Từ sau khi ở tàn tháp tiến vào Lưỡng giới thập phương trận này, hắc miêu liền ý thức được, con đường vào chỗ pháp trận này nhìn như đơn giản, chỉ cần nhẹ nhàng nhảy lên liền có thể đi vào trong đó. Nhưng trên thực tế, nếu như không có tu vi đạp phá thiên quan, sau khi tiến vào pháp trận trong nháy mắt sẽ bị không gian lần lượt thay đổi nghiền thành bột mịn.
Nhưng người đàn ông trước mắt này không chỉ có vào được, hơn nữa có vẻ thư thái nhàn nhã, giống như là sau khi ăn xong đang đi vào vườn trường tản bộ cho dễ tiêu hóa vậy ...
Sự có khác thường tức vi yêu. ( chuyện gì khác thường đều có điều quỷ dị)
Đối mặt người đàn ông vẻ mặt nhàn nhã này, hắc miêu lập tức đề cao cảnh giác.
Nàng trong lòng rõ ràng, chính mình đến đây, tuy rằng hữu kinh vô hiểm, nhưng cũng mất sức của chín trâu hai hổ.
Mà người đàn ông trước mắt này lại nhẹ nhàngkhông tai họa liền đi tới được nơi này, chính mình không thể không đề cao cảnh giác ...
Người đàn ông cách hắc miêu càng ngày càng gần, mang trên mặt nét mỉm cười thản nhiên.
Nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện, tuy rằng hắn biểu hiện thực nhàn nhã, cười cũng thực thân thiết, nhưng ánh mắt cũng có chút dại ra.
Hắn từng bước đi lên trước, đi cũng không mau, luôn mang theo mỉm cười.
Bởi vì đề phòng cao, Hắc miêu lúc này cũng không đem linh thức ra dò xét, chỉ đứng yên một chỗ...
Nếu lá gan nàng hơi lớn một chút, đôi mắt tra xét phương vị người đàn ông này, sẽ phát hiện, sau đầu người đàn ông có một con mắt đang lóe ra tia sáng quỷ dị.
- Kỳ quái, người này ta khẳng định chưa từng thấy qua, nhưng vì cái gì có một cảm giác quen thuộc nhỉ?
Hắc miêu trong lòng nghi hoặc , đồng thời bắt đầu lo lắng, nên hay không hạ thủ trước.
Nàng giống Mạc Ngôn, cho tới bây giờ cũng không phải là người lương thiện gì ... Đối với nàng mà nói, người đàn ông trước mắt này thiện hay ác, là địch là bạn, kỳ thật đều không trọng yếu. Chỉ cần người tới có chỗ quỷ dị, liền thuộc loại phạm trù nên đánh chết.
Duy nhất làm cho nàng do dự chính là, mình rốt cuộc có thể xử lý đối phương hay không?
Đây cũng không phải là do nàng không tự tin, mà là sau khi trải qua trận bùng nổ vừa rồi kia, mặc dù được Mạc Ngôn chải vuốt sợi lông đã có chút khôi phục, nhưng khoảng cách với trạng thái sung mãn lại vẫn là kém đến xa xa.
Và trọng yếu nhất là, nàng lúc này cũng không phải là độc thân tác chiến, đã có người to cao làm bia đỡ đạn.
Hắc miêu nói người cao to tự nhiên chính là Mạc Ngôn ...
Sau khi đi theo Mạc Ngôn một thời gian, bất tri bất giác nàng đã có thói quen ỷ lại vào Mạc Ngôn. Về điểm này, chỉ sợ ngay cả chính nàng ta cũng chưa ý thức được.
Đối mặt người trung niên trước mắt này nhìn như quỷ dị, đổi là trước kia, nàng ít nhất sẽ tìm hiểu chi tiết. Nhưng hiện tại, nàng chỉ muốn tránh đến phía sau Mạc Ngôn, yên tĩnh nhìn hắn đem sự tình bãi bố ổn thỏa, sau đó tao nhã bước thong dong rời khỏi pháp trận này.
Nhưng Mạc Ngôn hiện tại cũng không ở nơi này.
Đây gọi là nước ở xa không giải được cơn khát ở gần, đối với hắc miêu mà nói, muốn tìm được lá chắn trước người, chỉ có hai biện pháp. Một là lớn tiếng hô cứu mạng, hai là xoay người trốn đi, mau chóng đuổi tới bên cạnh Mạc Ngôn. Nhưng thực hiển nhiên, xuất phát từ tôn nghiêm và rụt rè, hai biện pháp này đều là nàng không thể tiếp thu ...
Và tối trọng yếu là, nàng không phải bởi vì khiếp đảm mới nghĩ đi ỷ lại Mạc Ngôn, mà là bởi vì động vật như mèo trời sinh tập tính đã có thói quen ỷ lại, sau khi quen Mạc Ngôn đã nảy sinh biếng nhác. Nguồn: http://truyenfull.vn
Nói ngắn gọn chính là, chứng làm biếng sợ khó của hắc miêu bắt đầu phát tác...
- Đáng tiếc, nước ở xa không giải được cái khát ở gần, tên kia ở chỗ đầu mối nửa ngày đều không động tĩnh , chẳng lẽ... Thật sự muốn ta tự mình động thủ sao?
Hắc miêu thở dài, cảm thấy chính mình thật sự cần ra tay. Sau khi tiến vào chỗ pháp trận này, không chỉ có nơi chốn bị quản chế, hơn nữa làm đều là việc tốn sức, ngược lại tên Mạc Ngôn kia, cả chặng đường thoải mái kỳ cục.
Thật sự là mệnh khổ mà ...
Hắc miêu trong lòng căm giận, đồng thời phấn chấn tinh thần, chuẩn bị sờ sờ từng chi tiết người đàn ông trung niên trước mắt này.
Lúc này, người trung niên cách nàng chỉ có hơn mười thước.
Trên mặt của hắn mang theo nét mỉm cười như thản nhiên trước, nhưng nhìn thế nào đều có vẻ có chút giả tạo ...
Theo hắn tới gần, một khí tức khó có thể nói hết cũng theo tới gần, làm cho người ta có một loại cảm giác tà ác.
Hắc miêu nhất thời giật mình một cái, khí tức tà ác này nàng cũng không xa lạ.
Từ lúc ở ngoài tàn tháp, nàng đã cảm thụ qua loại khí tức này, ngoài ra, trước lễ đường xuất hiện ánh mắt quỷ dị kia cũng từng tản mát ra khí tức đồng dạng...
Điều này làm cho nàng có chút phẫn nộ.
- Một mình mới tới, lúc này tìm tới ta, chứng minh chính là quả hồng tìm nắm đấm! Chẳng lẽ khi ta không ở cùng Mạc Ngôn, ta nhìn qua thật sự dễ bị bắt nạt như vậy!
Hắc miêu không phải là hạng người ngu dốt, sau khi cảm nhận được khí tức quen thuộc, trong lòng nàng nhất thời hiểu được ... Đối phương tìm tới chính mình, cũng không phải ngẫu nhiên, cũng không phải chính mình vận khí không tốt, mà là đối phương cố ý!
- Hừ hừ, ngươi không biết Mã vương gia trường có ba con mắt!
Hắc miêu hoàn toàn nổi giận, lui về phía sau, nhẹ nhàng nhảy lên tảng đá ...
Nàng vừa nhảy, người đàn ông trung niên tựa hồ cũng có chút kiêng kị, lập tức dừng lại cước bộ nhìn như thong dong, bày ra tư thế, chuẩn bị nghênh đón hắc miêu công kích.
Nhưng thực hiển nhiên, hắn cũng không biết tính cách hắc miêu.
Nói tóm lại, đây là một kiều nữ kiêu ngạo, biếng nhác, ham chơi, tham ăn, tính tình thường xuyên làm cho giống sinh vật, có đôi khi nàng sẽ phẫn nộ, có đôi khi cũng sẽ có vẻ rất có tính công kích, nhưng bất luận khi nào, nhiệt huyết của nàng đều trào dâng vô duyên!
Cho nên, sau khi nàng nhẹ nhàng nhảy lên, thế công kích kỳ thật chính là cái ngụy trang.
Thân trên không trung, hắc miêu bỗng nhiên nhẹ nhàng xoay người, sau khi vẽ ra một đường cong tuyệt vời, cũng dừng ở phía sau hài cốt Thập Tam, lập tức tiểu móng vuốt vỗ nhẹ, đẩy cao nhân đang đấu tranh tâm lý về phía người trung niên...
- Chưa thấy qua ngươi như vậy, có địch đến, lại dám tránh ở phía sau đại nhân ta...
Hắc miêu hừ hừ nói:
- Có việc làm phiền đệ tử này... Bộ xương cốt, đừng nói ta không cho ngươi cơ hội, nếu ngươi có thể lấy đầu người kia, đại nhân ta liền gắng gượng mà thu ngươi làm đệ tử ký danh!
Nàng vừa nói, vừa vỗ vỗ móng vuốt, giống như ngại bẩn, lại giống như không chút để ý, trên thực tế hai con mắt cũng đang gắt gao nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên.
Giống như Mạc Ngôn, nàng cho tới bây giờ không phải là người lương thiện. Sau khi cảm nhận được người trung niên tản mát ra khí tức tà ác, nàng quyết đoán đẩy Thập Tam ra đảm đương việc thăm dò đối phương cùng với dùng để ngăn cản cước bộ của kẻ địch ...
Thập Tam khóc không ra nước mắt, bởi vì hắn không có tuyến lệ, nhưng đáy lòng cũng đã bi thương vô cùng...
- Đây là báo ứng mà!
Hắn thầm than thở ở trong lòng...
Một giây đồng hồ trước, hắn còn đang nghĩ nên làm một dũng sĩ trung thành hộ vệ chủ nhân, hay là làm một người nhu nhược vứt bỏ chủ mà chạy. Lại hồn nhiên quên mất, với thân phận cùng thực lực của hắn lúc này, kỳ thật là không có quyền lựa chọn.
Hắc miêu tùy tay vỗ một cái nhưng đủ thuyết minh phong phạm nó thân là người chủ... Bảo ngươi tiến thi tiến, cho ngươi lui liền đẩy về, cho ngươi sinh ra thì được sinh, cho ngươi chết thì chết!
Thập Tam thân trên không trung, ngọn lửa màu lam trong hốc mắt mãnh liệt tăng vọt!
Xương ngón tay nắm chặt yêu đao đồng thời giơ cao tăng lên, mang theo khí tức thô bạo, quyết liệt bổ về phía đầu người trung niên!
Trước một khắc trong tim của hắn còn đang ai thán, nhưng giờ khắc này, lại bỗng nhiên bộc lộ ra thô bạo từ đáy lòng...
Trong lòng hắn rất rõ ràng, sau khi chính mình mất đi quyền lựa chọn, nếu muốn 'Sống' tiếp, cũng chỉ có thể làm một con chó trông cửa thô bạo, hay là một thanh yêu đao biết nghe lời!
Có lẽ là sau khi đã hoàn toàn suy nghĩ cẩn thận đạo lý này, hoàn toàn buông tha cho kiêu ngạo cùng tôn nghiêm của chính mình khi còn sống, sau khi một đao kia chém ra, máu huyết vốn là bởi vì một giọt máu của Mạc Ngôn mà ra trở nên ngưng thực hồn hỏa, lần thứ hai có đột phá...
Trên yêu đao, một tia ngọn lửa màu lam lẫm liệt sinh ra, tại trung tâm ngọn lửa, còn có một tia màu bạc!
Một đao cắt qua hư không, thẳng tắp bổ về phía đầu người đàn ông trung niên.