Mục lục
Nhất Phẩm Phong Lưu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Không nên gây rắc rối cho mình cùng người trong nhà, cầm quyển sách này, đi nhanh lên!

Mạc Ngôn thu hồi giấy chứng nhận, lạnh lùng nhìn Mã Quân.

Hắn sở dĩ lựa chọn phương thức này để hóa giải cục diện trước mắt, nhất là không muốn quá mức làm người khác hãi hùng, thứ hai hắn đã liệu định, Mã Quân này cho dù hiện tại rút lui, chờ sau này thì nhất định còn có thể nhằm vào. Mà đến lúc đó, cũng hoàn toàn là thời cơ tốt nhất mình cùng hắn 'Xâm nhập khai thông'. Dù sao lúc này lắm thầy nhiều ma, có một số việc không tiện buông tay đi làm.

Trên mặt Mã Quân lúc xanh lúc trắng, thật sâu nhìn Mạc Ngôn, sau đó, bỗng nhiên xoay người muốn đi.

Mạc Ngôn mỉm cười, thuận tay ném cái thần Hồn Ấn Niệm vào trên người hắn và cô gái chờ trong xe...

Ngoài tiệm cơm, cô gái nhìn thấy Mã Quân, nói :

- Sự tình xong xuôi rồi sao?

Mã Quân sắc mặt âm trầm giống như có thể chảy ra nước, nói :

- Rời khỏi nơi này trước...

Cô gái hơi hơi nhíu mi, nói :

- Có phải anh gây ra án mạng hay không?

Án mạng?

Mã Quân quay đầu lại nhìn thoáng qua tiệm cơm, lạnh lùng nói:

- Không cần lo lắng, bọn họ vẫn sống tốt, còn hơn so với tôi ...

Mã Quân sau khi rời đi, mọi người nhìn Mạc Ngôn, ánh mắt có chút kinh dị.

Nhất là Khâu lão ngũ, hắn làm nghề này ít nhiều có chút giao lưu với xã hội đen, bình thường không muốn giao tiếp nhất đúng là cảnh sát. Còn về Lận Thu, hắn vẫn cho rằng Mạc Ngôn là điều tra viên công ty Phương Chính, không nghĩ tới lại là cảnh sát.

- Mạc Ngôn, cậu không phải điều tra viên của công ty Phương Chính à, như thế nào lại thành cảnh sát?

Lận Thu cùng Mạc Ngôn đồng hành một chặng đường, cảm thấy được hắn là người có thể kết giao, quan hệ lẫn nhau cũng rất hòa hợp, vì thế sòng phẳng mà hỏi.

Mạc Ngôn cười nói:

-Không nghĩ tới ngay cả ông cũng tin ...

Nói xong, hắn đem giấy chứng nhận đưa cho Lận Thu, giải thích nói:

- Tôi là cố vấn Thất Xử ở Tỉnh Sảnh, không có súng, không có bộ đồ cảnh sát, nhiều nhất được xem là người cảnh sát ngoài biên chế.

Lận Thu nghe xong, thật không cảm thấy được cái gì, chỉ đơn giản là ha ha cười.

Bên cạnh Khâu lão ngũ cũng nhẹ nhàng thở ra... Không phải là cảnh sát là tốt rồi, nếu thật là cảnh sát, bốn vạn đồng kia đến tột cùng cần hay là không cần, lại cần cân nhắc .

Kế tiếp, đó là bữa cơm trưa, Khâu lão ngũ hôm nay thu được một số tiền ngoài ý muốn, dưới sự hưng phấn, mấy lần gọi hết đồ ăn ngon của tiệm cơm ra.

Mạc Ngôn buổi chiều còn phải lái xe, liền xin miễn uống rượu, Lận Thu không uống được rượu, sau khi cùng Khâu lão ngũ uống xoàng mấy chén, ăn một bát mì.

Sau khi cơm nước xong, hai người cáo biệt Khâu lão ngũ, lái xe ra đi.

Lại nói Mã Quân lái xe rời khỏi tiểu Châu Hương, đi một đọan, bỗng nhiên rẽ vào con đường nhỏ, lái đi hơn mười mét, điều chỉnh hướng xe, sau đó ngừng lại...

Trên một chặng đường này, mặt hắn âm trầm, không nói được một lời, lái xe chạy tới một đoạn khác, chính mình tự lái xe.

Cô gái an vị ở bên cạnh hắn, thấy sắc mặt hắn không ổn, tuy rằng tâm trạng cũng hiếu kỳ, nhưng không truy vấn.

Lúc này, nàng thấy Mã Quân bỗng nhiên cho xe quẹo vào bên đường, lại đổi hướng xe về quốc lộ lúc đến, trong lòng liền mơ hồ đoán được có chuyện gì.

- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Cô gái hơi hơi nhíu mi, nói :

- Anh dừng ở đây, là muốn chờ người vừa rồi đến?

Mã Quân không trả lời câu cô gái hỏi, cau mày nói:

- Sự tình có chút không ổn, cô để tôi suy nghĩ...

Tính cách của hắn tuy rằng kiêu ngạo, nhưng cũng không phải là ngu ngốc, lúc này hắn đã mơ hồ ý thức được, Linh Đang màu bạc trong tay mình kia sở dĩ mất hiệu lực, chỉ sợ có quan hệ rất lớn cùng tên vừa rồi.

- Chẳng lẽ người này cũng là hậu duệ Đạo Môn?

Nhất mạch Đạo Môn, nếu không muốn bị hồng trần cuồn cuộn này đào thải, làm việc cũng làm cùng khi câu tiến. Mấy trăm năm nay qua, hậu duệ Đạo Môn đều không phải là luôn ẩn ở nơi hẻo lánh khổ tu, mà có lựa chọn cho một vài đệ tử tư chất không tốt vào nhập thế tục, hoặc là kinh doanh, hoặc là nghiên cứu học vấn, hay là tham chính.

Mã Quân nghĩ đến, vừa rồi người nọ chỉ sợ đúng là thuộc phạm trù loại này.

Nhưng, ở giữa cũng có một quan ải không thể giải thích, đó là phàm là hậu duệ Đạo Môn nhập vào thế tục, cơ hồ đều là đệ tử tu đạo tư chất không tốt, khó thành. Nhưng mới rồi người nọ bất động thanh sắc liền phá giải nhiếp hồn chi âm của mình, luận tu vi, tuyệt đối trên mình, như thế nào lại là đệ tử tư chất không tốt đây?

Nghĩ đến đây, hắn bỗng nhiên lấy ra cái Linh Đang màu bạc, không phải nghĩ ngợi gì liền phát động phù trận mặt trên...

Hắn nghĩ, nếu cái Linh Đang này vẫn mất hiệu lực như trước, chỉ nói lên chuyện mới vừa rồi chỉ là trùng hợp. Nếu là nói như vậy, sự tình sẽ đơn giản rất nhiều, chỉ cần tra tung tích người nọ, chính mình có rất nhiều biện pháp đối phó hắn. Người quan gia đích xác không thể dễ dàng trêu chọc vào, nhưng chỉ cần mình làm thần không biết quỷ không hay, có ai mà biết?

Quan trọng nhất là, xem ra trang giấy kia là tình thế bắt buộc, tuyệt đối không thể để rơi xuống tay ngoại nhân!

Vì thế, mạo hiểm một chút cũng là đáng được...

Đương nhiên, nếu phù trận trên Linh Đang vẫn tốt, điều này đã nói lên người nọ không chỉ có là hậu duệ Đạo Môn, hơn nữa thực lực mạnh mẽ. Nếu vậy, muốn có được trang giấy kia, nhất định phải mượn lực lượng trong gia tộc.

- Mã Quân, anh đang làm cái gì?

Cô gái bên cạnh thấy Mã Quân lấy ra phù khí, không quan tâm phát động ngay tại xe, nhất thời hoảng sợ.

Mã Quân lại không hiểu nàng, nhẹ tay lắc, Linh Đang liền phát ra một dao động vô hình, trình hình quạt phát tán ra...

Loại dao động vô hình này tuy rằng chuyên làm u mê tinh thần, nhưng cũng có một chút lực phá hoại, chỉ nghe 'Phốc' một tiếng, một chuỗi thạch anh trên kính chiếu hậu vỡ vụn, hóa thành vô số mảnh thật nhỏ.

Mã Quân lo cô gái bên người, nhiều nhất chỉ thúc giục cho một phần ba phù trận vận chuyển. Nhưng dù là như thế, ngồi ở vị trí kế bên tài xế, cô gái bị ảnh hưởng của âm thanh vô hình, cũng thấy hốt hoảng...

Mấy phút đồng hồ sau, cô gái bình thường trở lại, căm tức nhìn Mã Quân, nói :

- Mã Quân, anh thiếu tôi một lời giải thích!

Mã quân thở dài, thu hồi Linh Đang màu bạc, nói :

- Yên tâm, tôi sẽ giải thích cho cô, mặt khác, chờ sau khi tôi nói xong, tôi còn cần trợ giúp của cô!

Cô gái tức giận nói :

- Vậy phải xem giải thích của anh có thể cảm động tôi hay không !

Mã Quân thoáng trầm ngâm, đã đem chuyện đã xảy trong tiệm cơm nói một lần, sau đó nói:

- Người nọ lấy ra thẻ cảnh sát, tôi không thể làm trò động đến hắn trước mặt nhiều người như vậy. Mặt khác, tôi hoài nghi hắn cũng là hậu duệ Đạo Môn...

Cô gái cắt đứt lời của hắn, nói :

- Cho nên vừa rồi anh giống như một kẻ điên lắc phù khí, chính là muốn chứng minh hoài nghi của anh, đúng không?

Mã Quân cười khổ gật đầu, nói :

- Đúng vậy... Còn kết quả cô cũng thấy đấy, cái phù khí này của tôi vẫn hữu hiệu như cũ. Cho nên tôi hoài nghi, người này tu vi phía trên chúng ta, nếu không, hắn không thể đỡ nổi nhiếp hồn chi âm này của tôi !

Cô gái nghe vậy, không khỏi nhíu mi thật sâu, trầm tư.

Một lát sau, nàng làm như nghĩ thông suốt cái gì, mỉm cười, nói :

- Dựa theo lẽ thường, cái phù khí này của anh sau khi toàn lực phát động, chỉ có trưởng bối trong nhà mới có thể hóa giải, hơn nữa cũng là có chút cố sức. Nhưng người này lại trong bất động thanh sắc, liền thoải mái hóa giải thế công của anh. Mã Quân, anh cảm thấy được điều này có thể sao?

Có chút dừng lại, nàng lại tăng thêm ngữ khí, nói :

- Đừng quên, tuổi của hắn chính là tương đương với chúng ta!

Mã Quân hơi suy tư, ánh mắt chợt sáng ngời, nói :

- Ý cô là nói, trên người của hắn có chứa loại phù khí phòng hộ nào đó?

Cô gái khẳng định nói :

- Chỉ có loại giải thích này mới là hợp lý nhất... Tuổi của hắn xấp xỉ chúng ta, tuyệt đối sẽ không vượt quá ba mươi tuổi, một người tu vi như vậy làm sao có thể trên cả vai lứa người giám hộ? Đây cũng quá vớ vẩn !

Mã Quân giống như thấy được hi vọng, cười nói:

- Nếu là như vậy mà nói, sự tình coi như dễ làm hơn!

Cô gái lạnh lùng nhìn hắn, nói :

- Mã Quân, có phải anh đã quên hay không, anh còn thiếu tôi một lời giải thích?

Mã Quân rất tin không nghi ngờ đối với phỏng đoán của cô gái, lúc này tâm trạng thật tốt, nói :

- Đừng nóng vội, tôi liền nói cho cô nghe...

Có chút dừng lại, sắc mặt của hắn bỗng nhiên ngưng trọng, nói :

- Tháng ba năm trước, tôi từng nhìn trộm ông nội, lúc ấy ông ở trong thư phòng, tôi không chào hỏi liền trực tiếp đi vào . Lão gia tử lúc ấy tập trung tinh thần nhìn lên thác đồ trên bàn, đến nỗi tôi gọi ông ba tiếng, ông mới tỉnh hồn lại. Lúc ấy tôi liền có chút tò mò, vì thế xem kỹ cái thác đồ. Thác đồ này không biết vẽ nơi nào, mặt trên ký tự quanh co khúc khuỷu, giống chỉ con giun, một cái tôi cũng không nhận biết...

- Lúc ấy bởi vì tò mò, tôi đã hỏi lão gia tử, trên thác đồ đến tột cùng viết cái gì. Lão gia tử cũng thở dài xem lại thác đồ thật cẩn thận, thu hồi lại, sau đó nói với tôi, đây là một loại chữ cổ, có quan hệ cùng Đạo môn. Nghe nói, có một cuốn đan thư, hoàn toàn được viết bằng loại chữ này, có được nó có thể luyện hóa linh khí làm thuốc tăng trăm năm thọ...

Nói tới đây, cô gái không khỏi kinh hô thốt ra, nói :

- Tăng thọ trăm năm?

Mã Quân gật gật đầu, nói :

- Lão gia tử đích thật là nói như vậy, tôi cũng không biết thiệt giả. Nhưng nếu đây là thật, tin tưởng rằng cô cũng biết đối với những người như chúng ta này mà nói, tăng thọ trăm năm rốt cuộc ý vị như thế nào?

