Mục lục
Nhất Phẩm Phong Lưu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đáp án của Mạc Ngôn nếu như là có, vậy nghĩa là tương lai cậu sẽ bước lên con đường vô tình.

Còn nếu là không, thì tương lai của cậu tương đương với việc không có tương lai.

Hắc Miêu rất tò mò về câu trả lời của Mạc Ngôn.

Sau khi Mạc Ngôn nghe câu hỏi, lại mỉm cười nói:

- Vấn đề này của cô thực ra tôi đã sớm nghĩ đến rồi, đáp án của tôi chính là " tùy tâm".

Sau khi Hắc Miêu nghe đáp án, không khỏi thán một câu:

- Không hổ là tu sĩ thần hồn, , rõ ràng là sáng suốt hơn người luyện khí như chúng tôi.

Mạc Ngôn ngẩn ra nói:

- Lời này của cô là có ý gì?

Hắc Miêu tiếp tục thở dài nói:

- Câu hỏi vừa rồi tôi đưa ra, chính là nói vấn đề của bản thân mình, tựa hồ như chỉ có hai đáp án. Có thế nói là có hoặc không, nhưng trên thực tế, dù là nói có hay không, thì đều là sai lầm. Trong Vân La đạo cung, đâu chính là một câu hỏi khảo sát tâm lí. Mỗi khi có tu sĩ đạp Phá Thiên môn, đều trải qua khảo tra như vậy, lúc trước tôi cũng từng trải qua.

Mạc Ngôn lập tức đầy hứng thú, nhìn thoáng qua hai người bên hồ, tựa như không động tĩnh gì giống như trước, liền hỏi:

- Cô từng trải qua rồi sao?

Hắc Miêu gật đầu nói:

- Trước đây trưởng giáo từng hỏi tôi những vấn đề tương tự như thế, chẳng qua là đổi thành phố Uyển Lăng thành Vân La đạo cung mà thôi, mà tôi thì đưa ra đáp án là "không"… sau khi trưởng giáo nghe thấy vậy liền thở dài, không nói gì quay người bỏ đi.

Mạc Ngôn cau mày nói:

- Chẳng lẽ ông ấy cho rằng tâm của cô không kiên định sao?

Hắc Miêu lắc đầu nói:

- Không phải tôi vừa nói rồi sao, câu hỏi này thực chất là khảo sát tâm lí, bất luận anh nói là có hay không, cũng không phải là đáp án chính xác.

Mạc Ngôn lập tức hiểu được, liền gật đầu nói:

- Đúng là như thế… với việc tưởng tượng để đưa ra đáp án thì căn bản là trở ngại tâm lí đối vơi tu sĩ.

Hắc Miêu đồng ý gật đầu nói:

- Đúng thế, rõ ràng không xảy ra sự việc, lại tưởng tượng ra một đáp án chính xác là chuyện bình thường đối với người thường, nhưng đối với tu sĩ cần sự thật mà nói thì là một trở ngại tâm lí. Cho nên, loại khảo sát tâm lí nào thực ra không có đáp án, chỉ có điều kiện tiên quyết, cũng chính là "tùy tâm" mà anh vừa nói. Có điều kiện tiên quyết này, thì có hay không không quan trọng, không có điều kiện tiên quyết, bất luận là làm gì cũng đều phạm sai.

Bên hồ, Giang Hiểu Thiên và Tiêu Nhã không có động tĩnh gì, một mèo một người rảnh rỗi nói chuyện, bắt đầu thảo luận về khảo sát tâm lí.

Bây giờ Mạc Ngôn cũng không biết cần bao thời gian nữa mới đến lượt mình được trải nghiệm cuộc khảo sát tâm lí này.

Hơn nữa, so với cuộc khảo sát sắp gặp trong tương lai, việc hủy diệt một nửa thành phố chỉ là chuyện nhỏ.

Việc này để sau hẵng nói, tạm thời không đề cập tới.

Bên hồ Trường, người mà Giang Hiểu Thiên và Tiêu Nhã đợi rốt cuộc cũng đã tới.

Một người đàn ông khoảng 40 tuổi từ từ tiến đến theo con đường mòn bên hồ.

- Chờ sốt ruột rồi chứ?

Người này có dáng rất cao, tướng mạo nho nhã, sau khi nhìn thấy Tiêu Nhã và Giang Hiểu Thiên mim cười nói.

