Trước đó lúc Lê Kim Huyên và Tô Hiểu Vân đánh cược thì Trần Xuân Độ đang ở ngay bên ngoài phòng làm việc, với thính giác của Trần Xuân Độ thì nghe thấy hai người ở trong nói chuyện cũng không phải là việc gì khó.
Sau khi Trần Xuân Độ lấy hết can đảm nói ra, có thể cảm nhận rõ ràng một luồng sát ý lạnh như băng trong không khí, đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên đột nhiên trở nên lạnh lẽo, có sát khí phun ra nuốt vào.
“Ây…” Trong lòng Trần Xuân Độ dâng lên một cảm giác không ổn, Tô Hiểu Vân ở bên cạnh cũng nhớ tới việc này, đổ thêm dầu vào lửa cười nói: “Tiểu Huyên, cậu không nên nuốt lời chứ.”
Lê Kim Huyên hừ một tiếng, đôi mắt đẹp nổi lên một tia lạnh lẽo, nhìn Trần Xuân Độ chăm chú rồi hỏi: “Anh bảo tôi làm cái gì?”
Trần Xuân Độ ho khan vài tiếng, nhỏ giọng lầm bầm: “Nếu em không muốn làm thì không làm chứ sao.”
“Cút ra ngoài!” Lê Kim Huyên thình lình bộc phát, lửa giận của Tổng giám đốc nữ thần bỗng nhiên tuôn ra.
Trần Xuân Độ không chút do dự, quay người hoảng hốt chật vật chạy ra khỏi văn phòng, cứ như sau một giây nơi này sẽ hóa thành địa ngục.
Nếu giờ phút này thủ lĩnh của thế lực quân phiệt siêu cấp ở nước ngoài trông thấy cảnh này thì chắc chắn sẽ bị sốc… Ai có thể nghĩ tới Long Vương trước đây trong mưa bom bão đạn đi bộ nhàn nhã, giờ phút này trong cơn tức giận bộc phát của một người phụ nữ lại chật vật như vậy.
Làm sao họ biết được rằng người phụ nữ này không phải là một người phụ nữ bình thường, kia là một con hổ cái. Con hổ cái vô cùng hung dữ.
“Con mẹ nó, có rất nhiều người muốn đổ nước rửa chân cho tôi, toàn bộ thành phố T đều không chứa nổi… Không đổ thì không đổ thôi, bốc hỏa lớn như vậy…” Trần Xuân Độ lẩm bẩm nhưng khóe miệng lại nhếch lên một đường cong.
Trong phòng làm việc, một tiếng cười giòn tan ngọt ngào vang lên như chuông bạc, Tô Hiểu Vân ngồi trên ghế sô pha ôm bụng cười to, cười đến đau cả bụng.
Khuôn mặt trắng nõn tinh xảo của Lê Kim Huyên đỏ bừng, đó là tức giận đến đỏ cả mặt.
Tổng giám đốc nữ thần giờ phút này tức giận đến nỗi phổi sắp nổ tung, cô hoàn toàn không nghĩ tới cái tên không biết xấu hổ này dám đưa ra yêu cầu không biết xấu hổ như vậy.
Đây quả thực là đang làm nhục đùa giỡn cô.
Bộ ngực cao ngất của Tổng giám đốc nữ thần lên xuống kịch liệt, hàm răng ngà tinh xảo đều hận không thể cắn nát một ngụm.
Tên khốn khiếp này!
“Tiểu Huyên, bớt giận, không đổ thì không đổ thôi, không cần nổi giận như vậy.” Tô Hiểu Vân dừng một chút rồi nói: “Nhưng nói thật, có chơi có chịu thì tốt hơn…”
“Tô Hiểu Vân, cậu cũng cút ra ngoài cho tớ!” Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên kìm nén, đôi mắt đẹp sắp phun ra lửa.
Nhiệt độ trong phòng làm việc đột nhiên giảm xuống mấy độ, tràn ngập sát khí lạnh lẽo của Tổng giám đốc nữa thần.
… …
Tới gần lúc chạng vạng tối, Trần Xuân Độ quay về khách sạn một lần, lại phát hiện Metis đã lặng lẽ rời khỏi phòng thuê.
Trần Xuân Độ nhìn xung quanh và phát hiện ngoài chiếc giường lớn lộn xộn trong phòng vẫn còn phảng phất hương hoa lan tao nhã và ga giường ướt sũng, trên đó chỉ còn lại một mảnh giấy ghi chú.
“Long, mượn tên lửa dùng một lát, dùng xong sẽ trả lại nguyên vẹn, chuyện đêm qua tôi nhớ rõ… Mạng sống của anh là của tôi.”
Nét chữ trên tờ giấy nhắn rất đẹp, một dòng chữ nước C viết rất đẹp khiến khuôn mặt u ám của Trần Xuân Độ ngẩn ra, mỉm cười bất đắc dĩ.
Có một dấu ấn hình con bướm màu tím trên mặt của tờ giấy nhắn, phản chiếu ánh sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Trần Xuân Độ than nhẹ một tiếng, ánh mắt phức tạp, đối với Metis, anh rất khó hình dung phán xét.
Metis thông minh, khí chất ngàn dặm mới tìm được một người, là một người phụ nữ đầy bí ẩn, nhưng cô ta đã thua anh hai lần liên tiếp và bị anh ta chinh phục.
Trần Xuân Độ biết quá ít về Metis, ngay cả trong thế giới ngầm của phương Tây cũng không có nhiều thông tin về Metis, sự xuất hiện của cô ta rất kì quái đột ngột, như thể là đột nhiên ra đời.
Trong thế giới ngầm của phương Tây có vô số truyền thuyết liên quan tới Nữ thần trí tuệ, thậm chí những tín đồ và người thờ phụng Nữ thần trí tuệ đều vô cùng cuồng nhiệt với nó.
Nếu những tín đồ ấy biết nữ thần mà ngay cả chân dung họ cũng chưa thấy, tối hôm qua khóc cầu xin một người đàn ông tha thứ… e rằng sẽ mất hết tinh thần.
Thậm chí theo Trần Xuân Độ biết, trước đây trong trí nhớ của anh, thế giới ngầm còn có mấy bá chủ cũng có lòng hâm mộ Metis, kết quả là đêm qua, Trần Xuân Độ đã giành được vinh quang cho đất nước, điên cuồng phát ra.
Cũng may việc này sẽ không truyền đến thế giới ngầm, đến lúc đó không biết sẽ có bao nhiêu vị bá chủ nôn ra máu.
… …
Mà lúc này Metis đã cách mặt đất độ cao ba nghìn thước Anh, trong khoang hạng nhất của máy bay, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, che đi mái tóc dài mềm mại và khuôn mặt tinh tế xinh đẹp, ngủ say sưa.