Cô gái tự nhiên hiểu được điều này ý vị như thế nào, mắt không khỏi sáng lên những tia kỳ dị liên tục.

Nàng rất thông minh, lập tức liền liên tưởng đến cuốn sách đóng buộc chỉ vừa rồi, nói :

- Chẳng lẽ quyển sách kia...

Nói tới đây, nàng lại lắc đầu, nói :

- Không đúng, hẳn là trang giấy đó, tôi nhớ được ký tự mặt trên cũng là cong cong, rất là khó coi, thật ra có điểm tương tự cùng với chữ trên thác đồ mà anh nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Mã Quân nghiêm túc nói:

- Không phải tương tự, mà là hoàn toàn giống nhau! Quan trọng nhất là, xem ra trên trang giấy còn có chú thích, nếu tôi không đoán sai, chú thích này chính là phương pháp phiên dịch chữ cổ !

Cô gái nghe đến đó, hít một hơi thật sâu, lẩm bẩm nói:

- Hiện tại tôi đã biết rõ vì cái gì anh lại cảm thấy hứng thú đối với trang giấy đó như thế!

Có chút dừng lại, nàng nhìn Mã Quân, ngữ khí bắt đầu trở nên nghiêm túc, nói :

- Mã Quân, chuyện lớn như vậy, vì cái gì anh không sớm nói với tôi? Đừng quên, tôi cũng họ Mã, hơn nữa lần này xuất môn, là tôi làm chủ. Nếu anh sớm nói cho tôi biết điều này, sự tình cũng sẽ không biến thành bị động như thế!

Mã Quân cười khổ nói:

- Vâng, tôi không đúng, lúc ấy tâm trạng quá kích động, không nghĩ đến chuyện nói cho cô biết.

Cô gái hừ một tiếng, nói :

- Hãy chấm dứt việc đó, tôi còn không hiểu anh sao? Trong lòng anh là muốn sau khi đại công cáo thành, tiện một mình đến chỗ lão gia tử nhận công hả?

Mã Quân sắc mặt khẽ biến thành đang xấu hổ, nói :

- Việc đã đến nước này, cũng không cần phải nói nhiều, tóm lại là d tôi không đúng...

Có chút dừng lại, lại nói:

- Hiện tại quan trọng nhất là, chuyện này căn bản đã quan hệ đến Mã gia chúng ta, chúng ta có nên tìm cách lấy lại trang giấy hay không?

Cô gái nói như đinh đóng cột:

- Trời cho không lấy, trái lại phải chịu tội, việc tốt như vậy, từ trước đến nay là người có duyên mơi scó được, chúng ta đương nhiên phải đoạt lại!

Mã Quân nói :

- Vậy chúng ta bây giờ nên làm gì? Tôi vừa rồi cố ý giảm chậm tốc độ xe, ở đây đợi một lát, tôi đoán chừng người nọ cũng sắp tới.

Tâm tư của cô gái hiển nhiên kín đáo hơn, sau khi tự vấn, nói :

- Nơi này không thể động thủ! Nhất là lắm thầy nhiều ma, hai là cho dù lấy được đồ vật rồi, cũng phải cẩn thận Hoàng Tước phía sau... Theo tôi được biết, đến mấy ngày nay hậu duệ Đạo Môn đi Phật sơn không phải số ít, dựa vào thực lực hai chúng ta, tối đa cũng chính là chạy. Vạn nhất bị người tu vi ở trên chúng ta bắt được, đừng nói là bảo trụ trang giấy, chỉ sợ ngay cả cái mạng nhỏ của chúng ta đều khó giữ!

Mã Quân nói :

- Vậy ý của cô là?

Cô gái nói :

- Đuổi hai người hầu của cậu đi trước đi, chúng ta ở chỗ này coi chừng, chờ xe người kia lại đây, sau đó chúng ta trước tiên sẽ đi theo, chờ đến tối, tiếp tục hành sự tùy theo hoàn cảnh.

Mã Quân nghĩ nghĩ, cảm thấy được đây là hành động cẩn thận, vì thế gật đầu đồng ý.

Sau đó, hắn đi xuống xe, đuổi hai người hầu đi.

Chờ người hầu rời đi, cô gái lại đi xuống xe, ném một bộ biển số xe mới trong tay đưa cho Mã Quân, nói :

- Anh cũng đừng đứng nhàn rỗi, thay đổi biến số này đi!

