng kiểm tra lại băng đạn và lẫy súng, tiếng lên đạn lạch cạch, ánh mắt lạnh nhạt xa xăm nhìn về phía cổng.
Đúng lúc này, một tiếng “kịch” vang lên, trước mặt hắn một quả lựu đạn choáng được ném vào qua cửa sổ.
Hắn biến sắc nhảy lùi về phía sau bàn, một tiếng nổ “ầm” vang lên chát chúa, luồng ánh sáng chói mắt bùng ra. Cùng lúc đó cửa sổ và cửa sau cũng bị đạp tung, một đội năm người nhảy vào bên trong.
Hai mắt còn hơi lóa do lựu đạn choáng, mặc dù phản ứng rất nhanh nhưng hắn vẫn không thể nào tránh được hết, khẩu Glock 14 trên tay hướng về phía cửa sổ nổ súng theo bản năng.
Đội đột kích từ hướng cửa sổ lập tức nhảy lùi vào tránh sau gốc cột. Vào lúc này, hai người từ cửa sau, Đức và Đạt đã tới nơi.
Đức lạnh lùng rút con dao quân dụng dưới chân ném mạnh, vút một tiếng, con dao cắm ngập vào lòng bàn tay của tên đó khiến hắn hét lên đau đớn, khẩu súng trên tay cũng rơi xuống đất. Nhân cơ hội, Đức dậm chân lao tới, một cú lên gối cực mạnh nhắm ngay giữa cằm đánh gã bay ngược về phía sau ngã sóng xoài trên mặt đất.
Toàn đội lập tức quây lại xung quanh, gã nằm trên đất gượng người nhìn lên, năm họng súng đen ngòm đã chĩa ngay người.
“Mày đã bị bắt” Người thanh niên đội trưởng lạnh nhạt nhìn vào hắn lên tiếng.
Hắn nhổ ra mấy cái răng bị gãy, trên miệng lúc này đã đầy máu, cười sằng sặc: “Sao hả, không tính đọc quyền im lặng cho tao sao?”
“Một thằng khủng bố như mày không có cái quyền đó đâu, mày sẽ phải phun ra hết những gì mày biết”
“Bắt nó về” Người thanh niên đội trưởng lạnh lùng lên tiếng
Hai người ở hai bên lập tức ghì tên đó xuống đất, vặn hai tay hắn ra sau lưng, chiếc còng số 8 được lấy ra khóa chặt hắn lại, con dao quân dụng cũng được Đức thu hồi.
“Khá lắm, Đức” Người thanh niên đội trưởng vỗ vai hắn, mỉm cười.
Đức cũng gật đầu đáp lại.
Lần này đội đặc nhiệm số 7 theo dấu một băng mua bán vũ khí nóng trái phép hoạt động gần biên giới giáp ranh Campuchia. Có một số tên khách hàng tiềm năng đã tuồn hàng vào trong nước, mục đích của chúng vẫn chưa rõ, nhưng có lẽ là để cho một số băng đảng ngầm hoặc khủng bố.
Còn tên này là người của một tổ chức phá hoại ngầm mà đội hình sự đang theo dõi, suýt nữa chúng đã từng đánh bom thành công một trạm điện nếu không nhờ tổ số 15 ra tay kịp thời.
Nhưng dù vậy một thành viên trong đội cũng đã mất mạng, đó là bạn cùng chiến đấu với Hùng, đội trưởng đội đột kích lần này, Hùng rời đội bên đó xin qua đây cũng chính là để truy lùng tên này, đã hơn bốn tháng thăm dò, truy xét, mới có thể lần ra tung tích hành động của hắn.
“Mục tiêu đã bị tóm, chuẩn bị rút” Hùng nói qua bộ đàm trên tay.
“Rõ” Thành đáp lại, thu hồi khẩu súng ngắm và đồ ngụy trang, nhanh nhẹn tụt khỏi thân cây xuống đất, tiến về một chỗ gần đó lấy ra chiếc xe jeep ngụy trang trong một bụi rậm đầy cây lá.
Khi tất cả mọi người chuẩn bị áp giải tên đó ra ngoài thì bỗng dưng, “kịch” một tiếng, cánh cửa kho thép phát ra tiếng động, mọi người lập tức quay phắt lại khẩu súng trên tay chĩa vào hướng phát ra tiếng động.
Một con chuột chạy ra từ khe hở cánh cửa, tiếng động vừa rồi là do nó phát ra, cánh cửa sắt vẫn còn cọt kẹt.
“Đệt” Cả đội thở ra một hơi, buồn cười lên tiếng chửi thề, thu hồi khẩu súng trên tay, quay đầu chuẩn bị đi ra.
“Không đúng” Đức liếc mắt nhìn về phía cánh cửa lên tiếng khiến mọi người tò mò quay lại nhìn hắn.
Hắn đi về phía cánh cửa, tay quẹt dưới đất một cái, tới lúc này hắn mới để ý thấy, khu vực này đầy bụi bặm, nhưng bậc chắn cửa kho lại không có chút bụi nào.
Rút khẩu súng từ thắt lưng chĩa về phía trước, Đức tung chân đạp mạnh, cánh cửa đập vào “rầm” một tiếng, hắn lập tức xông vào.
Trong căn phòng lúc này có một người đang ngồi, nghe thấy tiếng đạp cửa thì giật mình hoảng sợ, nhìn khẩu súng trên tay Đức hốt hoảng giơ hai tay lên đầu.
“Ở đây có người” Không quay đầu lại, khẩu súng vẫn chĩa về phía người trước mặt, Đức lên tiếng. Đây là một người thanh niên còn khá trẻ tuổi, ăn mặt kiểu hippy, đeo khuyên một bên tai, mái tóc màu vàng be, vẻ mặt đang hết sức hoang mang, trên bàn có một chiếc laptop đóng gập lại, trong phòng cũng khá là sạch sẽ.
Hùng và Đạt ra hiệu cho hai người còn lại canh giữ tên kia, hướng về phía phòng kho đi tới.
“Anh là ai?” Hùng chĩa khẩu súng vào người thanh niên lạnh giọng hỏi
“Em, em chỉ là học sinh ở đây thôi, em trốn nhà ra đây coi phim, mấy anh là ai?” Người thanh niên sợ hãi giơ hai tay lên cao, run giọng trả lời
Hùng hất tay về phía trước ra hiệu, Đức gật đầu, hướng về phía chiếc laptop trên bàn đi đến, bật lên, máy vẫn còn đang chạy chỉ là để chế độ sleep, trên đó đang bật một clip phim nóng, Đức liếc mắt nhìn qua, người thanh niên tỏ vẻ xấu hổ cúi đầu.
Hùng và Đạt cũng cảm thấy hơi buông lỏng, khẩu súng trên tay hạ thấp xuống. Đức nhấn nút tắt clip, một tập tin lưu trên màn hình Destop khiến hắn hơi tò mò, “Special Force” và “Project X54”, hắn click vào đó, một danh sách những cái tên hiện ra, chia theo từng phân đội rất rõ ràng và có cả bản đồ phân bố khu vực trên bản đồ Việt Nam, Project X54 thì có một số ảnh về một số ký tự tượng hình khá quen thuộc trên Trống Đồng Đông Sơn, được sao lưu lại cẩn thận và có ghi chú, bản dịch.
“Chậc” Đúng lúc này, gã thanh niên đột ngột ngửa đầu lên, cổ tay giũ một cái, như ảo thuật, một chiếc dao găm nhỏ đã hiện ra trên tay, hắn tung người lao về phía trước cực nhanh.
Đạt biến sắc giơ súng về phía trước, tên đó tung người qua phía Đạt, một tay đánh mạnh vào cổ tay khiến khẩu súng trượt qua một bên, con dao trên tay còn lại lướt qua một đường sắc lạnh, cổ họng của Đạt đã bị chém đứt lìa.
“Khục.. khục” Đạt ôm cổ trong tuyệt vọng, máu phun ra thành vòi.
Rút một vật ở thắt lưng của Đạt, hắn tung chân đá mạnh khiến Đạt văng vào người Hùng, dựa vào cơ thể của Đạt che chắn khỏi tầm súng, Hùng lúc này cũng phản ứng rất nhanh, lách người qua một bên khẩu súng ngắn trên tay lập tức nhắm người tên đó nhả đạn.
Bằng một tốc độ kinh người, tên đó rút chốt quả lựu đạn lấy được trên người Đạt ném về phía Đức đang ở cạnh chiếc laptop, rồi lộn người về phía chiếc bàn sắt phía sau né đạn.
Đức biến sắc, tung người qua cửa sổ, phá vỡ lớp kính nhảy ra ngoài.
“Ầm” một tiếng, quả lựu đạn nổ tung những mảnh vỡ sắc bén bắn ra ngoài xuyên qua lớp tôn chắn kéo một đường máu nhỏ trên bắp tay của hắn.
“Đoàng … đoàng” Lúc này Hùng cũng đã nhắm về phía tên đó nấp sau bàn sắt nhả đạn, tiếng súng vang lên những âm thanh chát chúa.
“Vút” Từ phía sau cái bàn, dao găm trên tay tên đó phóng ra hướng về phía Hùng bay đến với tốc độ cực nhanh, lưỡi dao sắc lạnh lóe lên tia sáng chết chóc.
Hùng lách người qua một bên né khỏi chỗ yếu hại nhưng dao găm cũng đã cắm thẳng vào một bên bả vai. Lúc này một con dao găm khác đã phóng tới tiếp, mục tiêu nhằm thẳng ngay tay súng, con dao cắm thẳng vào mu bàn tay khiến Hùng hô lên một tiếng đau đớn, súng trên tay cũng rơi xuống đất.
Từ phía sau bàn, tên đó tung người lao tới, ánh mắt lạnh lẽo như một tử thần đòi mạng, nét sợ hãi ngờ ngệch trên khuôn mặt lúc này đã biến mất đâu không thấy.
Hùng hét lớn một tiếng, rút con dao găm trên tay hướng về phía tên đó đâm tới, hắn nhẹ nhàng lách người qua một bên, khuỷa tay và cánh tay kẹp lấy cánh tay của Hùng dùng lực đánh mạnh.
“Rắc” một tiếng, tiếng xương gãy ghê người vang lên, cánh tay của Hùng bị đập gãy, khiến cậu hét lên đau đớn, con dao găm cũng rời khỏi tay, hắn tung một cú đấm móc vào giữa cằm khiến Hùng ngửa đầu về phía sau choáng váng, rút ra con dao găm trên vai, đâm mạnh vào giữa ngực Hùng ngay vị trí trái tim. Hùng chỉ kịp “hự” một tiếng chết ngay lập tức.
Nói thì chậm nhưng mọi hành động diễn ra cực nhanh chỉ trong nháy mắt, từ khi tên đó động thủ đến lúc Hùng bị giết chưa quá bảy giây, hành động cực kỳ nhanh gọn hiểm độc.
Hai người canh giữ tên kia phía sau lúc này mới kịp phản ứng, giơ súng về phía này, nhưng tên đó đã đứng sau thân thể của Thành chắn phía trước, hắn cười khẩy một tiếng, dùng chân đạp mạnh, khẩu súng rơi dưới đất của Hùng bay bổng lên không.
Hắn giơ tay chụp lấy, chĩa về phía trước nhả đạn, phát bắn cực kỳ nhanh gọn và chính xác, mỗi phát đều trúng ngay giữa trán, kể cả tên đang bị áp giải hắn cũng không tha.
“Aaa” Đức lúc này từ phía bên hông kho lao thẳng tới, ánh mắt trừng muốn nứt ra, ống típ sắt đập xuống ngay tay khiến súng trên tay hắn rơi xuống đất, xoay ống sắt Đức đánh mạnh vào mặt khiến tên đó lùi về phía sau, một đường máu kéo dài trên má của hắn.
Nhân cơ hội, Đức lao tới giơ cao gậy sắt đập thẳng xuống đầu tên đó. Hắn xoay người qua một bên nhẹ nhàng né đòn, tung chân đá thẳng vào giữa ngực Đức.
Cú đá rất mạnh, Đức bị văng về phía sau, người va đập thẳng vào tường, miệng phun máu. Đầu óc còn hơi choáng váng, một con dao găm đã phóng tới ghim vào vai Đức thẳng vào bức tường sau lưng, khiến hắn hét lên đau đớn.
Hơi bẻ bẻ cổ, tên đó vuốt vết máu trên má đưa lên miệng liếm nhẹ, nhìn Đức đang bị ghim trên tường lạnh lẽo nói:
“Nếu mày không nhiều chuyện, thì có lẽ mấy thằng bạn của mày sẽ vẫn còn sống”
Hắn rũ tay xuống, một con dao găm khác đã xuất hiện trên tay, nhắm về phía cổ Đức đâm tới.