- Tổ trưởng, tôi với chị Tiêu Nhã cũng vừa tới chưa lâu…

Giang Hiểu Thiên nhìn thấy người này có vẻ rất cung kính.

Người này không chỉ là tổ trưởng của hắn mà còn là người dẫn dắt hắn, Giang Hiểu Thiên luôn luôn tỏ ra kính sợ hắn.

- Cứ gọi tôi là thầy giáo Uông đi, như vậy nghe thân thiết hơn đấy.

Người đàn ông kia cười.

Trong cuộc sống hiện thực, ông ta là một giảng viên đại học, làm việc ở đại học A hơn mười năm, không phải giống như Giang Hiểu Thiên và Tiêu Nhã, vì làm nhiệm vụ mới đến đây hai năm trước, thân phận cũng là giả tạo.

- Thời gian cũng được rồi, chúng ta đi thôi.

Thầy giáo Uông nói:

- Nhiệm vụ như thế này không phải là lần đầu tiên mọi người thực hiện, trình tự cũng như nhiệm vụ tôi cũng không nói nhiều, tóm lại là mọi người cẩn thận một chút.

Nói xong, ông ta quay người đi vào kí túc xá công nhân viên chức bên phía Nam trường.

Giang Hiểu Thiên và Tiêu Nhã liếc nhìn nhau, lập tức đi theo.

Phía sau ba người, Mạc Ngôn chậm rãi đi ra từ trong bóng tối, nhẹ giọng nói:

- Tôi đại khái đoán ra được bọn họ muốn làm gì rồi.

Hắc Miêu đi ra theo phía sau hỏi:

- Là làm gì?

Mạc Ngôn trả lời:

- Hướng bọn họ đi tới là kí túc xá công nhân viên chức…

Hắc Miêu lập tức hiểu được:

- Bọn họ là muốn đi tìm Trương Tiếu Điền sao?

Mạc Ngôn gật đầu:

- Đoán không nhầm thì là như vậy, hơn nữa điệu bộ này bọn họ hẳn là đi tìm phiền phức rồi… haha, tôi còn tưởng rằng bọn họ cùng phe với Trương Tiếu Điền cơ.

Mắt Hắc Miêu lóe sáng, nói:

- Chúng ta cũng nhanh qua đấy đi, không chỉ để xem màn kịch hay, biết đâu còn bắt được hết bọn họ.

Mạc Ngôn nói:

- Cứ xem thế nào đã… dù sao thì bây giờ chúng ta còn không biết bọn họ có tất cả bao nhiêu người, biết ngoài họ ra còn có bên thứ ba nào nữa không, thậm chí là bên thứ tư? Đừng quên, những nạn nhân đã chết khi đó phần lớn là người nước ngoài, tối nay sau khi chứng kiến liên minh hiệp khách bỗng nhiên nhảy ra, tôi nghi ngờ trong trường đại học A còn có tổ chức đến từ nước ngoài nào đó nữa.

Dưới bóng đêm, Hắc Miêu tỏ ra có vẻ yêu dị nói:

- Nghe anh nói như thế, sự tình trở nên càng ngày càng thú vị, hơn so với tôi tưởng nhiều.

Mạc Ngôn gật đầu nói:

- Thêm 49 bức tượng đá kia nữa, sự việc quả thật là càng ngày càng thú vị…cô nói xem, mục đích bọn họ đến đại học A có liên quan gì đến trận pháp không?

- Có thể có, có thể không…

Hắc Miêu nói:

- Nhưng theo trực giác của tôi, thì tôi nghiêng về bên có liên quan.

Mạc Ngôn cũng gật đầu nói:

- Tôi cũng cho rằng như thế, nhưng chân tướng của sự việc rốt cuộc là như thế nào còn phải điều tra tiếp.

- Vậy còn chờ gì nữa.

Hắc Miêu nhìn thấy đám người kia đi xa nói:

- Bắt lấy cái đuôi của bọn họ thôi, không chừng chân tướng tự lòi ra thôi.

Ba người kia không hành động cùng nhau, mà tiến về phía trước theo đội hình tam giác.

Dẫn đầu là thầy giáo Uông, cũng là người duy nhất không cố ý giấu thân phận. Còn Giang Hiểu Thiên và Tiêu Nhã lại một người bên trái một người bên phải đi theo ông ta, đồng thời giấu thân mình trong bóng đêm.