Mã Quân nói :

- Biển số xe này sợ là không thể gạt được tên kia đâu? Nói thật, cô thấy xe này quá rõ ràng , người khác liếc mắt một cái liền nhận ra .

Cô gái cười đắc ý cười, nói :

- Vậy đổi lại màu xe!

Nói xong, nàng đi đến đầu xe, ngón tay vuốt một cái, đúng là bóc được một tầng mỏng...

Không bao lâu, cỗ xe thời trang đỏ rực dị thường bắt mắt này liền biến hoá nhanh chóng thay đổi màu sắc, từ đỏ biến thành đen.

- Mạc Ngôn, buổi tối dừng chân nơi nào cậu đã có an bài chưa?

Rời khỏi tiểu Châu Hương, Lận Thu chợt nhớ tới mình đã đặt trước một khách sạn, liền hỏi Mạc Ngôn.

Mạc Ngôn nói :

- Chưa, đến đó tùy tiện tìm một chỗ ở là được mà!

Lận Thu nói :

- Ơ Phật sơn tôi có đặt phòng ở một cái khách sạn, có muốn bây giờ tôi gọi điện thoại, giúp cậu an bài một phòng hay không? Lưu lượng khách Phật sơn luôn luôn rất lớn, hơn nữa mấy ngày nay người đi đến đó xem triển lãm cũng không phải số ít, bây giờ đặt còn kịp, sau hai giờ nữa, sẽ tìm không thấy phòng trống.

Mạc Ngôn cân nhắc Mã Quân cùng cái cô bé kia buổi tối có thể sẽ xuất hiện, liền không có ý định ở với Lận Thu trong một khách sạn, nói :

- Không cần, ở thành phố Nhạc Dương tôi có một bạn đồng học, tôi định buổi tối gặp anh ta, đến lúc đó ở trong thành phố tùy tiện tìm một khách sạn là được mà!

Lận Thu cũng không miễn cưỡng nói :

- Được, khi xem triển lãm tôi sẽ điện thoại cho cậu, ta gặp ở triển lãm nhé, lúc về tôi lại phải ngồi nhờ xe của cậu quay về Uyển Lăng mà!

Mạc Ngôn cười nói:

- Quyết định như vậy...

Lúc này, rời khỏi tiểu Châu Hương đã có đến mười km, Mạc Ngôn nhận thấy được, ấn ký chính mình để lại trên người Mã Quân đã ngừng lại một lát.

Xem phương hướng có lẽ là phía trước chừng mười km.

Quả nhiên là tiếp cận ta sao?

Hắn mỉm cười, cố ý nhanh hơn tốc độ xe...

Khoảng cách ấn ký càng ngày càng gần, Mã Quân cùng cái cô bé kia lại không có dấu hiệu di động.

Ước chừng cách hai người một mét, Mạc Ngôn khởi động ý thức bản ngã lại kinh ngạc phát hiện, lúc đầu vốn là bốn người hiện tại chỉ còn lại có Mã Quân cùng cô gái. Ngoài ra hai người đi chiếc xe kia không chỉ có thay đổi biển số xe, hơn nữa màu sắc cũng đã thay đổi.

Hai người ngồi trong xe, cũng không nói lời nào, đều là vẻ mặt ngưng trọng nhìn chăm chú vào mặt đường. Mạc Ngôn thấy thế, đã hoàn toàn xác định, đôi nam nữ này đích thật là theo dõi mình.

- Đang buồn ngủ, các ngươi lại đưa tới cái gối đầu êm ... Ha ha, vậy buổi tối gặp đi.

Mạc Ngôn liệu định, vô luận đôi nam nữ này có chủ ý gì, đều không có khả năng động thủ ở trên đường lớn cấp tỉnh. Nếu không đoán sai, hẳn là muốn theo mình từ đây, sau đó chờ đến tối tiếp tục hành sự tùy theo hoàn cảnh.

Mạc Ngôn giẫm chân ga, hô một tiếng xẹt qua con đường.

Mã Quân thấy cỗ xe QR màu đen kia, hưng phấn nói:

- Là xe của tên kia!

Nói xong, hắn khởi động ô tô, chuẩn bị lập tức đuổi theo.

Cô gái ngăn hắn lại, tức giận nói :

- Không ăn thịt heo, lo gì heo chạy? Cứ như vậy trực tiếp theo sau, anh nghĩ hắn không phát hiện ra à, hay là anh cho là hắn là một người mù?

Nói xong, nàng mở cửa xe, vòng qua đầu xe, đi vào ghế lái, nói :

- Tránh ra, để tôi lái xe. Người ta là cảnh sát, trái lại khả năng tránh theo dõi hơn hẳn so với chúng ta...

Mã Quân không lay chuyển được cô gái, phẫn nộ leo lên ghế tay lái phụ, than thở nói:

- Giống như cô học qua như thế nào là theo dõi rồi ý...

Cô gái không vui, đáp:

- Tôi chưa học qua, nhưng anh đừng quên , Linh Giác của tôi mạnh hơn anh nhiều!

Đạo Môn cũng không phải là chỉ có luyện khí, tu hành Linh Giác cũng là thiết yếu.

Loại Linh Giác này, do giác quan tạo thành, xem như một loại nguyên mẫu của ý thức bản ngã. Nói ngắn gọn, kỳ thật chính là tập hợp mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, cùng với ý thức của Phật gia.

Cô gái luyện khí tu vi xấp xỉ Mã Quân, nhưng Linh Giác thì thắng được. Đừng xem thường loại Linh Giác này nhìn như không có lực công kích thực tế, đối với người trong Đạo Môn mà nói, Linh Giác sâu cạn không chỉ quan hệ đến căn bản tu hành, còn là một loại kỹ năng công kích cùng phòng ngự phụ trợ. Mượn cái Linh Đang màu bạc của Mã Quân mà nói, nếu là cho cô gái thi triển, có Linh Giác gia thành, lực công kích ít nhất sẽ tăng hai mươi phần trăm, nhưng lại có thể thu hẹp phạm vi công kích ở khu vực riêng, thậm chí là mục tiêu riêng!

Loại Linh Giác này, dùng truy tìm cũng có hiệu quả tốt, cô gái đã gặp mặt Mạc Ngôn, mũi có mùi vị của hắn, tai có tiếng nói của hắn, ý thức có hơi thở của hắn, những dấu hiệu này tống hợp lại, liền có thể mơ hồ cảm giác được tung tích của hắn.

Đương nhiên, phạm vi loại cảm giác này có cực hạn, trong vòng một trăm mét rõ ràng nhất, vượt qua phạm vi này, cảm giác liền trở nên mơ hồ.

Mạc Ngôn lái xe, vừa cùng Lận Thu nói chuyện phiếm, vừa quan sát tình huống phía sau.

Như hắn sở liệu, đôi nam nữ đã đi theo, hơn nữa tương đối cẩn thận, luôn luôn cách ba trăm mét có hơn.

Khoảng cách này đã vượt quá phạm vi ý thức bản ngã cảm giác được, nhưng Mạc Ngôn lại có thể từ kính chiếu hậu nhìn thấy chiếc xe màu đen.

Mạc Ngôn không cố ý chậm dần tốc độ xe, để tránh hai cái đuôi phía sau mất dấu mình...

Quốc lộ cấp tỉnh này không giống đường cao tốc, nhìn một cái không sót gì, trên đường rất nhiều khúc cua, hơn nữa hai bên cây cối tươi tốt, đồi núi chập chùng. Nếu không giảm tốc độ xe chậm lại, đối phương thực dễ dàng bị mất mục tiêu. Để có thể câu hai cái ròng ròng này, Mạc Ngôn cũng coi như nhọc lòng.

Lận Thu hoàn toàn không phát hiện bất thường phía sau, cùng Mạc Ngôn hàn huyên một hồi, cảm giác hơi say dâng lên, liền ngồi lại, bắt đầu nghỉ ngơi.

Nửa giờ sau, tiến vào địa phận thành phố Nhạc Dương, mặt đường trở nên rộng và thẳng, Mạc Ngôn không lo cái đuôi phía sau theo không kịp, vì thế tốc độ xe nhanh hơn.

Lại nửa giờ sau, xe tiến vào nội thành thành phố Nhạc Dương, Mạc Ngôn vẫn chưa dừng xe, mà trực tiếp lái hướng Phật sơn, tính toán trực tiếp đưa Lận Thu đến khách sạn. Phật sơn cách nội thành Nhạc Dương ước chừng mười lăm km lộ trình, sau khi tìm được khách sạn mà Lận Thu đã đặt, Mạc Ngôn mới đánh thức ông chủ Tứ Phương Trai dậy.

- Ồ, đã đến rồi à...

Lận Thu phát hiện xe đã dừng lại ở cửa khách sạn của chính mình đã dặt, duỗi lưng một cái, đi xuống xe, cười nói:

-Mạc Ngôn, thật sự không có ý định ở cùng tôi à?

Mạc Ngôn nhìn đồng hồ, hiện tại đã là bốn giờ rưỡi, nói :

- Buổi tối phải gặp bạn cũ, sẽ không làm phiền ông!

Lận Thu cười nói:

-Được rồi, chúng ta sẽ gặp ở triển lãm nhé!

Hai người chia tay, Mạc Ngôn lái xe thẳng đến thành phố Nhạc Dương.

Xe tới ngoại ô thành phố Nhạc Dương, hắn không cố ý giảm tốc độ xe chậm lại, tính toán tìm một khách sạn ở đây.

Đây gọi là đôi bên cùng tiện, tức là hắn nghĩ đến hai cái đuôi phía sau kia vô cùng có khả năng đêm nay sẽ động thủ, để không làm cho đừng người khác chú ý, hắn cảm thấy được cần phải tìm nơi hẻo lánh mà ở lại.

Mấy phút đồng hồ sau, hắn nhìn thấy một khách sạn gần bãi đỗ xe vận tải cỡ lớn.

Nơi này ở vùng ngoại thành, có vẻ yên tĩnh, sau khách sạn chính là ruộng lúa lớn, cách đó không xa, còn có một ngọn núi nhỏ...

- Chính là chỗ này!

Mạc Ngôn đưa xe chạy nhanh tới cửa khách sạn, sau khi xuống xe đi thẳng vào đại sảnh, đặt một phòng. Hắn cũng không mang hành lý bên mình, sau khi cầm khóa cửa, liền trực tiếp đi sang nhà ăn của khách sạn.

Nhà ăn Khách sạn cách đại sảnh chừng một trăm năm mươi mét, đúng trong phạm vi ý thức bản ngã theo dõi được.

Chờ hắn ngồi xuống ở bên cạnh bàn ăn, mới vừa gọi đồ ăn xong, hai cái đuôi liền đi vào đại sảnh khách sạn.

Cô gái lúc này đã thay đổi một bộ quần áo bình thường, trang điểm nhạt, thoạt nhìn không phải thực bắt mắt, hơn nữa cũng chỉ là tiêu chuẩn bình thường.

Sau khi lấy được khóa phòng, nàng không ngừng lại, mà trực tiếp đi về phòng.

- Sao lại chỉ có một mình cô ta?

Mạc Ngôn thấy hiếu kỳ, nhưng có chút cân nhắc, liền hiểu được.

Hắn đứng dậy đi đến phía trước cửa sổ nhà ăn, nhìn lại bãi đỗ xe đằng xa xa, quả nhiên, cái tên Mã Quân kia đang ngồi ở trong xe, đang cầm kính viễn vọng bội số lớn nhìn về phía khách sạn bên này...

- Một trong một ngoài, quả là rất chu đáo.

Mạc Ngôn mỉm cười, không hề hiểu hành tung hai người này, ngồi trở lại bên cạnh bàn ăn, an tâm hưởng thụ đồ ăn của thành phố Nhạc Dương.

Ước chừng năm giờ rưỡi, Mạc Ngôn ăn hết bữa tối, đang chuẩn bị tính tiền rời đi, nhà ăn lại có vài người đi tới.

Một người đàn ông chừng ba mươi tuổi đi tuốt ở đàng trước, hắn ngẩng đầu nhìn thấy Mạc Ngôn, không khỏi ngẩn ra.

Mạc Ngôn thấy người này, cũng có chút kinh ngạc, không phải kẻ thù không đụng đầu, người này sao lại cũng chạy tới Nhạc Dương?

Người này cũng không phải là người khác, chính là trưởng phòng phòng hành động của cục bảo vệ quốc thổ tỉnh A mới nhậm chức - Lộ Lương!

Lộ Lương quay đầu, thấp giọng nói mấy câu cùng người bên cạnh, sau đó thẳng đến chỗ Mạc Ngôn.

Mạc Ngôn cười chào hỏi, nói :

- Xin chào, Lộ tổ trưởng.

Lộ Lương nhìn thấy Mạc Ngôn, trong lòng khó chịu...

Nói thực ra, ấn tượng của hắn đối với Mạc Ngôn có thể nói kém tới cực điểm, nhưng thú vị chính là, hắn sở dĩ được điều từ tổng cục đến tỉnh A, ít nhất có một phần ba nhân tố là vì người thanh niên đáng chán ghét này.

- Sao cậu lại ở chỗ này?

Lộ Lương lạnh lùng hỏi.

Nếu như có thể mà nói, hắn muốn trốn ở một nơi bí mật gần đó quan sát Mạc Ngôn, nhưng lần này tới Nhạc Dương, hắn có nhiệm vụ trong người, lúc này hắn có chút bận tâm Mạc Ngôn sẽ can thiệp vào nhiệm vụ của mình.

Về lực sát thương của Mạc Ngôn, hắn từng tự thể nghiệm qua, có ấn tượng trực tiếp nhất, nói thực ra, hắn thật tâm không hi vọng thấy Mạc Ngôn ở nơi này.

Mạc Ngôn cười nói:

- Tôi tới xem triển lãm!

Thật sự là sợ điều gì sẽ gặp điều đó... Tim Lộ Lương nhảy dựng, nói :

-Cậu đến thăm tuần lễ triển lãm tôn giáo?

Mạc Ngôn nói :

- Đúng vậy, triển lãm thực thú vị. Sao vậy, Lộ tổ trưởng cũng đến xem triển lãm?

Lộ Lương tức giận nói :

- Cậu cảm thấy được tôi có hứng này sao?

Mạc Ngôn có thể nghe ra oán niệm trong ngữ khí người này đối với chính mình, ha ha cười nói:

- Lộ tổ trưởng, oán khí của anh thật lớn, sự tình sớm đã trôi qua rồi, nghĩ nhiều làm gì?

Lộ Lương lạnh lùng nói:

- Lần sau đến lượt tôi ném cậu xuống dưới lầu, cậu có thể không để bụng hay không?

Mạc Ngôn thực thà nói :

- Không hề.

Lộ Lương ngẩn ra, nói :

- Cậu độ lượng như vậy sao?

Mạc Ngôn lắc đầu nói:

- Không quan hệ với độ lượng, nếu anh có thực lực xách tôi lên ném xuống dưới lầu, tôi sẽ khóc hô bái anh làm thầy... Anh đừng mắt trợn trắng lên vậy, tôi nói thật mà!

Đây gọi là không hài lòng được nửa câu, Lộ Lương cùng Mạc Ngôn thật sự không có tiếng nói chung, nghe xong lời này, lại càng không thể.

Hắn xoay người muốn đi, rồi lại xoay người, thực nghiêm túc hỏi:

- Lần này cậu tới, thực sự chỉ là xem triển lãm?

Mạc Ngôn đương nhiên không sẽ nói cho hắn nghe lời nói thật, cười nói:

- Đương nhiên là xem triển lãm, chẳng lẽ là để làm tặc sao?

Hắn nói xong, trong lòng cũng kỳ quái, người này không yên ổn mà ở Uyển Lăng, chạy tới Nhạc Dương làm cái gì?

Lại nữa, hắn vì cái gì vừa nghe nói mình tới xem triển lãm, liền trở nên căng thẳng như thế?

Mạc Ngôn trong bụng nghi hoặc, Lộ Lương cũng không khá hơn chút nào. Hắn nhìn thấy Mạc Ngôn, trong lòng cân nhắc, có phải nên an bài người theo dõi người nầy hay không. Nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy được, mặc dù là chính mình đích thân xuất mã, cũng chưa hẳn có thể theo được Mạc Ngôn, những người khác càng không cần phải nói.

Nếu là bị Mạc Ngôn phát hiện, hơn phân nửa lại trình diễn một màn như trong thôn dân tộc kia, thật sự không tránh được tự rước lấy nhục nhả. Vừa nghĩ đến đây, Lộ Lương lập tức bỏ qua ý niệm theo dõi trong đầu. Ngoài ra, hắn đến Nhạc Dương có nhiệm vụ khác, lúc này sai người đi cũng không thích hợp.

- Chỉ mong ngươi thực sự chỉ là tới xem triển lãm...

Lộ Lương không mặn không nhạt nói một câu, sau đó liền xoay người rời đi.

Nhìn thấy bóng lưng của hắn, trong lòng Mạc Ngôn thấy kỳ quái, người này đến Nhạc Dương, chẳng lẽ có quan hệ với văn vật triển lãm lần này?

Nếu thật là như vậy, vậy cũng ứng với câu nói vừa rồi kia, không phải kẻ thù không đụng đầu! Mạc Ngôn đến, mục đích rất rõ ràng, chính là vì văn vật trong tôn giáo này mới có thể tích lũy nguyện lực mấy trăm năm thậm chí là hơn một ngàn năm.

Việc này liên quan đến hắn, hắn không có gì dao động, một khi mục tiêu đã xác định, hắn tuyệt đối sẽ không chút khách khí thổi quét không còn.

Mạc Ngôn nhẹ nhàng vuốt ve ngọc bội trước ngực...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK