Mục lục
Chàng Rể Phế Vật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đối mặt với lời chất vấn của vị Thống lĩnh, sắc mặt của Trần Xuân Độ rất hờ hững, không có một chút gì là bị vị Thống lĩnh dọa cả.

“Tôi diễn cái con mẹ ông à.” Câu đầu tiên của Trần Xuân Độ đã khiến toàn thân như rơi vào chết lặng, khiến rất nhiều biểu cảm trên mặt của rất nhiều nhân viên của Lê Thị đều trở nên đặc sắc.

Cơ thể mảnh mai của Lê Kim Huyên run rẩy, trong đôi mắt đẹp lộ ra tia bàng hoàng, lá gan của Trần Xuân Độ quá lớn rồi, tự phụ liều lĩnh vô cùng!

Sắc mặt của vị Thống lĩnh cứng lại… ông ta không ngờ, ông ta có một ngày, vậy mà sẽ bị một tên phế vật của nhà họ Lý mắng.

Ông ta đứng ở vị trí cao nhiều năm, trước nay chỉ có người ta tới a dua nịnh nọt, loại người giống như anh, ông ta gần như rất ít khi nghe thấy.

Vị Thống lĩnh lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, đôi mắt lãnh khốc bỗng bắn ra một tia lạnh lẽo!

Đó là tia lạnh ẩn chứa sát khí! Ông ta đối với Trần Xuân Độ, đã động sát tâm!

Sự lạnh lẽo u tối đó bao trùm nơi này, nhiệt độ của không khí đều đã hạ xuống vài độ, tản mạn sát khí!

“Cậu có biết tôi là ai không?!” Vị Thống lĩnh từ từ hỏi, vẻ mặt thâm trầm, cơ thể hơi run rẩy, đó là biểu hiện của việc cưỡng chế lửa giận.

“Tôi quản ông là ai, bắt nạt vợ của tôi chính là không được.” Trần Xuân Độ mở miệng, khiến gương mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên cứng nhắc.

Trong lòng Lê Kim Huyên điên cuồng mắng chửi… cái tên đáng chết này, bây giờ còn diễn cái shit gì chứ, mạnh đều không cần rồi!

Vị Thống lĩnh nheo mắt nhìn Trần Xuân Độ, thấy anh trả lời như vậy, trong lòng đã yên tâm một chút.

Trần Xuân Độ của lúc này, khí chất thể hiện ra, hoàn toàn tương phản với người bạn cũ trước kia… Người đó phong hoa tuyết thế, nhìn nước C bằng nửa con mắt, mà người này… lại giống với tên lưu manh ngu si, ngập tràn khí tức chợ búa…

Anh chẳng qua chỉ là một tên phế vật của nhà họ Lê, một kẻ ăn bám, sao có thể là người đó chứ?

Vị Thống lĩnh lộ ra vẻ khinh thường, khinh khỉnh liếc nhìn Lê Kim Huyền và Trần Xuân Độ, cười lạnh một tiếng: “Thành phố T, rất lâu không có ai dám chọc giận tôi rồi…”

“Ông muốn như nào?” Lê Kim Huyên từ tốn hỏi.

“Hai người mỗi người dập đầu một cái, chuyện này coi như bỏ qua.” Vị Thống lĩnh thản nhiên nói.

“Mỗi người dập đầu một cái? Vậy ông trước đó bắt nạt vợ tôi, chuyện này tính như nào? Nếu không thì ông cũng dập đầu một cái với vợ tôi đi.” Trần Xuân Độ lạnh lùng mở miệng.

“Cậu biết cậu đang nói chuyện với ai không?” Vị Thống lĩnh hừ lạnh một tiếng, từ từ hỏi.

“Tôi thèm quan tâm ông là ai chắc, xin lỗi.” Trần Xuân Độ nhàn nhạt mở miệng, lần này, trong giọng điệu đã nhiều thêm ý lạnh.

Toàn trường đã hoàn toàn ngây dại rồi, tất cả mọi người nhìn Trần Xuân Độ, ép Thống lĩnh xin lỗi, ai cũng không ngờ, Trần Xuân Độ lại có lá gan lớn như này!

“Tôi thấy cậu là chán sống rồi, một kẻ ở rể của nhà họ Lệ, vậy mà dám ra lệnh với tôi.” Mặt mày của vị Thống lĩnh nếu phủ băng sương, cho dù Trần Xuân Độ giống với người đó, nhưng cách biệt giữa tên này với người đó cũng quá lớn rồi, anh chỉ là một con kiến phế vật tham sống sợ chết… có quá người có thể giẫm đạp dưới chân.

Bây giờ, vậy mà dám ngang nhiên đối đầu với ông ta?!

“Tìm chết!” Vị Thống lĩnh vung một cái tát nhanh như điện xẹt về phía Trần Xuân Độ!

“Bốp!”

Cái tát đó của vị Thống lĩnh nhanh như điện xẹt, Trần Xuân Độ không có tránh né, để mặc cái tát đó đánh vào mặt!

Âm thanh giòn giã như sấm sét đánh giữa ngày xuân, vang vọng ở trên quảng trường này!

Vốn trên quãng trường đã yên lặng như tờ, những nhân viên của Lê Thị xem náo nhiệt đó, trên mặt đều treo một ý cười.

Nhìn thấy Trần Xuân Độ chịu thiệt, đã khiến những nhân viên nam trước kia ái mộ Lê Kim Huyên thoải mái trong lòng.

Cho dù anh có giỏi nữa, Thống lĩnh ra tay, anh còn dám đánh trả sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK