Mục lục
Nhất Phẩm Phong Lưu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe thấy giọng nói Mạc Ngôn, Trương Trường Thanh như nuốt nhầm phải ruồi bọ, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Với hắn, Mạc Ngôn là người duy nhất khiến hắn phải chịu thiệt, nhưng không có thời gian để nói chuyện cũ, lúc này nghe thấy giọng nói của Mạc Ngôn, trong lòng đặc biệt khó chịu.

Hắn lại trừng mắt nhìn lão Hắc 1 cái, sau đó lạnh lùng nói chuyện

- Có chuyện gì nói đi, tôi rất bận.

Mạc Ngôn nói:

- Nếu như vậy, thế thì chúng ta nói tóm gọn lại thôi.

Trong phòng họp, Mạc Ngôn tóm tắt lại chuyện tên nhân viên họ Phương đó 1 lần, sau đó nói:

- Người tôi đã giúp ông tìm ra rồi, chuyện còn lại ông xem rồi tính, nhân tiện tôi nói 1 câu, 300 vạn đó bây giờ có thể chuyển khoản cho tôi được rồi.

Trương Trường Thanh khẽ nhíu mày, nói:

- Cậu chứng minh đi, người mà cậu tìm chắc chắn là tên đầu sỏ gây chuyện đi?

Mạc Ngôn nói

- Rất đơn giản… chỉ cần người của ông khống chế được tên nhân viên tạp vụ này, tiểu khu Mạc Sầu Hồ có thể khôi phục lại sự yên lặng, cái này không phải có sức thuyết phục hơn nói miệng sao?

Sau khi nói xong, Mạc Ngôn châm điếu thuốc, yên lặng đợi Trương Trường Thanh trả lời.

Cậu sở dĩ quyết định thế này không phải vì số tiền thù lao 300 vạn, cũng không phải vì muốn trêu Trương Trường Thanh mấy câu, mà chủ yếu là muốn "đi nhờ xe", trốn sau lưng Trương Trường Thanh, xem xem cái lão nhân viên tạp vụ họ Phương đó rốt cục là người thế nào?

Nếu không phải là khi nãy Đỗ Tiểu Âm ở đó, bây giờ vẫn còn Trương Hiệp Lâm và Lâm Cao Quân đi theo, cậu đã sớm tự mình ra tay rồi, thế nhưng bây giờ như vậy cũng không cần, có Trương Trường Thanh đỡ trước mặt thật là giảm đi được khá nhiều phiền toái.

- Rất tốt, ngươi chờ ở đấy, ta lập tức phái người đến.

Cuối cùng, Trương Trường Thanh trầm giọng nói:

- Ngoài ra món nợ đó giữa chúng ta có phải cũng nên tính hay không?

Mạc Ngôn cười ha ha, nói:

- Ông chủ Trương của tôi không phải là người chịu đựng… nói đi, ông cảm thấy món nợ đó này nên tính thế nào?

Trương Trường Thanh trầm ngâm 1 lát, nói:

- Cậu có hứng thú làm việc cho tôi hay không? Nếu cậu làm việc cho tôi, không chỉ món nợ lần trước xí xóa, hơn nữa tôi còn cho cậu 1 tiền đồ tốt nữa.

Nói thật, đối với Mạc Ngôn, tận sâu trong lòng ông ta đánh giá rất cao năng lực của anh chàng này, nếu như có thể khiến cho cái tên mặt vênh váo này làm thuộc hạ cho mình khiến hắn ta cúi đầu lệ thuộc cũng là niềm vui cuộc sống.

- Làm việc cho ông?

Mạc Ngôn nhịn không được, cười nói:

- Ông chủ Trương, làm việc cho ông thì không vấn đề gì, nhưng vấn đề là, thân phận của ông, thực sự là không mời nổi tôi đâu!

Nói xong, câu nhấn nút kết thúc cuộc gọi, không tiếp tục trêu chọc Trương Trường Thanh nữa.

Trương Trường Thanh nghe thấy giọng nói, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, cực kỳ khó coi.

Lão Hắc thấy thần sắc ông chủ không ổn, cẩm thận nói:

- Ông chủ.

Trương Trường Thanh liếc mắt nhìn ông ta 1 cái, rồi nhỏ giọng nói 2 chuyện:

- Thứ nhất, tôi không muốn nhận cuộc gọi từ tên này nữa, thứ 2, lập tức dẫn người đến tiểu khu Mạc Sầu Hồ.

Ông ta 1 bên nhìn thoáng qua Thích Viễn Sơn ngồi cạnh bàn trà đó, 1 bên nhỏ giọng kể lại 1 lượt những lời của Mạc Ngôn cho lão Hắc rồi nói:

- Chuyện này ông nên xử lý, tôi không muốn nói nhiều, nhưng ông nhớ lấy, thế nào cũng không được giết người.

Lão Hắc gật đầu nhẹ, nói:

- Ông chủ yên tâm đi, tôi hiểu rồi.

Nói xong, hắn xoay người vội vàng rời đi.

Trương Trường Thanh trở về bên cạnh bàn trà, cười nói với lão Thích:

- Thật là chậm chễ, 1 chút việc nhỏ, không thể không giải quyết được.

Thích Viễn Sơn cười cười:

- Thử đoán 1 chút, có phải là chuyện của tiểu khu Mạc Sầu Hồ không?

- Ha ha, chỉ là 1 chút chuyện kinh doanh nho nhỏ thôi, có người ký hợp đồng nhưng không giữ lời hứa, tôi bảo lão Hắc đến đó xử lý 1 chút.

Trương Trường Thanh là người làm việc cẩn thận thế nào chứ, có thể nói chuyện này với người ngoài Thích Viễn Sơn được sao?

Đầu tiên, lão Hắc đi lần này chắc chắn sẽ sử dụng 1 số thủ đoạn mà khó để người ta thấy được, tiếp nữa, tin tức Mạc Ngôn nếu như không đúng, ông ta ít nhất còn dựa vào lá bài đến sau Thích Viễn Sơn này.

Trong phòng họp ở tiểu khu Mạc Sầu Hồ, Mạc Ngôn 1 bên nói chuyện phiếm cùng Trương Hiệp Lâm và Lâm Cao Quân, 1 bên đợi người của Trương Trường Thanh. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Ước chừng 1 giờ sau, 3 chiếc xe thương mại màu đen tiến vào tiểu khu Mạc Sầu Hồ.

Cửa kính 3 chiếc xe này được được làm bằng chất liệu thủy tinh màu trà, khiến cho người ngoài không thể nhìn thấy tình hình trong xe được.

Lão Hắc đang ngồi trong chiếc xe đầu tiên, sau khi tiến vào tiểu khu, hắn cho lái xe chạy thẳng đến cửa chỗ quản lý.

3 chiếc xe lần lượt dừng lại, ngoài lão Hắc ra, mọi người đều im lặng đợi ở trong xe.

Sau khi lão Hắc xuống xe, đeo kính râm vào, trực tiếp tiến vào phòng họp.

Người của công ty bất động sản Kim Điền và người phụ trách quản lý đã đợi ở cửa phòng họp, sau khi gặp mặt, người phụ trách nói là người của công ty Chính Phương đều đã ở trong đó.

Lão Hắc gật đầu nói:

- Được rồi, mọi người có thể đi được rồi.

Hắn giơ tay đẩy cửa phòng họp, người đầu tiên mà hắn nhìn thấy chính là Mạc Ngôn.

- A, là ông đích thân dẫn người đến à.

Mạc Ngôn cời cười vẫy tay về phía ông ta. Hắn ta tháo kính xuống, lạnh lùng nói:

- Ông chủ bảo tôi tới đây, có 2 chuyện cần nói, thứ nhất đó là các cậu hãy kể lại cẩn thận chuyện khi nãy thế nào, thứ 2, sau khi nói xong thì mời các cậu rời khỏi đây ngay.

Mạc Ngôn cười nói:

- Chuyện thứ nhất không thành vấn đề, nhưng chuyện thứ 2..., xin lỗi, chuyện này có liên quan đến thù lao 300 vạn, chúng tôi phải đợi ở đây, đảm bảo thành quả lao động không bị người ta gạt.

Lão Hắc nhíu mày, rất muốn phủ quyết đi, nhưng lại nghĩ đến Mạc Ngôn rất mạnh, quyết định vẫn nên lui 1 bước, vì thể nói:

- Được rồi, nhưng các cậu phải ở trong phòng họp, đợi sau khi chúng tôi giải quyết chuyện xong, các cậu có thể tiến hành xác nhận, nhưng tôi nói rõ nhé, nếu các cậu vẫn kiên quyết đi vào, 1 khi xảy ra vấn đề gì, hậu quả là do 2 bên cùng gánh nhé.

Mạc Ngôn nhìn về phía Trương Hiệp Lâm và Lâm Cao Quân, nói:

- Các cậu thấy thế nào?

Lâm Cao Quân do dự nói:

- Có phải báo cho giáo sư biết không, để cho ông ấy quyết định?

Trương Hiệp Lâm lại nói:

- Không phải chuyện lớn, không nhất thiết phải báo với giáo sư, tôi thấy, cứ theo lời vị này mà làm đi.

Hắn là cựu đặc công cục bảo vệ lãnh thổ quốc gia, nói 1 câu khuyến khích, Lâm Cao Quân thấy đỉnh cao trước mặt, cũng ngậm miệng không nói gì nữa.

- 20 phút sau, lão Hắc rời khỏi phòng họp.

Hắn đi lên xe, dặn dò:

- Tôi ngủ 1 giấc trước, đợi đến khi trời tối hẵng gọi tôi dậy, ngoài ra, nói với bọn đằng sau, cứ yên lặng ở trong xe nghỉ ngơi dưỡng sức, không được xuống xe.

Nói xong, ông ta ngồi xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lúc này trời đã chạng vạng, sẩm tối rồi, chỗ trong tiểu khu đều là những người đi làm đi học về, không phải là thời cơ tốt nhất để động thủ.

Sự tình quan trọng, lão Hắc không dám có bất kỳ sơ suất gì, chỉ có thể tạm thời nhẫn nại đợi trời tối.

Về phần phía tên nhân viên tạp vụ họ Phương kia, trước khi hắn đến tiểu khu Mạc Sầu Hồ đã cho người giám sát ông già này.

Trong phòng họp, Mạc Ngôn xuyên qua cửa sổ nhìn 3 chiếc xe thương mại màu đen kia, nói:

- Xem ra, bọn họ chắc chắn là đợi đến trời tối mới hành động… anh Trương, anh với Lâm Cao Quân nếu như có việc gì thì về trước đi, không nhất thiết cả 3 người phải ở chỗ này hết.

Trương Hiệp Lâm cười nói:

- Tôi không ở với con, về nhà cũng cô đơn lạnh lẽo, ở đây xem cảnh náo nhiệt đi, tiểu Lâm, nhà cậu còn có con nhỏ, về trước đi.

Lâm Cao Quân vốn không muốn tham gia vào chuyện này, nghe thấy vậy, nói khách sáo vài câu, liền vội vã rời đi.

Lâm Cao Quân đi rồi, Trương Hiệp Lâm châm 1 điếu thuốc đưa cho Mạc Ngôn, nói:

- Cậu thế nào?

Mạc Ngôn cười nói:

- Tôi với anh giống nhau, về nhà cũng chán.

Trương Hiệp Lâm nói:

- Nếu như vậy, tôi đến siêu thị mua 1 số thức ăn sẵn, chúng ta vừa ăn vừa đợi ở đây.

Hắn xoay người ra ngoài, ước chứng 10 phút sau, mang theo 1 chai rượu cùng 1 ít thức ăn chín vào trong phòng họp.

Mạc Ngôn kéo bàn ra, cầm thấy thức ăn, nói:

- Anh Tương, anh thích uống rượu à?

Trương Hiệp Lâm nói:

- Cũng bình thường… trước kia lúc ở cục bảo vệ, áp lực công việc lớn, mệt muốn uống 1 ngụm, tốt cho giấc ngủ.

Hai người vừa uống vừa nói chuyện chờ đợi, đề tài nói chuyện cũng đều là mấy tin tức mới trên báo, cũng không nói sau vào chuyện gì.

Ước chừng khoảng 11 giờ đêm, Mạc Ngôn đột nhiên nói:

- Bọn họ bắt đầu hành động rồi.

Trương Hiệp Lâm nhìn thoáng qua cửa sổ, cười nói:

- Tên này thật đúng là có sức chịu đựng, tôi còn tưởng trời vừa tối là hắn hành động luôn rồi chứ.

- Mạc Ngôn nói chúng ta có cần theo sau hay không?

Trương Hiệp Lâm cười nói:

- Nếu đã muốn xem cảnh náo nhiệt chắc chắn phải ở cự ly gần 1 chút rồi… lúc đến tôi quan sát, phòng của nhân viên tạp vụ ở phía bắc tiểu khu, cách khá xa khu dân cư sinh sống, thế nhưng từ đây đi chỉ 1 đoạn đường thôi, nếu chúng ta đi theo, có bị lão Hắc nhìn thấy không?

Mạc Ngôn cười nói:

- Chỉ đứng xa xem cảnh náo nhiệt thôi, thế cũng bằng không.

Trương Hiệp Lâm gật gật đầu, cầm áo khoác trên ghế, dẫn đầu đi ra khỏi phòng họp.

Bên ngoài chỗ quản lý, sau khi 3 chiếc xe thương mại vốn không mở đèn, mà nhờ vào ánh đèn đường, yên lặng không 1 tiếng động tiến vào phía bắc tiểu khu.

1 phút đồng hồ sau, lão Hắc xuống xe, nhìn phòng nhân viên tạp vụ cách đó không xa, bấm 1 dãy số gọi điện, nói:

- Lão Kim, tắt điện đường ở khu phía bắc cho tôi.

-

Theo mệnh lệnh của hắn, vài giây sau, toàn bộ đèn đường đều được tắt, cũng may khu vực này ngoài phòng của nhân viên tạp vụ ra không có phòng của người dân, cũng không gây chú ý.

Trong bóng đêm, lão Hắc chỉ 1 hướng, 7, 8 thân hình cường tráng lần lượt ra khỏi 3 chiếc xe thương mại.

Lão Hắc chỉ vào 1 phòng trước mặt, nhỏ giọng nói:

- Bao vây cho tôi… vẫn theo quy tắc cũ, để cửa chính cho tôi!

Những người mà ông ta mang đến đương nhiên là đã trải qua huấn luyện, yên lặng không 1 tiếng động tiến lên phía trước, đội hình tự nhiên tách ra, 2 người 1 nhóm, 1 trước 1 sau, phân bố rất hợp lý.

1 chỗ cách lão Hắc khoảng 15 mét, Trương Hiệp Lâm nhỏ giọng nói:

- Những người này đều là quân nhân xuất ngũ.

Mạc Ngôn nói:

- Anh nhìn từ đội hình mà biết à?

Trương Hiệp Lâm nói:

- Không chỉ là đội hình đâu… tay của bọn họ mặc dù không có vũ khí, nhưng mỗi bước chân, thân hình với cả tư thế yên lặng đều mang đặc thù của quân nhân, nói thực ra, có cả lão Hắc nữa, nếu bọn họ thay mặc quân trang, tôi sẽ cho rằng đây là 1 tiểu độ trinh sát quân đội.

- Hắn đang tán thưởng,vừa dứt lời, phía trước đã xảy ra biến đổi lạ thường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK