Trần Xuân Độ không để ý tới sự trào phúng của hai bảo vệ, anh ngẩng đầu, ngước nhìn tòa nhà Lê thị cao chọc trời, ánh mắt bình tĩnh thâm thúy.
Anh thậm chí còn chẳng đỏ mặt, giống như vừa rồi chỉ là nói một chuyện rất bình thường, trong lòng cũng không nảy sinh chút xao động nào.
Sau đó, anh xoay người rời đi.
“Tôi còn cho rằng anh ta thật sự muốn bò lên chứ.” Hai bảo vệ thấy Trần Xuân Độ muốn rời đi, lộ ra nụ cười, nói năng quái dị.
“Siêu nhân cũng không bò lên nổi, chỉ anh ta? Nằm mơ đi.”
“Đừng nói vậy, cẩn thận anh ta nghe thấy, anh ta là chồng của Lê tổng đấy.”
“Xía, không phải chỉ là một tên ở rể sao, nói như lợi hại lắm vậy.” Hai bảo vệ anh một câu tôi một câu, dần trở nên không chút kiêng dè.
Bước chân Trần Xuân Độ khựng lại, khóe môi cong lên độ cong khinh thường.
Rất nhanh, bóng dáng anh biến mất, xuất hiện ở cửa sau một bên khác của tòa nhà Lê thị, nơi này thường vận chuyển hàng hóa hậu cần của tập đoàn Lê thị.
Trần Xuân Độ ngẩng đầu, liếc nhìn tòa nhà tráng lệ, bỗng nhiên, đôi mắt anh lóe lên, bật người nhảy lên thật cao!
Mặt đất rung chuyển, Trần Xuân Độ biến thành cây tên rời cung, tung thẳng lên trời!
Thậm chí, lực chân anh quá đáng sợ, mặt đất nứt nẻ, lại lộ ra một hố sâu, bên trên…dấu giày vô cùng rõ ràng!
Tức thì, rất nhiều nhân viên hậu cần cả kinh, ùa nhau chạy ra xem xét dị tượng.
“Trời ạ, đó là siêu nhân sao!” Bỗng có người kinh ngạc hô lên! Chỉ lên tòa nhà Lê thị.
Không ít người nhìn theo ngón tay anh ta, một bóng đen bám lên thủy tinh tòa nhà, bò cực kỳ nhanh!
Vô số người lập tức hóa đá, sắc mặt chấn động…đây…là thứ gì? Là người sao?!
Rất nhiều nhân viên tập đoàn Lê thị ngây ngốc nhìn một màn này, thậm chí không ít người lấy điện thoại ra muốn quay lại, nhưng tốc độ của bóng đen đó quá nhanh, đợi điện thoại quay xong, phát hiện quá mờ, chỉ có thể cảm nhận được mơ hồ giống như một bóng người màu đen.
“Người bình thường sao có thể bò lên, góc độ thẳng đứng, thủy tinh lại trơn…” Một người trung niên hiểu nhiều biết rộng thì thào, thủy tinh dùng để xây dựng tòa nhà bóng loáng, dù là ruồi bọ cũng khó mà bò lên…kết quả bây giờ, lại xuất hiện một bóng người đang bò!
Không chỉ vậy, trọng lượng của một người lại không khiến thủy tinh vỡ nát…chuyện này đã đi ngược lại vật lý học!
Nếu các nhà vật lý học hàng đầu trên thế giới nhìn thấy một màn này, tuyệt đối sẽ nổi điên, hoài nghi nghiên cứu cả đời mình!
Trong phòng tổng giám đốc, Lê Kim Huyên đang ngồi trên ghế làm việc, mái tóc dài đen bóng buông xõa sau vai, khuôn mặt tinh tế như tạc thỉnh thoảng lộ ra ý lạnh và phẫn nộ.
“Tên khốn này!” Lê Kim Huyên cắn răng, cô lo lắng cho tên này cả đêm, đến ngủ cũng không yên, kết quả sau đó mới biết hắn lại mua vui ở quán bar!
Tô Hiểu Vân ngồi trên sofa bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, lửa giận trong lòng cũng khó mà tiêu tán.
“Cậu ngăn anh ta ở ngoài, có phải định tha thứ cho anh ta rồi không?” Tô Hiểu Vân hỏi.
“Tha thứ tên này làm gì, có hắn hay không cũng chẳng hề hấn gì.” Lê Kim Huyên hừ lạnh một tiếng, bực bội nói.
“Tên này thật sự là tìm chết, lại dám chạy đi ở lại quán bar!” Tô Hiểu Vân tức giận mở miệng.
“Hôm nay nếu anh ta không bò lên được, thì từ giờ về sau đừng mong được tha thứ!” Lê Kim Huyên lạnh giọng nói.
“Vậy nếu anh ta bò lên được thì sao?”
“Vậy mình sẽ lập tức tha thứ cho anh ta.” Lê Kim Huyên không thèm suy nghĩ, dứt khoát nói.
“Thế nào, cậu cảm thấy anh ta có thể bò lên từ nơi này?” Lê Kim Huyên nhìn sang Tô Hiểu Vân, khẽ cười nói: “Tô Hiểu Vân, cậu lúc nào thì nằm mơ giữa ban ngày vậy.”
“Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.” Tô Hiểu Vân khuôn mặt ngưng trọng, giống như đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.
“Nếu anh ta thật sự có thể từ thủy tinh bên ngoài bò lên, mình bưng nước rửa chân cho anh ta cũng được.” Khóe môi tinh tế của Lê Kim Huyên khẽ nhếch, giọng điệu tràn đầy tự tin.
“Đây là cậu nói đó.” Tô Hiểu Vân cười cười.
Lê Kim Huyên vừa dứt lời, bỗng nhiên, tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi.” Lê Kim Huyên thong thả nói.
Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, bóng dáng quen thuộc bước vào.
Ánh mắt Lê Kim Huyên không để ý lướt nhìn, sau đó đôi mắt xinh đẹp mở to, ánh mắt ngưng lại.
Tô Hiểu Vân ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy Trần Xuân Độ, mặt ngạc nhiên như nhìn thấy quỷ.
Cô ta kinh ngạc kêu lên một tiếng, nhìn sang Trần Xuân Độ, buột miệng nói: “Trần Xuân Độ?!”
Trần Xuân Độ cười hì hì, Lê Kim Huyên cũng nghệch mặt, khuôn mặt ngây ngốc, ngây ra nhìn Trần Xuân Độ, thì thào: “Không thể nào…chuyện này không thể nào…”
“Không có gì không thể.” Trần Xuân Độ thản nhiên nói.
“Anh…” Đôi mắt xinh đẹp của Lê Kim Huyên mở to, nhìn dáng vẻ này của Trần Xuân Độ, da mặt thật dày!
“Anh còn có mặt mũi đứng đây?” Lê Kim Huyên lạnh lùng nói, độ ấm trong phòng làm việc lập tức hạ xuống, hơi lạnh bao trùm nơi này.
“A…” Trần Xuân Độ ngượng ngùng, trong lòng có chút buồn bực, đậu xanh…trước đó mình giúp cô tiêu trừ hậu hoạn, kết quả cô không biết ơn thì thôi, còn không cho anh chút sắc mặt tốt nào!
“Lê tổng, em nghe anh giải thích…” Trần Xuân Độ cười xán lạn, mặt dày sáp tới.
“Giải thích?” Lê Kim Huyên cười lạnh, ngón tay thon dài ngọc ngà cầm túi văn kiện lên, dùng sức ném về phía Trần Xuân Độ, khuôn mặt tuyệt mỹ tràn đầy lửa giận: “Khốn khiếp!”
Mặt Lê Kim Huyên đỏ bừng, không biết là bị Trần Xuân Độ chọc giận hay vì bị lời nói vừa rồi của mình đánh mặt.
Trần Xuân Độ nhanh tay lẹ mắt đón được túi hồ sơ, ngực Lê Kim Huyên phập phồng dữ dội, hình thành đường cong mê người.