Cách kí túc xá này khoảng 200m thì có một rừng cây, diện tích không lớn lắm, cũng chỉ có hai mẫu. Nhưng những cây này trồng lâu rồi, thân cao lớn, cành lá sum xuê, là một nơi rất u tịch.

Trước khi đi vào rừng cây, thầy giáo Uông dừng lại, giơ tay phải lên.

Phía sau Giang Hiểu Thiên và Tiêu Nhã nhìn thấy thế không ai tiếp tục đi lên phía trước nữa, mà theo các hướng khác nhau tiến vào rừng cây.

Thầy giáo Uông thoáng nhìn về phía sau sau đó tiếp tục bước đi.

Một lát sau ông ta tiến vào kí túc xá.

Trương Tiếu Điền cũng không ở trong kí túc xá, là người dọn vệ sinh căn phòng ở tầng trệt trong kí túc xá này mới là nơi hắn ở.

Thầy giáo Uông nhìn thấy căn phòng thứ hai bên trái, mắt hiện lên một tia sáng nhạt, nơi đó chính là phòng của Trương Tiếu Điền.

Lúc đó, khoảng cách đến phòng Trương Tiếu Điền còn khoảng 15m nữa, gần thì không gần, xa cũng chẳng phải xa.

Nhẹ nhàng hít một hơi, trong bàn tay phải của ông ta hiện ra một cục đá tròn xoe.

Lập tức ông ta vận chuyển hơi thở trong cơ thể, bao trùm lấy viên đá rồi ném cục đá đi.

Sau khi cục đá bị bao trùm bởi luồng khí, không biến đổi nhanh mà ngược lại với tốc độ rất chậm, ước chừng còn chậm hơn 1/3 so với bình thường.

Mục tiêu của cục đá chính là cửa sổ kí túc xá của Trương Tiếu Điền.

Theo bình thường khi viên đá đập vào cánh của thủy tinh nhất định sẽ phát ra âm thanh, nhưng thực tế thì không phải như vậy, lực của cục đá này rất kì quái, khi đục qua lớp kính thủy tinh này cơ hồ như không phát ra âm thanh gì cả, chỉ lưu lại một lỗ tròn nhỏ.

Chiêu này chính là chiêu đo đường trước khi hành động của giang hồ.

Sau khi thầy giáo Uông ném viên đá ra, lại không hề tàng hình, cũng không hề tránh đi, mà hai tay bắt ra sau, bình tĩnh đứng ở đó.

Chiêu dò đường trước khi hành động này thoạt nhìn thì vô cùng bình thường, nhưng thực ra cũng rất có ý nghĩa.

Nếu trong phòng là người bình thường, trong khi ngủ khó mà phát hiện ra động tĩnh nhỏ này, chỉ có tu sĩ tai thính mới có phản ứng. Quan trọng nhất là lực của cục đá kia và lỗ nhỏ nó tạo ra chỉ có tu sĩ mới nhìn thấy được.

Nói đơn giản thì chiêu dò đường trước khi hành động này đặc biệt nhằm vào tu sĩ.

Với phép thử này, nếu Trương Tiếu Điền đúng là tu sĩ thật dù cho có biết đây là phép thử, thì trước tiên cũng bước ra xem thế nào, chứ không lựa chọn tiếp tục ẩn núp.

Nguyên nhân rất đơn giản, người khác nếu lấy tu sĩ ra làm phép thử, thì đã cho thấy bản thân mình ít nhiều cũng đã vào tầm ngắm của đối phương, dưới tính huống như vậy, tiếp tục trốn tránh cũng chẳng có ý nghĩa gì cả. Bởi lẽ từ nay về sau mình ngoài sáng, địch trong tối, đối phương có thể ở một nơi bí mật nào đó quan sát mình, mà chính mình từ nay về sau sẽ mất đi thế chủ động.

Cho nên khi Trương Tiếu Điền đang nằm trên giường mà nhìn thấy từ ngoài một cục đá chui vào từ cửa kính, nét mặt chợt kinh sợ, hoài nghi lập tức nhảy dựng lên, nhào tới phía trước cửa.

Tối nay không có trăng, nhưng với thị lực của Trương Tiếu Điền rất nhanh có thể phát hiện ra thầy giáo Uông đang mỉm cười với mình.

Sắc mặt Trương Tiếu Điền nhất thời trùng xuống.

Quả nhiên là tu sĩ, thầy giáo Uông đứng ngoài cửa sổ mỉm cười, nhẹ nhàng xuất một chiêu với Trương Tiếu Điền, rồi sau đó quay người bước đi. Nơi này dù sao cũng là nơi sinh hoạt, thăm dò cũng được, tiếp cận cũng được, nhưng cũng không phải nơi thích hợp dễ khiến cho người bình thường chú ý. Khu rừng nhỏ vừa rồi băng qua mới là nơi mà ông chuẩn bị gặp Trương Tiếu Điền.

Sau cửa sổ, sắc mặt Trương Tiếu Điền rất khó coi.

Nhưng hắn cũng không hề do dự gì, cùng lúc thầy giáo Uông quay người, hắn cũng đẩy cửa ra nhẹ nhàng đi ra.

Đối với Trương Tiếu Điền thì hiện tại chỉ có hai sự lựa chọn.

Một là dọn đồ đạc lập tức rời khỏi đại học A, đấy gọi là kế chuồn là tượng sách, mặc kệ đối phương là ai, có mục đích gì thì đây cũng là sự lựa chọn an toàn nhất.

Thứ hai chính là đi theo để làm rõ ý đồ và mục đích của đối phương, như vậy sẽ rất nguy hiểm, nhưng lại là lựa chọn tất yếu để hoàn thành nhiệm vụ.

Tu sĩ là một quần thể kiêu ngạo hơn nhiều so với người bình thường, do đó Trương Tiếu Điền không hề do dự khi chọn con đường thứ hai.

Thầy giáo Uông phía trước cũng không hề đi nhanh, sắc mặt Trương Tiếu Điền không thay đổi đi theo phía sau.

Hắn sở dĩ lựa chọn con đường thứ hai không chỉ bởi sự kiêu ngạo của tu sĩ, tự tin vào thực lực và yêu cầu của nhiệm vụ mà còn biết trong trường này không phải chỉ có mình là tu sĩ, hai bên đối mặt nhau chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi. Hoặc là vì hắn chủ động tìm đối phương, điểm khác biệt chính là đây, vậy đương nhiên là hắn nắm quyền chủ động.

Một lát sau thầy giáo Uông đi vào khu rừng nhỏ kia.

Trương Tiếu Điền đứng trước khu rừng hơi do dự rồi cũng đi vào.

- Là ngươi giết Hồ An.

Sau khi thầy giáo Uông đứng lại, không nói những lời vô nghĩa, trực tiếp đi vào vấn đề.

Nét mặt Trương Tiếu Điền không hề thay đổi nói:

- Trước khi trả lời câu hỏi của ông, ông nên tự giới thiệu mới đúng chứ?

Thầy giáo Uông cươi cười nói:

- Mọi người đều biết, chẳng nhẽ cậu không biết thân phận của tôi?

Trương Tiếu Điền nói:

- Tôi chỉ biết bên ngoài, còn con người thật của ông, tôi không biết.

Thầy giáo Uông cươi nói:

- Chúng ta từ trước đến giờ đều xuất hiện đơn lẻ, cậu không cần phải hiểu tôi.

Trương Tiếu Điền gật đầu nói:

- Điều này cũng đúng, nhưng tôi không thích giọng điệu của ông, hùng hổ dọa người. Mọi người đều là tu sĩ, luận về tu vị, ông cũng chưa chắc đã hơn tôi, chẳng qua là có cách nhìn nhận khác nhau thôi. Nhưng tôi cũng không phải là ngồi không, nếu dám đến thành phố A, giao du với kẻ xấu, đương nhiên cũng chuẩn bị bài lật cho mình. Cho nên, ông thu lại cái kiểu hùng hổ dọa người kia vào đi.

Thầy giáo Uông không hổ là thầy giáo, dáng điệu vấn rất tốt nói:

- Vậy cậu nghĩ tôi nên đối đãi cậu với thái độ như thế nào?

Trương Tiếu Điền lạnh lùng nói:

- Tôi có thể trả lời câu hỏi của ông, nhưng sau khi tôi trả lời xong, ông cũng phải trả lời câu hỏi của tôi, nếu hai bên đều hài lòng với đáp của đối phương, vậy chúng ta tiếp tục thực hiện cách này.

- Lấy đáp án đổi đáp án à?

Thầy giáo Uông nói:

- Như vậy xem ra là một cuộc giao dịch công bằng… nhưng làm sao có thể chứng minh câu trả lời câu đưa ra đều là sự thực.

Trương Tiếu Điền cười lạnh nói:

- Tôi không cam đoan gì cả, hơn nữa cũng không cần phải bảo đảm, chỉ cần tôi cảm thấy áp án của ông có phần không đúng sẽ lập tức dừng cuộc giao dịch này lại.

Có chút dừng lại rồi nói tiếp:

- Vì công bằng, tôi thậm trí còn có thể trả lời cho ông trước một việc. sau đó muốn tiếp tục hay không tùy ông quyết định.

Thầy giáo Uông gật đầu nói:

- Được, vậy trả lời câu hỏi của tôi trước đi, Hồ An là do cậu giết có phải không?

Trương Tiếu Điền trả lời dứt khoát:

- Đúng, là do tôi giết.

Thầy giáo Uông sớm đoán trước đc đáp án này gật đầu nói:

- Đến phiên cậu hỏi.

Trương Tiếu Điền thoáng trầm ngâm chốc lát rồi nói:

- Những người tự sát và chết ngoài ý muốn trước Hồ An kia có phải do ông làm hay không?

Thầy giáo Uông nghe thấy vậy không khỏi nhíu mày.

Sắc mặt Trương Tiếu Điền trầm xuống nói:

- Sao, không muốn trả lời à?

Thầy giáo Uông lắc đầu nói:

- Không phải là tôi không muốn trả lời, mà là câu hỏi này của cậu giống với câu mà tôi đang định hỏi.

Trương Tiếu Điền nghe xong lời này, nhất thời kinh ngạc nói:

- Nói như vậy cũng không phải là do các ông giết.

Thầy giáo Uông chăm chú nhìn ánh mắt của Trương Tiếu Điền, thấy sự kinh ngạc trên mặt hắn không giống giả bộ, mới chậm rãi lắc đầu nói:

- Đương nhiên là không phải rồi.

Trương Tiếu Điền không khỏi nhíu chặt hai hàng lông mày, lẩm bẩm:

- Chẳng lẽ còn có kẻ thứ ba?

Cùng một câu hỏi, đối với thầy giáo Uông, tin tức của ông còn nhiều hơn Trương Tiếu Điền, bởi vậy ông không định tiếp tục với vấn đề này nói:

- Bây giờ, tôi hỏi cậu một câu.

Trương Tiếu Điền bình tĩnh trở lại gật đầu nói:

- Câu hỏi vừa rồi đã có đáp án, ông có thể hỏi câu hỏi tiếp theo.

Thầy giáo Uông nói:

- Nói cho tôi biết cậu đến đại học A có mục đích gì? Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Trương Tiếu Điền kinh ngạc nói:

- Câu hỏi này cần trả lời sao?

Thầy giáo Uông nói:

- Tôi chỉ muốn xác nhận một chút thôi.

Trương Tiếu Điền nhún vai nói:

- Còn có thể là vì cái gì? Đương nhiên là vì truyền thuyết kia rồi.

Cho dù là hắn không nói ra cái truyền thuyết kia là gì thì thầy giáo Uông cũng xác định được mục đích của người này hoàn toàn giống của liên minh hiệp khách.

Sau đó đến lượt Trương Tiếu Điền hỏi.

- Mặc dù sắp xếp thứ tự trước sau, nhưng dù sao cũng đã đứng ở đây, vì vậy câu hỏi của tôi là, chúng ta có thể hợp tác không?

Trương Tiếu Điền thử hỏi, đối với hắn, câu hỏi này không chỉ là để thăm dò xem đối phương có khả năng muốn hợp tác hay không, mà còn dò xem thái độ của đối phương đối với mình. Nếu như đồng ý hợp tác, tất nhiên mọi người đều vui vẻ còn ngược lại thì hắn cần phải chuẩn bị để đối phó rồi.

Mọi người đều có mục đích giống nhau lại không muốn hợp tác, từ điều này có thể sẽ dẫn đến sự cạnh tranh đối kháng với nhau.

Còn đối với tu sĩ mà nói cái gọi là cạnh tranh thường có ý nghĩa là một sống một chết.

- Hợp tác?

Thầy giáo Uông không khỏi ngẩn người.

Phản ứng đầu tiên của ông chính là cự tuyệt đối phương, nhưng lập tức tỉnh ngộ lại, câu hỏi này còn bao hàm một ý khác nữa.

Ông cười như không cười nhìn Trương Tiếu Điền, nói:

- Nếu tôi không đồng ý hợp tác, thì có phải cậu muốn trở mặt với tôi hay không?

Trương Tiếu Điền cười lạnh nói:

- Ông cảm thấy thế nào?

Thầy giáo Uông nói:

- Quan điểm của chúng ta không giống nhau, thứ ta theo đuổi cũng không giống nhau, cho nên tôi có thể nói chắc chắn với cậu rằng, hợp tác là điều không thể, nhưng trước khi động thủ, tôi có một đề nghị…

Trương Tiếu Điền nói:

- Nói nghe xem nào.

Đề nghị của thầy giáo Uông rất đơn giản, đó là trước khi động thủ, mọi người phải lần lượt hỏi nhau năm câu hỏi. Dùng lời của ông nói thì là cuối cùng không cần biết ai thắng ai thua, cũng phải đảm bản rằng đối phương không mất công một chuyến. Nghe thì có vẻ như là một lời đề nghị, nhưng thực ra là sự tự tin mãnh liệt vào thực lực của mình.

Có lẽ quan điểm không giống nhau, hoặc là do nguyên nhân nào khác, tóm lại là ông ta từ chối lời đề nghị hợp tác của Trương Tiếu Điền.

Xem ra, hai bên đối chọi là việc không thể tránh né.

Nhưng thực ra, lời đề nghị này của ông ta cũng có có chút ngây thơ với dáng vẻ thư sinh.

Trương Tiếu Điền sau khi nghe thấy lời đề nghị này nhịn không được liền cười nói:

- Nghe ý của ông cứ như là cầm chắc chiến thắng trong tay rồi vậy.

Thầy giáo Uông lạnh nhạt nói:

- Tôi luôn tin tưởng vào bản thân mình, sao nào, cậu không dám chấp nhận đề nghị của tôi à?

Trương Tiếu Điền cười nói:

- Về tuổi, ông nhiều tuổi hơn tôi, nhưng luận về giang hồ thì tôi hơn ông, phép khích tướng như vậy đừng có áp dụng với tôi. Thậm chí cái gọi là chiếm ưu thế về tự tin, theo tôi thấy đổi lại thì hợp hơn đấy.

Đôi mắt cười của thầy giáo Uông đột nhiên ngưng lại nói:

- Ý cậu là gì?

Trương Tiếu Điền quay đầu nhìn quanh liếc một cái bĩu môi nói:

- Không cần phải giả ngu, ông dám một thân một mình lôi kéo tôi đến đây, tôi không tin là ông không có chuẩn bị sẵn sàng, nếu tôi không nhầm thì bên phải bên trái đều có mai phục rồi.

Những nơi mà hắn nhìn đúng là chỗ ẩn nấp của Giang Hiểu Thiên và Tiêu Nhã.

Linh giác của người này rất mạnh. Trong lòng thầy giáo Uông đột nhiên kinh hãi, cảm giác mình đã đánh giá thấp người này.

Nhưng có lẽ vì dậy học lâu rồi nên trong mình cũng mang theo tính khí thanh cao và thư sinh, ông cũng không tiếp tục che giấu nữa, thừa nhận:

- Đúng, đúng là tôi mang theo hai thuộc hạ, nhưng bọn hắn là để phòng người kiên quyết đòi chạy trốn, sẽ không ra tay với cậu đâu. Nói tóm lại, đối thủ của cậu chỉ có mình tôi, nếu ngươi thắng tôi, bọn họ sẽ không ngăn cản cậu, đồng thời đề nghị vừa rồi của tôi vẫn có hiệu lực.

- Tin ông mới là lạ.

Trương Tiếu Điền bĩu môi, tiêu chuẩn của hắn ta là giang hồ, lời này của thầy giáo Uông dù là thật hay giả thì hắn cũng sẽ không tin. Đông thời hắn cũng không tiếp tục chơi trò người tung kẻ hứng này nữa, gọi là song quyền nan địch tứ thủ, hơn nữa hắn lại bị đối phương dẫn dụ ra đây, sớm đã mất thế chủ động, vì vậy sau khi xác định được thân phận của đối thủ, hắn quyết định chọn kế cuối cùng trong 36 kế: chuồn là thượng sách.

Hắn hiểu rõ, chỉ cần rời khỏi nơi này, bản thân có thể biến mình thành thế chủ động, từ chỗ sáng ẩn trong chỗ tối.

Mà cùng lắm là hắn chỉ tổn thất thân phận lao công giả tạo này thôi. Chỉ cần an toàn rời khỏi đây, sao mà không thể ẩn thân được cơ chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK