CHƯƠNG 179: TRỢN MẮT HÁ HỐC MỒM!
Dương Văn Hạo đi theo sau người thanh niên, nhìn về phía người đàn ông trung niên tên là Dương Quá, anh ta hoàn toàn kinh ngạc!
“Dương Quá… Nên nghĩ tới, thì ra ông chính là Dương Quá.” Thanh niên ảm đạm cười, chẳng mấy mốc đã nói chuyện với nhau.
“Anh Trương là người làm chuyện lớn, lúc trước ở nước ngoài đã từng được nhìn thấy dáng vẻ tao nhã tuyệt vời của anh Trương, không ngờ hôm nay ở nước C cũng có thể may mắn gặp được anh.” Nụ cười của Dương Quá mang theo sự nịnh nọt lấy lòng, thanh nhiên cười lạnh nhạt.
Về phần Dương Văn Hạo, người thanh niên đi theo sau thanh niên, lúc này đã giật mình không thôi… Anh ta nhìn về phía thanh niên, sắc mặt vô cùng phức tạp.
Anh ta nhìn thấy phản ứng của Dương Quá thì lại là mở rộng tầm mắt, dù thế nào anh ta cũng không thể ngờ Dương Quá từng danh chấn một thời thế mà lại khách khí với người thanh niên này như vậy!
Thanh niên và Dương Quá nói chuyện với nhau, Dương Văn Hạo ở phía sau, hoàn toàn trợn tròn mắt, ánh mắt dại ra, trong lòng nhấc lên sóng lớn!
Giây phút kia, thân phận của thanh niên lập tức cao lên chót vót trong mắt anh ta, trở nên thần bí vô cùng, anh ta nhìn bóng dáng thanh niên, thế mà cảm thấy mình căn bản nhìn không thấu!
“Hôm nay anh Trương đến cũng là để tham gia tiệc tối từ thiện à?” Dương Quá cười hỏi.
Thanh niên gật đầu: “Coi như là vậy, vốn dĩ muốn đi tuyên truyền sản phẩm mới của mình, thuận tiện tham gia tiệc tối luôn.”
“Sản phẩm mới?” Dương Quá tò mò hỏi: “Gần đây anh Trương có phát minh mới nào à?”
“Lúc sau ông sẽ biết.” Thanh niên khẽ nhếch miệng cười, cho Dương Quá một bí mật.
Sau đó, thanh niên lại mang theo Dương Văn Hạo đi dạo, Dương Văn Hạo đi theo sau thanh niên, đầu óc đều mơ hồ.
Một nhân vật lớn trong mắt anh ta thế mà không ngừng bắt chuyện với thanh niên, chẳng mấy chốc thanh niên đã như trở thành tâm điểm của tiệc tối, khiến cho rất nhiều nhân vật nổi tiếng cũng đến vây quanh thanh niên này.
Tuy rằng Dương Văn Hạo là giám đốc điều hành của tập đoàn Lê Thị nhưng có rất nhiều người đến tiệc tối từ thiện này, ai nấy đều bí ẩn quyền thế, hơn hẳn những buổi tiệc anh ta từng tham gia!
Dương Văn Hạo đứng phía sau thanh niên, nhìn thấy một nhân vật lớn nữa tiến lên thì xấu hổ vô cùng, hận không thể tìm một khe hở để chui vào.
“Rất vui được quen biết anh, tôi là phó cục trưởng cục Cảnh sát Yên Kinh…”
“Anh Trương, tôi là phó hội trưởng Hiệp hội thương nghiệp thành phố T….”
Rất nhiều nhà giàu có, cho dù là đám cậu ấm cô chiêu bất cần đời cũng ùn ùn kéo đến muốn quen biết người thanh niên này.
Về phần Dương Văn Hạo thì tự động bị những người đó bỏ qua, làm cho hai má anh ta đỏ bừng.
Cho dù anh ta từng là quản lý cấp cao của tập đoàn Lê Thị thì ở trong tiệc tối từ thiện này, rất nhiều người anh ta quen đến tư cách tham gia cũng không có.
Dương Văn Hạo nhìn thấy thanh niên bình tĩnh nói chuyện với những người đó, hoàn toàn không bởi vì thân phận của họ mà cảm thấy không tự nhiên. Trong lòng như sét đánh, vô cùng khiếp sợ.
Rốt cuộc anh ta có thân phận gì mà có thể khiến cho nhiều người nịnh nọt muốn làm quen như vậy?
Dương Văn Hạo đi sau thanh niên, lúc này trước mặt thanh niện lại tụ tập thêm một nhóm quyền quý nữa.
Thanh niên hắng giọng: “Các vị, thật ra hôm nay tôi đến đây không phải chỉ để tham gia tiệc tối từ thiện, mà quan trọng hơn là tôi muốn đề cử một sản phẩm mới của tôi.”
Dương Văn Hạo ở phía sau thanh niên nghe được lời này thì biểu cảm trên mặt cứng lại.
Trong mắt Dương Văn Hạo tràn ngập kinh ngạc… Người kia, thật sự muốn giới thiệu sản phẩm?
Dương Văn Hạo không dám tưởng tượng, thế mà thanh niên lại đến nơi tiêu tiền như rác này để giới thiệu loại rác rưởi rẻ tiền.
“Anh Trương, sản phẩm mới của anh là gì?” Một người trung niên hỏi.
“Sản phẩm của một công ty y sinh của tôi, gần đây đã phát triển một loại thuốc có thể mở kho báu tiềm tàng của cơ thể con người, kéo dài tuổi thọ của mọi người, sức khỏe tràn đầy, tóc bạc có thể biến về tóc đen, trẻ hóa lại một lần nữa.” Thanh niên chậm rãi nói, còn Dương Văn Hạo đứng sau thanh niên thì sắc mặt đen hết lại… Đây khác gì mấy người bán hàng vỉa hè đi lừa người?!
“Mọi người yên tâm, một số người quen biết tôi đều biết tôi sẽ không lấy thuốc giả lừa người, tôi có thể lấy nhân cách của mình để cam đoan… Đây là sản phẩm thử nghiệm mới nhất mà tôi phát triển trong phòng thí nghiệm ở nước M, giá trị chín tỷ, nếu có ai không tin thì có thể đi lên thử ngay tại chỗ.” Thanh niên lấy một bình thuốc ra, tự tin nói.
Thanh niên vừa nói ra lời này, Dương Văn Hạo đứng phía sau lập tức giật mình… Chín tỷ! Một lọ thuốc có giá chín tỷ! Đây quả thật là giá cắt cổ! Sao anh ta không đi cướp luôn đi!
Trong mắt Dương Văn Hạo lộ ra vẻ khinh thường, loại thách thức chỉ số thông mình này, đồ ngốc mới có thể mua, những nhân vật này có thể đi đến vị trí bây giờ tuyệt đối sẽ không ngu như vậy.
Qủa thật là muốn tiền đến điên rồi, loại diễn giả kiểu này có cho anh ba triệu anh ta cũng không cần!
Qủa nhiên, rất nhiều người quyền quý trước mặt thanh niên ồ lên, gần như sôi trào!
“Nếu thuốc này đúng như lời anh Trương nói thì giá chín tỷ là đúng!”
“Tôi tin tưởng nhân phẩm của anh Trương, anh ấy không cần phải lấy thuốc giả để lừa chúng ta!”
Vô số quyền quý nghị luận, thanh niên cầm lọ thuốc màu tím còn đầy khoanh tay đứng đó.